Đã gần tới tháng chạp lại đánh thắng trận lớn, toàn quân trên dưới đều lộ ra cỗ vui mừng nhiệt tình. Đi ngang qua mấy châu, quận tất cả đều quét sạch từng con phố ngõ hẻm, ngóng trông có thể nhìn thấy thiên ân, nhưng mà đương kim bệ hạ thật sự là đang vội về nhà, chỉ ở dừng lại ở Nhữ Âm quận và Chung Ly quận hai ngày, địa phương còn lại đều là đi qua.
Mười hai tháng chạp, đoàn quân tiến vào địa giới phía nam, khí hậu không còn lạnh và khô ráo như phía đông, nhưng cũng thâm thấm lạnh, lạnh rờn rợn, Tần Uyển khép áo choàng lại liếc ra phía ngoài một cái, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng các ngươi đâu? Ta muốn thấy hắn."
- - Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nàng ta nói ra lời này.
Cấm quân hai bên xe ngựa mắt nhìn phía trước, chỉ làm bộ không nghe thấy.
"Có nghe thấy không?!" Tần Uyển thấy bọn họ không có phản ứng thì tức giận, một tay vịn cửa xe, đứng ở trên càng xe, làm bộ muốn nhảy, "Còn không đi bẩm báo?"
Cấm quân theo xe thấy nàng ta sẽ buông tay, dừng một chút rồi chỉ có thể đi bẩm Hàn Lâm trước.
Không bao lâu sau Hàn Lâm đánh ngựa lại đây, nhìn thoáng qua, hôm nay gió lớn, thổi thân thể Tần Uyển ngửa ra sau, Thất hoàng tử thò nửa người ra, hai tay nắm lấy xiêm y Tần Uyển, gọi nàng: "Sẽ, sẽ té xuống, mẫu thân mau, mau trở lại."
Hàn Lâm nhíu mày: "Phu nhân vẫn là cẩn thận một chút, không cần vội muốn nhảy xuống xe đâu, sau lưng còn có hài tử."
"Đi nói với Hoàng thượng các ngươi", Tần Uyển túm Thất hoàng tử một phen, cắn răng: "Hắn không gặp ta, ta liền dẫn Thất đệ hắn cùng nhảy."
Hàn Lâm cười nhạo một tiếng, đánh ngựa đi.
Đại quân vẫn đang đi, cũng không có người bởi vì lời này của nàng ta mà giảm tốc độ.
Hàn Lâm đi nửa ngày mà phía trước cũng không có động tĩnh, Tần Uyển cười lạnh một tiếng, xoay người lại dùng sức kéo tay Thất hoàng tử ra, góp đủ dũng khí sau đó thật sự từ trên càng xe nhảy xuống.
Nhưng mà, nàng ta đẩy một cái cũng không thể hoàn toàn kéo tay Thất hoàng tử ra, Thất hoàng tử thình lình bị nàng ta khẽ kéo, cũng ngã theo xuống xe ngựa.
Xung quanh loạn một hồi.
Đại quân đang ở gấp rút lên đường, tốc độ đi không chậm, hơn nữa thời điểm này bọn họ đang ở bên ngoài, Tần Uyển té xuống cũng cảm giác được một trận đau nhức, lăn mấy vòng, không biết bị cái gì giẫm lên cánh tay, trước mặt bỗng tối sầm, ở bên trong đám bụi mù nhắm mắt lại.
......
Lúc mở mắt ra, nàng ta trước nhíu mày hít một hơi - - cánh tay trái băng bó, vô cùng đau đớn.
Ngẩng đầu, nàng ta trông thấy người đang ngồi ngược lại hướng ánh sáng cách nàng ba thước, Tiêu Lan.
Tần Uyển cũng chẳng quan tâm đau đớn, cay nghiệt nói: "Như thế nào, Đại Lương bệ hạ cuối cùng cũng chịu gặp kẻ tù binh Hung Nô này rồi sao?"
"Ngươi là người Hán." Sắc mặt Tiêu Lan có chút lạnh lẽo, giọng cũng không nghe ra tâm tình.
