Đại Ninh không hề chống đối việc đi bệnh viện. Có vẻ như mỗi nam chính đều rất cố gắng phải đưa cô đi kiểm tra một lần, rất nhanh đã có kết quả.
Lúc nhận được giấy báo cáo, Đại Ninh đang nằm bò bên cửa sổ ăn kẹo, sắc mặt Thời Mộ Dương chợt tái nhợt.
Anh siết chặt tờ giấy mỏng, trong đó cho thấy cơ thể của Đại Ninh không có bất kì vấn đề gì, không phát hiện ra bệnh gì nghiêm trọng nhưng các cơ quan trong cơ thể cô đang suy yếu với tốc độ gấp hàng chục lần so với người bình thường.
Thời Mộ Dương gần như hiểu ngay lập tức điều này có ý gì.
Anh nhìn về phía cô gái bên cửa sổ, cô dường như không biết chuyện này có bao nhiêu tàn nhẫn, thấy anh nhìn mình thì vô thức cười với anh.
Nụ cười ấy vừa hồn nhiên vừa đáng yêu khiến trái tim anh thắt lại một cách đau đớn.
Thời Mộ Dương cố gắng mỉm cười: "Đợi tôi một lát."
Anh đi trao đổi với bác sĩ.
Đại Ninh biết không có cách nào cứu chính mình, cô cũng có thể đoán được trên tờ giấy báo cáo ấy ghi cái gì, vì vậy không cảm thấy thất vọng chút nào.
Cô đung đưa bắp chân, đợi Thời Mộ Dương chấp nhận hiện thực.
Đợi hơn nửa tiếng thì anh đến.
Trên thân của người đàn ông thoang thoảng mùi khói thuốc, anh cười hì hì bế cô lên: "Bác sĩ bảo chỉ cần ăn uống cho tốt thì bệnh của em sẽ không sao cả, đi thôi, chúng ta về nhà."
Đại Ninh gật đầu nghiêm túc.
Thời Mộ Dương như không có chuyện gì xảy ra, mua rất nhiều đồ ăn ngon cho cô. Sau khi trở về từ hòn đảo tội ác, rõ ràng anh còn rất nhiều việc phải làm, thế nhưng anh luôn có thể rút ra thời gian mỗi tối để xem những bộ phim truyền hình xàm xí cùng Đại Ninh.
Khi anh mở họp cũng dẫn Đại Ninh theo.
Cô đang ngồi trong phòng nghỉ cách một cái vách ngăn, Thời Mộ Dương đã bày biện một chiếc giường công chúa ở bên trong, anh còn bày thêm một cái kệ trái cây, máy chơi game, thậm chí còn có tủ đựng thức uống lạnh.
Khi anh ở đây thì cô không được ăn nhiều nên một khi anh mở họp là Đại Ninh tha hồ ăn uống.
Đại tiểu thư không có hứng thú với bất kì cái gì, cô cũng không quan tâm mỗi ngày Thời Mộ Dương đang làm gì.
Một ngày nọ, kem cậu bé người tuyết [1] của cô đã không còn. Cô đẩy cánh cửa sát vách ra, liếc mắt một cái đã thấy Thời Mộ Dương đang chửi người, trông anh như mắc chứng cáu gắt, hận không thể mắng chửi người cho xối xả.
[1]
Người đối diện run rẩy như là cháu trai của anh.
Cánh cửa vang lên tiếng cọt kẹt, cơ thể Thời Mộ Dương cứng đờ, lập tức nặn ra nụ cười méo mó, nói với người đứng ở cửa: "Dậy rồi à, em muốn gì?"
Đại tiểu thư nói: "Kem cậu bé người tuyết hết rồi."
"Chờ một chút để tôi đi mua, lập tức có liền cho em."
Mọi người thấy nhị thiếu gia không mắng người nữa, núi lửa nháy mắt dịu lại, nói tan họp là tan họp.
