Hai người ở bên ngoài rửa tay, Đào Diệp và Đào Hoa thì ở trong nội thất tỉ mỉ che người cho Diên Mi đang khỏa thân, - - trên người chỉ mặc yếm nhất định là không được, Đào Diệp giúp nàng buộc một cái khăn lụa tối màu che đằng trước lại rồi buộc ra sau thắt lưng, lại nhét cho nàng một cái ôm gối thật to, chỗ sườn trở xuống đều dùng áo ngủ bằng gấm phủ lên, nhìn đi nhìn lại nhiều lần mới mời người vào.
Tuy trong đầu Diên Mi biết Mẫn Hành là đại phu nhưng lúc đám người tới gần thì vẫn vô thức nhíu mày, thân thể cũng hơi lùi vào trong.
Tiêu Lan nhìn thấy thì lại ngồi cạnh giường để nàng có thể cầm lấy tay áo của mình.
Diên Mi nhìn Tiêu Lan cười một cái, cũng không vì có người ngoài mà thẹn thùng chút nào, một tay nắm lấy tay áo Tiêu Lan, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Mẫn Hành nhìn có vẻ ôn hòa, toàn thân có mùi thuốc, chóp mũi Diên Mi ngửi thấy được nên không phản cảm, bả vai chậm rãi thả lỏng xuống.
”Hành châm khoảng một canh giờ, nếu phu nhân thấy mệt thì có thể ngủ một giấc.”
Nửa bên mặt Diên Mi chôn trong gối ôm, như có như không đáp một tiếng.
Mẫn Hành bắt đầu thi châm, tay hắn rất ổn, trên mặt cũng một mảnh trầm tĩnh, Mẫn Hinh ở một bên nhìn, có chút nhàm chán, có thể do biết công phu của mình không hoàn thiện nên không dám nói chuyện vào lúc này, đành phải ngắm tới ngắm lui Tiêu Lan và Diên Mi trong lúc đó.
- - Xem bộ dáng hôm nay thì hình như vị Hầu gia này đối với tiểu phu nhân của mình cũng không quá lãnh đạm, không đến mức ái thiếp diệt thê, vậy tám phần chính là không được.
Ai, thật uổng cho một túi da tốt, còn sài được cái gì?
Tâm tư Mẫn Hinh loạn chuyển, muốn quay đầu lại hỏi Mẫn Hành một chút nhưng cố kiềm chế.
Qua hai khắc, quả nhiên Diên Mi đã ngủ, chỉ là vẫn không buông tay đang nắm tay áo của Tiêu Lan ra, tay Tiêu Lan ở gần đó, cảm giác hô hấp tinh tế của nàng từng cái từng cái phất qua mu bàn tay của mình, hơi ngứa.
Mẫn Hành thi hết châm thì quay lưng đi, trên bàn có trà bánh hắn cũng không dùng, chỉ lẳng lặng đợi.
Lại qua hơn nửa canh giờ thì Mẫn Hành lấy châm xuống, lúc lấy châm hơi đau, cái thứ nhất Diên Mi đã tỉnh, tay Mẫn Hành dừng một chút, đợi nàng hoãn thần một lát rồi mới lấy hết châm còn lại.
Đào Diệp vội đắp chăn lên cho Diên Mi.
”Ban đêm sẽ đổ mồ hôi”, Mẫn Hành dặn dò: “Đừng lo, đây là bình thường.”
Lúc này Diên Mi mới buông lỏng tay, Tiêu Lan lắc lắc cổ tay trong tay áo, tê.
Huynh muội hai người ra khỏi Hầu phủ, một đường Mẫn Hành không nói gì, trong bụng Mẫn Hinh suy tính, lúc về tiệm thuốc thì nhịn không được chạy đến trước mặt Mẫn Hành, thần thần bí bí hỏi hắn: “Ca, bệnh của Dĩnh Âm Hầu... Có nặng hay không? Có thể chữa được chứ?”