"A, đúng vậy", Tần Uyển không đếm xỉa tới chau chau mày, quét mắt một vòng, bọn họ có vẻ là đang tạm thời ở trong một gian nông trại, trong phòng bày biện đơn giản, một giường một bàn, Tiêu Lan ngồi bên cạnh bàn, cửa phòng mở, Tiêu Chân và Hàn Lâm canh giữ ở cửa, Tần Uyển cười, trong miệng càng chanh chua: "Ta là người Hán, sao ta lại quên mất nhỉ? Phải rồi, không thể quên, ta còn hầu hạ qua tiên đế các ngươi. Lúc này bệ hạ cuối cùng cũng bằng lòng gặp ta, có phải cũng cần Tần Uyển hầu hạ hay không?"
Nàng ta nói xong liền thoáng đứng dậy, liếc mắt nhìn Tiêu Lan, tay phải không bị thương đưa lên kéo cổ áo mình.
Tiêu Lan ngồi yên không nhúc nhích, trên mặt cũng không có vẻ bị chọc giận hay lúng túng, chỉ bình tĩnh nói: "Biểu tỷ muốn gặp trẫm, có chuyện gì?"
Cổ áo bị Tần Uyển kéo ra, lộ ra một mảnh xương quai xanh trắng nõn, lại tháo thắt lưng, cười khẽ: "Tất nhiên là hầu hạ Hoàng thượng."
Ánh mắt Tiêu Lan cũng không hề dời đi, tay Tần Uyển nhưng lại không có cách nào tiếp tục nữa.
- - Hắn không hề bởi vì nàng bị thương mà đau lòng, cũng không có bởi vì áo nàng nửa cởi mà xấu hổ, thậm chí càng không bởi vì nàng lãng phí chính mình như vậy mà tức giận.
Tần Uyển giận dữ đem chăn trên người mình ném về phía hắn, hét lên: "Ngươi giết trượng phu ta! Dứt khoát cũng giết ta đi! Đến đi! Ngươi giết ta đi Tiêu Lan!
Lúc này Tiêu Lan gõ mặt bàn hai cái, Tiêu Chân cầm kiếm vào, Tần Uyển vô thức nhăn mi, mắt thấy Tiêu Chân đến gần vài bước, nàng ta hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu nhắm mắt lại.
Tiêu Chân tiện tay ném kiếm ở trên giường, nện vào chân Tần Uyển, Tần Uyển mở mắt ra, Tiêu Chân mở miệng trước nàng ta một bước trào phúng: "Lão Thất bị ngươi kéo ngã xuống xe ngựa, nay còn chưa tỉnh, ngươi làm mẫu thân sao hỏi cũng không hỏi lấy một câu?" Lại chỉ chỉ tay trái nàng ta, "May mắn thay vó ngựa giẫm phải là ngươi, nếu giẫm nát người lão Thất... A, đi Hung Nô một năm, thân thể nhỏ bé của hắn cũng không như trước nữa rồi."
Tần Uyển biến sắc, sau khi nàng ta nhảy xuống xe ngựa dư quang cũng trông thấy Thất hoàng tử té theo xuống, chỉ là vừa tỉnh lại nhìn thấy Tiêu Lan thì nộ hỏa công tâm, nhất thời đã quên, lạnh mặt hỏi: "Hắn đang ở đâu?"
Tiêu Chân nhếch khóe miệng, lắc bả vai lại đi tới cửa.
Tần Uyển ngược lại nhìn chằm chằm Tiêu Lan.
"Ở Trung Kinh trẫm đã hạ lệnh thả biểu tỷ, nhưng biểu tỷ không chịu." Tiêu Lan đứng lên, "Lúc ở quận Chung Ly, trẫm cũng đã nói, biểu tỷ muốn đi nơi nào đều tùy ý, trẫm có thể phái người bảo hộ ngươi an toàn, cấp vàng bạc để cho ngươi quãng đời còn lại không lo nghĩ, biểu tỷ cũng không cần. Trẫm biết, cho dù trôi qua nhiều năm như thế, trong lòng ngươi vẫn là hận, trẫm cũng không thể nói gì hơn, nhưng cả đời này, chỉ sợ ngươi sẽ không còn có nào cơ hội giết ta nữa. Trong lòng ngươi như không qua được, muốn lấy tính mạng mình ra uy hiếp, quả thực không cần làm ra chuyện hôm nay, một kiếm đi xuống so cái gì đều thống khoái hơn, chỉ là Thất đệ còn nhỏ, không đáng liên lụy đến hắn."