Anh mua kem về còn không quên lải nhải: "Chỉ cho phép ăn một cái."
Nhìn thấy cô chu môi bất mãn, anh cũng không thỏa hiệp.
Sau khi Thời Mộ Dương giám sát hết việc ăn uống của cô thì lấy thuốc của cô từ trong túi ra: "Uống thuốc."
Anh cho cô uống thuốc xong, trong lòng hai người đều biết đó chỉ là vitamin bình thường. Thuốc thang đã vô hiệu với cô, mấy thứ này cũng không biết là Thời Mộ Dương dùng để lừa cô hay là để lừa chính mình.
Thời Mộ Dương cố chấp giữ Đại Ninh ngày càng suy yếu ở bên cạnh mình, cô mà rời khỏi tầm mắt anh một thời gian dài thì kiểu gì tính tình anh cũng gắt gỏng dữ dội theo.
Cũng không biết tại sao anh không rời khỏi thành phố T. Thời Mộ Dương ngăn cản bất cứ kẻ nào đến gần cô, dường như anh đang vây Đại Ninh lại trong lãnh địa của mình, không cho ai chạm vào.
Còn Đại Ninh tình cờ lướt thấy tin tức và biết Ngôn Cảnh tìm mình tới sắp phát điên luôn rồi.
Bây giờ chỉ cần có một manh mối về cô là có thể nhận được tiền thưởng lên đến 100 triệu.
Không chỉ Ngôn Cảnh mà cả thằng em trai từng mang lòng lang dạ sói kia nữa, mỗi tuần hắn đều lái xe tìm người khắp nơi.
Một tháng trước, Kỷ Mặc Giác chính thức gia nhập vào công ty gia đình mình, hắn có cổ phần không thấp và bắt đầu nắm giữ vai trò quan trọng trong nhà họ Kỷ.
Đại Ninh lướt tin tức, không ngờ có vài chuyện đều là về Kỷ Mặc Giác.
#Đại thiếu gia nhà họ Kỷ nhìn như đang khóc#
#Cậu Kỷ bám đuôi một cô gái lúc nửa đêm là kỳ cục hay là có lý do nào khác?#
....
Trước đây nếu có tin bê bối gì thì hắn luôn cho biến mất không một dấu vết, nhưng bây giờ tin tức đã xuất hiện mấy tháng trời mà hắn cũng không quan tâm.
Đại tiểu thư cắn que kem, như có điều suy nghĩ.
Kỷ Mặc Giác bị chập mạch rồi à?
*
Kỷ Mặc Giác mới tan tầm, thấy vẻ mặt quản gia Lý do dự, hắn lập tức nói: "Có tin tức của Kỷ Đại Ninh rồi?"
Quản gia Lý không đành lòng gạt hắn: "Vâng, nghe nói ở thành phố W có người từng nhìn thấy đại tiểu thư. Nhưng nguồn tin tức này cũng không đáng tin cậy, cậu Kỷ, tôi khuyên ngài không nên đi."
Dù sao chuyện tháng trước còn hiện rõ rành rành ngay trước mắt.
Có người giả làm bóng dáng của Đại Ninh dẫn đến Kỷ Mặc Giác không quan tâm đuổi theo hơn nửa đêm, hắn vượt đèn đỏ rồi điên cuồng rượt theo, kết quả bị người khác chế ngự, suýt nữa bị một dao đâm chết.
Kỷ Mặc Giác mới tiếp nhận chức vụ của nhà họ Kỷ, gây thù chuốc oán rất nhiều, hắn vốn chính là người duy nhất nối dõi của gia đình, nếu như hắn chết thì không biết họ được hưởng lợi bao nhiêu.
Ngay lúc Kỷ Mặc Giác suýt bị đâm chết, đối phương đột nhiên bị người khác đá văng đi.
Ngôn Cảnh trầm mặc ném hắn về nhà.