Mẫn Hành có chút không yên lòng, cau mày nói: “Dĩnh Âm Hầu? Hắn bị bệnh gì?”
Mẫn Hinh xụ mặt nhìn hắn, Mẫn Hành phản ứng lại, cười lạnh một tiếng: “Bệnh của hắn, sợ là không ở trên người.” Nói xong, vòng qua Mẫn Hinh đi lên phía trước, miệng nói: “Muội hỏi hắn làm gì?”
Mẫn Hinh theo thói quen: “Lương y như từ mẫu a.”
Mẫn Hành lắc lắc đầu, đi vào nhà, đi chưa được mấy bước, bỗng dưng xoay người lại, mặt trầm như nước: “Chẳng lẽ muội đối với Dĩnh Âm Hầu...?”
Mẫn Hinh rất thản nhiên phất tay nói: “Muội thấy Hầu phủ trả bạc chữa bệnh rất hào phóng, nếu như ca ca có thể chữa, kiếm từ chỗ hắn một khoản lớn thì tốt quá.”
Mẫn Hành không nói lời nào, Mẫn Hinh thở dài nói: “Ai, chẳng phải là do lần đầu muội được nhìn thấy một vị Hầu gia sao, nên mới nhìn nhiều hơn một chút. Bất quá cũng vô dụng, người có bệnh không nói, còn cưới chính phòng, tiểu phu nhân này thì kỳ qoái, rõ ràng là bên trong Hầu phủ cũng không yên.”
Sắc mặt Mẫn Hành tương đối khó coi, hắn quả thực không biết làm sao với muội muội mình.
Mẫn Hinh vừa sinh ra đã phải đi theo hắn và mẫu thân lênh đênh bốn phương, lúc đầu bọn họ ở cùng thân thích, chịu mọi ánh mắt lạnh lùng, chịu qua đói khát, sau đó mẫu thân qua đời, chỉ còn huynh muội hai người, khi đó Mẫn Hành còn nhỏ, mình còn phải đi theo sư phụ học y, không thể mang theo muội muội tuổi còn bé nên Mẫn Hinh phải gửi nuôi ở nhà thím vài năm, sau đó thì đón ra, hai người cũng ăn không ít khổ, bất quá sống nương tựa lẫn nhau vẫn khá giả hơn là ăn nhờ ở đậu.
Mấy năm nay, nam nam bắc bắc đi qua không ít địa phương, Mẫn Hinh đi theo hắn vào nhà cao cửa rộng, cũng đi theo vào nhà bần hàn không có nổi một cái cổng, chịu nhiều khổ cực hơn những nữ tử trong khuê phòng bình thường rất nhiều.
Mẫn Hinh yêu tiền, đương nhiên Mẫn Hành cũng yêu, tiền tài có thể cho bọn họ rất nhiều bảo đảm.
Nhưng thế vẫn không đủ, trong đầu Mẫn Hinh so với ai khác đều rõ ràng, y thuật có cao hơn nữa, tiền tài có nhiều thì bọn họ vẫn chỉ là tiểu dân tầm thường như cũ, vạn nhất có chuyện gì thì cũng là kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu, con bé phải tìm cho mình một chỗ dựa.
Năm nay Mẫn Hinh đã mười bảy tuổi.
Khẩu khí Mẫn Hành lạnh lùng, nói: “Muội đã đến tuổi xuất giá, đầu mùa xuân lúc thím gửi thư có nói đã nhìn trúng một người, chỉ còn chờ chúng ta xem thôi.”
Mẫn Hinh cười hừ hừ hai tiếng, nói: “Thím là người kiểu gì đâu phải ca không biết, trong nhà bà ta có hai nữ nhi thì một người làm vợ kế, một người gả cho đồ tể, thím có thể gả muội cho người nào tốt hơn hai đường tỷ chứ? Trong lòng bà ta đã tính toán tới đâu rồi.”