Hắn nói xong, cuối cùng nhìn Tần Uyển một cái, đi ra ngoài.
Ngón tay Tần Uyển chạm đến kiếm trên sập, vỏ kiếm lạnh buốt, nàng ta rút tay lại, chậm rãi nói: "Tiêu Lan, lúc trước ngươi đến cùng có nghĩ tới cứu ta hay không? Cho dù chỉ là một lần thôi."
Lời này một lần ở trên núi Hán Trung Tần Uyển cũng đã hỏi qua.
Chính nàng ta cũng không biết vì cái gì, chính là vẫn luôn để ý chuyện này.
Tiêu Lan nghiêng người, ngưng chốc lát nói: "Nếu biểu tỷ cần phải biết đáp án, đến Kim Lăng liền sẽ biết." Hắn nói xong, ra cửa phòng.
Thời gian đang là giữa trưa, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, cửa phòng lạch cạch một tiếng đóng kín, Tần Uyển đá văng kiếm trên người mình ra, cuộn mình chậm rãi nằm xuống, hiếm khi, nước mắt lại trào ra như vỡ đê.
Bọn họ cũng không có ngừng lại ở đây bao lâu, giờ ngọ bố trí lò tùy tiện dùng chút cơm, giờ Mùi tiếp tục hành quân.
Hôm nay thời tiết tốt, vốn là Tiêu Lan và Tiêu Chân đều cưỡi ngựa nhưng bởi vì Thất hoàng tử cũng bị thương nên Tiêu Chân không đưa hắn trở về xe Tần Uyển nữa, ôm hắn đến trên xe Tiêu Lan.
"Lại ngủ?" Tiêu Lan sờ sờ đầu Thất hoàng tử, mặt và cổ tay hài tử đều có trầy da, cằm bị chà xát trên mặt đất chảy máu một mảng, lúc rửa sạch đau đến run lên.
"Ngủ không sâu", Tiêu Chân thở dài, "Cháo cũng không ăn được hai miếng, chắc là bị dọa rồi."
"Thái y nói thế nào?" Tiêu Lan hỏi.
"Còn tốt, mấy chỗ này đều là ngoại thương", Tiêu Chân nói: "Lúc hắn té xuống, có đùi mẫu thân hắn lót dưới nếu không xương sườn cũng muốn gãy, hiện dưới xương sườn đều xanh lên, cũng là chịu tội."
Hắn và Tiêu Lan đều nhìn ra, Thất hoàng tử so với lúc rời kinh gầy một vòng lớn, sắc mặt cũng không quá tốt.
- - Kỳ thật hài tử này đi theo Tần Uyển đến Trung Kinh liền sinh bệnh nặng, bởi trước đó bị trúng phong hàn, sau lại bệnh một hồi nên nguyên khí giảm nhiều, lại nhất thời ăn không quen thức ăn Hung nô, Tần Uyển đối với hắn lại không kiên nhẫn, nửa năm đầu liền gầy không ít, thêm hắn một đứa nhỏ người Hán, đầu óc cũng không tốt lắm, lúc Tần Uyển không nhìn tới thì thường bị mấy tên nhãi con Hung Nô bắt nạt, một năm này trôi qua quả thực không tốt.
"Một lát để thái y khám xem, cũng không bị sốt."
Tiêu Chân đáp một tiếng, vốn muốn đưa Thất hoàng tử cho nội thị đi vào xe mình, Thất hoàng tử lại cảm giác được thân thể hắn ấm áp, dùng sức dúi dúi, làm cho Tiêu Chân cũng bật cười, Tiêu Lan nói: "Ngươi liền ở chỗ này ôm hắn đi."
Mấy ngày kế tiếp, Tần Uyển không nói muốn gặp Tiêu Lan nữa.
Mười tám tháng chạp, đại quân cuối cùng qua Giang Đô, đến Kim Lăng.
Đến kinh ngày đó, thành Kim Lăng vung nước hương thảo, phô hoàng lụa, quan viên lớn nhỏ toàn bộ ra khỏi thành cung nghênh thánh giá, xe phượng của hoàng hậu ngay ở đầu.