Ngôn Cảnh nhìn thấy qua camera giám sát, anh chán ghét tên em trai đã khiến Đại Ninh phải đánh đổi mạng sống để bảo vệ. Nhưng bóng dáng kẻ đó giống với Đại Ninh đã thu hút sự chú ý không chỉ của Kỷ Mặc Giác mà còn có cả Ngôn Cảnh- người vẫn ôm tia hy vọng đi tìm người.
Hết lần này đến lần khác lại thất vọng, đây mới là cách giày vò tâm trí người khác nhất.
Kỷ Mặc Giác gầy đi không ít, trước đây hắn tung tăng nhảy nhót, gây chuyện thị phi, bây giờ gò má hóp lại gần như có thể thấy xương trên mặt.
Hắn bỗng nhiên trưởng thành lên rất nhiều, không còn phàn nàn về công việc vất vả ở công ty, chăm chỉ học hỏi những điều mà mình chưa biết. Cuối cùng hắn đã lột xác từ một chàng trai ngu dốt thành một người đàn ông cố gắng bảo vệ gia đình mình.
Kỷ Mặc Giác càng ngày càng không thích nói chuyện, buổi tối hôm đó sau khi Kỷ Mặc Giác quay về, quản gia Lý biết hắn ngủ trên sàn nhà trong phòng của đại tiểu thư, khuôn mặt vươn nước mắt, buồn bã như một đứa trẻ.
Nhưng ngày hôm sau, hắn lại mặc tây trang chỉnh tề đi làm như thường lệ.
Sức khỏe của ông cụ cũng không còn tốt như xưa, có đôi khi vào nửa đêm còn nghe thấy tiếng ho khù khụ.
Kỷ Mặc Giác trở nên hiếu thảo, không còn gọi ông là ông già nữa, biết chân cằng ông đau, rảnh rỗi sẽ xoa bóp cho ông.
Trong lòng quản gia Lý thở dài, chỉ là tội nghiệp cho đại tiểu thư, cô bé còn trẻ như vậy.
Đêm đó Kỷ Mặc Giác vẫn đi đến thành phố W, hắn sáng sớm mới trở về, cả người lại tràn ngập sự chán nản.
Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy cô chưa chết.
Bọn họ là cặp song sinh từng được thụ thai cùng nhau, nếu cô mà xảy ra chuyện thật thì hắn chắc chắn sẽ biết. Kỷ Mặc Giác không dám hồi tưởng lại chuyện quá khứ, tại sao hắn có thể khốn nạn như vậy, vì một đứa em gái riêng ác độc lại đi chỉ trích chính chị gái ruột từ một mẹ đẻ ra của mình cơ chứ?
Ngôn Cảnh ghét hắn cũng là chuyện đương nhiên, hắn đau khổ ôm chặt đầu mình.
Hắn là thằng khốn!
Nếu có cơ hội gặp lại Đại Ninh, hắn sẽ dành tất cả điều tốt đẹp nhất trên đời này cho cô, cô đánh hay hắn mắng hắn đều được, là do hắn quên mất tâm nguyện thuở ban đầu, muốn che chở cô cả đời.
*
Thời Mộ Dương không muốn Đại Ninh trở về thành phố Kinh, nhưng cô đã lâu rồi không hít thở bầu không khí trong lành.
Mấy ngày nay cô thể hiện mình cực kì lười biếng và ngoan ngoãn, Thời Mộ Dương cũng lơ là cảnh giác với cô, vậy nên hôm nay cô chậm rì rì chạy ra phòng rồi xuống lầu ra ngoài.
Cô còn có kế hoạch, làm sao có thể để mình thật sự chết lặng yên không một tiếng động bên cạnh Thời Mộ Dương được.
Cô đi dạo trên đường cái vào buổi chiều, vào đông ánh mặt trời quyến luyến, mùa đông thành phố T cũng không có tuyết, so sánh với thành phố Kinh thì nơi này rất ấm áp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn chưa trang điểm nhưng vẫn khiến người đi đường thường xuyên ngoảnh đầu lại.