Mẫn Hành biết rõ Mẫn Hinh không vui, xách nàng vào nhà chính, tàn khốc nói: “Vậy ta sẽ từ chối, chúng ta sai người tới nhìn thử trước. Dù thế nào đi nữa thì Dĩnh Âm Hầu tuyệt đối không được!”
”Muội hiểu được”, thật ra Mẫn Hinh cũng không muốn gì, “Muội lại không muốn làm thiếp, tất nhiên sẽ không vào phủ đệ đó, có thể muội không có tâm hại người, chỉ là nghĩ nhận biết nhiều người mà thôi.”
Thực ra nếu nói nàng tí xíu tâm tư cũng không động thì không thể, bất quá đúng như nàng đã nói chính mình, nàng không làm thiếp không hại người, đặc biệt là không thể dùng y thuật của mình để hại người, đây là cha nàng khi còn sống đã răn dạy, cho dù nàng còn chưa từng nhìn thấy phụ thân. Có ý niệm trong đầu này là do nàng nghe nói trong thành có vị Dĩnh Âm Hầu lúc mới tới thì thế này thế kia, đợi nàng ở trong hầu phủ đi một chuyến trở ra thì ý niệm trong đầu cũng đã không còn.
Hôm sau lúc thi châm, quả nhiên chỉ có một mình Mẫn Hành, Diên Mi không thấy Mẫn Hinh thì nhìn nhìn phía sau hắn nhưng cũng không hỏi gì, trái lại Mẫn Hành thấy ánh mắt nàng thì hơi chột dạ nói: “Sáng nay lúc xá muội dậy thì thấy đau đầu nên không đến được.”
Diên Mi cũng chỉ nhìn vậy thôi, Mẫn Hinh có tới hay không nàng cũng không để ý lắm, nhưng vẫn theo lễ tiết đáp lại một tiếng.
Thi năm ngày châm, ban đêm Diên Mi đổ mồ hôi càng ngày càng nhiều, lần nào Tiêu Lan cũng phải đợi nàng ngủ say mới đi, - - mấy ngày này bắt đầu có binh lính Hung Nô thỉnh thoảng ở dưới thành khiêu chiến, hẳn là thăm dò binh lực của Bộc Dương, chờ thời cơ tấn công.
Đêm nay vừa muốn đi ra ngoài thì Cảnh nương tử chờ ở cổng trong nói: “Hầu gia, Doãn đại nương đã đói không gượng được nữa, ngài có muốn thẩm tra không?”
Tiêu Lan đi ra ngoài viện, “Mấy ngày nay bà ta có kêu oan hay không?”
”Có”, Cảnh nương tử nói: “Lúc đầu còn không biết tại sao thì không ngừng muốn gặp Hầu gia và phu nhân, sau này đa phần là chột dạ, cũng không còn khí lực thì mới không gọi nữa.”
Tiêu Lan gật đầu, đi ra ngoại viện, đến thẳng phòng chứa củi. Gương mặt của Doãn đại nương tiều tụy, lệch nghiêng ở trên đống củi, thấy hắn vào thì mở to mắt, nhưng không còn khí lực đứng lên, chỉ có thể nhìn Tiêu Lan thở thoi thóp.
Tiêu Lan không muốn ở chỗ bà ta nhiều làm trễ nãi công việc, không lập tức giết bà ta là bởi vì nghĩ tới Kim Lăng và Dĩnh Xuyên cách nhau khá xa, hoàng hậu nếu đã hạ thủ, chỉ cần có một kẻ báo tin hắn đem Doãn đại nương nhốt ở ngoại viện, tùy tùng bên trong phủ tự nhiên ít nhiều gì cũng nghe đến, hắn chờ xem trong những người này thì ai là nội gián.
Bất quá năm ngày nay, Phùng Thiêm và thủ hạ của hắn cũng không có một người tự mình rời phủ, cũng không có người ra khỏi Bộc Dương, - - xem ra, những kẻ đó đã chết khi bọn họ đến Bộc Dương ngày đầu tiên - bị người Hung nô giết chết.