Tiêu Lan không ngự xe mà cưỡi khôi mã, trước sau có cấm quân, đội ngũ thật dài trông không thấy điểm cuối, tựa như một con hắc long, khí thế mạnh mẽ.
Xa xa Tiêu Lan đã trông thấy xe phượng lọng che, còn nhìn không rõ thân ảnh Diên Mi, hắn có tâm phân phó phía trước đi nhanh hơn, lại tự nói với mình đã đến nơi này rồi thì nhanh chậm hơn nửa khắc cũng không là bao nữa.
Chờ ước chừng cách hai trăm bước, Tiêu Lan trông thấy Diên Mi - - nàng đứng trên phượng liễn, khoác áo choàng màu đỏ, gió thổi qua, góc áo bay lên, mĩ lệ vô song.
Tiêu Lan vẫn nhìn không rõ vẻ mặt nàng, nhưng hắn đoán Diên Mi nhất định đang cười, hắn nghĩ đến đó, không tự giác lập tức bày ra dáng người oai hùng nhất, khóe miệng cũng cong cong.
Không đến một trăm bước, Tiêu Lan đã thấy rõ ràng, Diên Mi thực đang cười, hơn nữa hai tay khép lại trên bờ môi, hướng hắn nói không ra tiếng, "Lan ca ca."
Cách xa như thế, Diên Mi không hề lên tiếng, bọn họ không tính là tân hôn gì nữa, nhưng Tiêu Lan chính là đỏ mặt, tim cũng nhảy bang bang.
Ngược lại một tay Diên Mi vịn tay Cảnh nương tử, một tay chống hông, tựa hồ là muốn nghiêng người xuống xe phượng.
Tiêu Lan thấy động tác của nàng thì trong lòng bỗng chốc cứng lại.
Ngay sau đó, một cỗ so với đắc thắng còn vui sướng mãnh liệt, trong nháy mắt đánh thẳng vào hắn.
Tiêu Lan như chìm trong mộng cảnh, không còn chú ý gì đến thân phận nữa, lại đã quên cái gì mà tư thế oai hùng không oai hùng, một chân quét qua lưng ngựa, trực tiếp nhảy xuống, chạy về phía Diên Mi.
Cấm quân hầu cận không biết có chuyện gì, toàn bộ cũng nhảy xuống ngựa theo, theo Hoàng thượng chạy về phía trước, cấm quân phía trước ào ào nhường đường, lại không hiểu gì, chỉ có thể cùng nhau xuống ngựa, quỳ xuống đất hành lễ.
Khoảng cách trăm bước, Tiêu Lan trong khoảnh khắc đã đến trước mắt.
Diên Mi còn chưa xuống xe phượng, mở to mắt, cúi đầu nhìn hắn.
Tiêu Lan cũng nhìn nàng, thở gấp không nói ra được lời nào, không phải mệt mỏi, hắn là căng thẳng.
Hàn Lâm mắt sắc, chạy theo đến gần đã nhìn ra Diên Mi mang thai hết sức rõ ràng, đi trước quỳ một gối xuống, gân giọng hô: "Thần chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu nương nương!"
Giọng hắn vang xa, đội ngũ đằng sau mặc dù không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng nhất nhất quỳ xuống, các quan viên trong triều tháng trước cũng đã biết tin từ chỗ nữ quan, lúc ra khỏi thành cũng nhìn thấy thân hình hoàng hậu, cũng quỳ theo phía sau, trong lúc nhất thời ngoài thành vang vọng một tiếng tiếp một tiếng hô: "Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng hậu nương nương."
Diên Mi cũng không có lập tức xuống liễn hành lễ, nàng cười dài duỗi tay về phía Tiêu Lan: "Lan ca ca, chàng về rồi."
Tiêu Lan thở gấp nửa ngày mới đều đặn trở lại, nắm chặt tay nàng, ngắm nàng từ đầu đến chân một lần, đạp ghế nhảy tung lên xe phượng, xong mới nói câu nói đầu tiên sau khi gặp lại: "Mau quay đầu xe phượng… Nhanh, ở đây đón gió."