Cô luôn ôm lòng tò mò mạnh mẽ với rất nhiều thứ, trông thấy nồi bánh nướng muốn ăn trên đường, lại ngó thấy bánh phô mai bơ vani dài nửa mét, thế là cô đi không nổi nữa.
Nhưng trên người cô không có tiền, Thời Mộ Dương sợ cô không cần anh nên không dám cho cô tự chủ về kinh tế, thường thường toàn là muốn gì thì cho đó.
Đại tiểu thư nhìn người ta làm bánh bơ vani dài nửa mét mà không thèm chớp mắt. Thanh Đoàn chợt nhớ đến có một năm nọ, cô cũng không có đồng xu cắc bạc nào, sau đó dựa vào khuôn mặt để lừa ăn lừa uống.
Mắt thấy chuyện cũ sắp tái diễn, đại tiểu thư lại muốn bán liêm sỉ để đổi đồ ăn, một người bên cạnh nhẹ nhàng quàng chiếc khăn mềm mại lên cổ cô.
Cô ngước mắt lên thì thấy vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Tự.
Anh mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen, trong lúc giật mình ấy, anh vẫn là cậu thiếu niên mới gặp gỡ ở thôn Hạnh Hoa kia, có điều ánh mắt anh đã mất đi sự ngây ngô thay vào đó là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành.
Bởi vì sự xuất hiện của cô, anh đã trở thành ông trùm khó lường trước mấy năm.
Anh mua một cái bánh bơ vani, bảo chủ quán cắt thành từng miếng nhỏ, anh xách trong tay, vừa đi vừa đút cho cô ăn.
Anh không hỏi cô đi đâu, Đại Ninh gặm bánh đi loanh quanh, anh bèn yên lặng đi theo bên cô.
Đợi cô mệt rồi, cô chớp đôi mắt nhìn anh, Triệu Tự ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Đại tiểu thư mềm mại nhào lên lưng anh, anh cõng cô lên hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Không biết, cứ đi về phía trước đi."
Anh không ngừng bước đi, Đại Ninh ăn bánh bơ vani rơi xuống cổ anh, anh không nổi cáu cũng không thèm lau, chỉ cõng cô đi về phía trước.
Đại Ninh lặng lẽ nhìn anh, trước đây cô ghét nhất chính là vẻ ngoài điềm tĩnh này của anh, bây giờ vẫn ghét y như thế, cô xinh đẹp như vậy, sao anh có thể thua kém người khác tới thế hả, sự kích động muôn phần khi gặp lại cô đâu?
Đúng là tên khốn già khụ, anh không yêu cô là cái chắc.
Cô không ăn bánh ngọt trên tay mà đi cắn vụn bánh trên cổ anh.
Quả nhiên cơ thể người đàn ông cứng ngắc, anh bất đắc dĩ buông cô xuống, than nhẹ một tiếng rồi ôm lấy mặt cô.
Nụ hôn này đến một cách bất ngờ, cô mở to cặp mắt trong suốt, trong ánh mắt phản chiếu bầu trời trong xanh của thành phố T và vẻ mặt thoáng nét xúc động của người ấy.
Cuối cùng đại tiểu thư cũng cảm thấy mình được coi trọng, cô hầm hừ, không cho hôn nữa, muốn tát vào mặt anh.
Triệu Tự không theo ý cô, anh thong thả kết thúc nụ hôn, cánh môi còn mang theo vụn bánh bơ vani từ khóe miệng cô. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, lau miệng cho cô trước, sau đó lau sạch vết bánh dính trên môi mình.
Thanh Đoàn kinh ngạc không ngớt trong đầu Đại Ninh: "Vãi! Vậy mà Triệu Tự thật sự lấy lại được vận khí của mình!"
Nó sống đã lâu, đây là lần đầu gặp phải chuyện này.
Vạn vật đều cân bằng, đã mất đi vận khí thì là mất đi, không thấy Kỷ Điềm càng ngày càng xui xẻo sao? Nhưng đây là lần đầu tiên, nó nhìn thấy có người bằng vào sức mạnh của bản thân mà tự trau dồi vận khí.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thành tựu của Triệu Tự e là không thấp hơn kiếp trước chút nào.
Đại tiểu thư nháy mắt tức giận: "Sao mi không nói sớm! Nói sớm thì vừa nãy ta đã trộm vận khí của anh ta rồi!"
Bị anh hôn lâu như vậy một cách vô ích.
Cô vô cùng thèm muốn với những thứ mà mình không có, chú nhỏ là con rắn độc, còn người đàn ông này vừa cấm dục vừa sạch sẽ, cô nảy lên ý xấu, lập tức thấy Triệu Tự thuận mắt hơn nhiều.
Cô kéo vạt áo anh lên lắc lắc, không đề cập gì tới chuyện mấy năm nay, chỉ dùng giọng điệu ngọt ngào làm nũng.
"Buổi tối muốn ăn sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên coca, Triệu Tự, anh làm cho người ta đi mà!"
Triệu Tự cụp mắt, lau vụn bánh ngọt trên tay cô.
Giọng điệu anh rất bình thản: "Tối nay em không về chỗ ngài Thời à? Chẳng phải em nói sẽ không rời xa hắn sao?"
"...!"
Thanh Đoàn nhìn Triệu Tự trước mặt, nó chột dạ đến nổi ước mình có thể tìm thấy cái hố để chui vào. Vãi! Triệu Tự biết Đại Ninh trở về từ lúc nào, chẳng phải anh không tìm cô sao?
May mà người ký khế ước của nó da mặt dày: "Tôi gạt anh ta đó, đương nhiên tôi thích anh nhiều hơn!"
Triệu Tự như đang cười, nhưng đến khi nó nhìn qua thì lại không thấy ý cười còn sót lại trên khuôn mặt anh.
Xưa nay tính kiên nhẫn của Đại Ninh có hạn, nếu người khác không theo ý mình thì cô cũng không chờ sự đồng ý của họ mà chỉ phủi tay bỏ đi.
"Được." Triệu Tự nói.
Thật ra Thanh Đoàn sợ người này nhất, Triệu Tự trông thì bình tĩnh nhưng thật ra anh mới là kẻ có lòng dạ khó lường, điên lên một cái là ra tay với cả chính mình.
Nếu Triệu Tự đã biết sự tồn tại của Thời Mộ Dương, đoán chừng trong lòng anh cũng tường tận hết "chuyện tốt" của Đại Ninh.
Đổi lại người đàn ông khác có lẽ đã giận sôi lên với sự cắm sừng này, thế nhưng thái độ của anh lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Giống như đang để cho một đứa trẻ không biết điều lang bạt một mình trong vài năm, đợi cô cảm thấy đói bụng thì đón về nhà đút cơm cho ăn.
Thanh Đoàn nói yếu ớt: "Đại Ninh, chúng ta không đến chỗ anh ta, về chỗ Thời Mộ Dương đi!"
Dù sao bây giờ Thời Mộ Dương đã không còn muốn làm hại Đại Ninh, nếu như để anh biết Đại Ninh trong nháy mắt đã không còn cần anh nữa, lúc đó cảnh tượng địa ngục kia sẽ đáng sợ bao nhiêu chứ!
Nhị thiếu gia nhà họ Thời chứ đâu phải Ngôn Cảnh, nóng nảy một cái là chém người liền.
Đại Ninh rất mong chờ: "Không cần làm thế, tuy Triệu Tự tìm thấy ta là việc nằm ngoài dự đoán nhưng ngày mai nhất định tuyệt lắm đây."
Thanh Đoàn thật sự muốn quỳ lạy, cô đã sống không được bao ngày, bộ cô không gây rối thì sẽ chết hả?
Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống