Mục lục
Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Văn Văn.

Hôm nay là một ngày nhiều mây, sau trận mưa đêm qua, không khí buổi sáng trong lành xen lẫn mùi bùn đất và mùi thơm cỏ cây.

Triệu Tự mở mắt ra, đầu đau không dứt.

Gần như ngay lập tức, anh phát hiện ra chỗ không ổn, trong ngực anh có người. Làn da dưới cánh tay mềm mại tinh tế, đường cong uyển chuyển.

Sắc mặt Triệu Tự thay đổi, chuyện "Bất Dạ Thành" đêm qua không phải anh không nhớ gì, khi Lam Dung Dung đỡ anh ra, anh đã trúng thuốc. Chẵng lẽ anh và Lam Dung Dung đã xảy ra quan hệ?

Triệu Tự không thể chấp nhận hiện thực này, theo bản năng muốn đẩy cô gái trong lòng mình ra.

Nhưng khi chạm phải một đầu tóc xoăn mềm mại, anh hoàn toàn sửng sốt.

Triệu Tự cúi đầu xuống nhìn, ánh sáng ban mai rọi vào, cô gái nửa nắm chặt tay đặt trên vai anh, hai má phiếm hồng, ngủ say sưa, hơi thở nhè nhẹ phun lên ngực anh.

Đại Ninh khẽ nhếch miệng nhỏ, lông mi dài cong vút.

Triệu Tự im lặng hồi lâu, sau đó kéo chăn thử nhìn. Anh gần như khỏa thân, đại tiểu thư còn khá tốt, cô mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình, có điều quần áo đã trễ xuống dưới bả vai.

Bờ vai cô gái trắng nõn, lộ ra một phần lớn da thịt, trên đấy có lưu mấy vết đỏ và dấu răng.

Trên khăn trải giường có vài vệt máu cho thấy rõ đêm qua anh đã làm chuyện tốt đẹp gì.

Tay Triệu Tự vẫn đặt trên eo cô.

Cơ thể con gái mềm như kẹo bông, anh nhẹ nhàng vuốt tóc bên má cô, khuôn mặt xinh đẹp của Đại Ninh hoàn toàn lộ ra ngoài.

Ngây thơ đến làm người tan chảy.

Hầu kết Triệu Tự giật giật, đến khi phát hiện người trong lòng mình là cô, không ngờ suy nghĩ đầu tiên của anh là lo sau khi cô tỉnh lại có thể khóc hay nháo không.

Đại Ninh cũng không quen kiểu ngủ này, cảm nhận được động tĩnh, cô bèn tỉnh dậy. Đối diện với cặp mắt đen nhánh bình tĩnh, phức tạp của người đàn ông, thời gian tựa như dừng lại vài giây. Gan Triệu Tự thật lớn, dám nằm trên giường của cô.

May cô phản ứng nhanh đây là kế hoạch của mình, giây lát tràn đầy nước mắt.

Triệu Tự không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa, trầm giọng hỏi cô: "Sao vậy, khó chịu chỗ nào?"

Đại Ninh mang theo giọng mũi, nức nở nói: "Chỗ nào cũng đau."

Cô nói khóc liền khóc, nghẹn ngào không thành tiếng, từng giọt nước mắt tuôn rơi. Triệu Tự thở dài, giúp cô lau nước mắt, anh không có kinh nghiệm nên không biết phải ứng phó với tình huống này thế nào.

"Em đừng khóc nữa, là do tôi không tốt." Anh gần như không có ấn tượng gì với việc xảy ra đêm qua, sợ bản thân mất khống chế thật sự làm tổn thương cô, thấp giọng dỗ dành: "Để tôi nhìn chỗ bị đau của em nhé?"

Đại Ninh lắc đầu, cô luôn là người không nói đạo lý, chỉ yên lặng khóc thút thít, không cho kiểm tra.

Triệu Tự không có cách, đành nhịn cảm giác đau trên bả vai, để cô nằm trên người mình. Anh ôm má cô gái, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Đại Ninh vừa nức nở vừa ghét bỏ: "Ai muốn anh chịu trách nhiệm cơ? Anh không xứng."

Triệu Tự chỉ lo dỗ cô: "Ừ, tôi không xứng. Vậy tôi sẽ cố gắng trở thành người xứng đôi với em, được không?"

Đại Ninh lau nước mắt, lên án anh: "Anh nói không thích tôi, còn bắt nạt tôi, đồ xấu xa."

Triệu Tự: "Tôi không ghét em, rất thích em là đằng khác."

Cuối cùng cô miễn cưỡng dừng nước mắt, vẻ mặt vẫn tủi thân cùng cực.

Triệu Tự sờ tóc cô, ho nhẹ một tiếng, nói nhỏ bên tai cô: "Thích em nhất." Lớn chừng này, đây có lẽ là lời âu yếm nhất anh từng nói.

Đại Ninh thấy tốt bèn thu tay, cô mang theo giọng mũi khụt khịt, buồn bực nói: "Chúng ta thỏa thuận tốt trước nhé, tôi sẽ không thích anh."

Triệu Tự lấy tay lau nước mắt trên cằm cô, nghe thế đáp: "Ừ."

Cuối cùng cô gái trong ngực cũng bị dỗ đến ngừng khóc.

Thấy cô đã nín, Triệu Tự áp xuống ngại ngùng, nói nhỏ bên tai cô: "Đau ở đâu?"

Đại Ninh lắc đầu, cô sụt sịt: "Eo hơi đau, anh xoa chút là được."

Triệu Tự yên tâm đôi phần, nếu theo ngày thường anh tuyệt đối không đáp ứng loại yêu cầu xấu hổ này nhưng chuyện thân mật hơn thế đều đã làm, không bằng giúp cô thoải mái chút ít.

Triệu Tự ôm đầu nhỏ của cô dựa vào trong ngực mình, không cho cô thấy vẻ mặt mình, thay cô xoa eo.

Thanh Đoàn nghĩ thầm: Giả bộ giống ghê nhờ, còn đau eo.

Vốn Đại Ninh chỉ thuận miệng nói, không ngờ được xoa đến thoải mái. Cô dứt khoát nhắm mắt hưởng thụ, hôm qua không bị cắn một miếng vô ích mà, Triệu Tự dịu dàng thật đấy.

Triệu Tự xoa cô một lát, thấy cô ngày càng lười biếng, anh hắng giọng: "Dậy đi."

Không phải anh ngại mệt, dù sao đàn ông sáng sớm rất dễ có phản ứng.

Thanh Đoàn cũng vội nhắc nhở Đại Ninh: "Đừng diễn, diễn nữa dễ lòi."

Đại Ninh lưu luyến không rời từ trên giường bò dậy.

Cô phải về phòng thay quần áo, vừa bước tới cửa chợt nhớ ra một chuyện: "Anh không được nói cho chú Tiền biết. Nếu không ông nội biết chuyện sẽ rất giận."

Triệu Tự dừng lại giây lát, nhìn vào mắt cô: "Được."

Chuyện này không cần Đại Ninh nói, trong lòng anh cũng nặng nề đôi phần. Dẫu sao anh chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, đến cả tư cách chịu trách nhiệm với cô cũng không có.

Đại Ninh yên tâm trở về thay quần áo.

Chờ cô chuẩn bị xong xuôi hết, bọn Triệu Tự và chú Tiền đã ăn sáng xong. Nhìn thấy Đại Ninh xuống lầu, chú Tiền nói: "Đại tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Chuyện gì?"

Ông châm chước một ít: "Trước khi tôi ra ngoài tìm cô, tôi đã cho người đưa Trần Tiểu Lị về nhà. Cô ấy phải về trường, ở Hạnh Hoa thôn lâu cũng không tốt."

Đại Ninh không quan tâm: "Tôi biết rồi."

Chú Tiền sợ cô tùy thời nổi giân, tự trách mình đã để Trần Tiểu Lị về trước, thấy cô không có vẻ giận thật, nhẹ nhõm thở một hơi.

Chú Tiền nghĩ nhiều rồi, tuy Đại Ninh dễ mang thù còn keo kiệt nhưng cô chỉ thù thôi chứ không báo, cho Trần Tiểu Lị trải qua một đoạn thời gian khổ sở ở Hạnh Hoa thôn xem như là điều tồi tệ với cô nàng rồi, giữa cô và Trần Tiểu Lị chưa đến mức không bỏ qua nhau không được.

Đều là pháo hôi, cần gì khó xử lẫn nhau.

Chơi nam nữ chủ vui biết bao, nắm Trần Tiểu Lị không bỏ làm gì?

Chú Tiền: "Đại tiểu thư, cô xem khi nào chúng ta về đây?"

Mắt thấy thành công sắp vẫy gọi, bây giờ bất kể thế nào Đại Ninh cũng không muốn đi. Tính cô xấu, lười tự mình đối phó với chú Tiền, bèn ôm má hỏi Triệu Tự: "Thầy Triệu, anh nghĩ sao?"

Triệu Tự ngước mắt lên nhìn cô, lạnh nhạt nói với chú Tiền: "Ngài Tiền, nếu ông tin lời tôi, chỉ cần cho tôi nửa năm, tôi có thể làm thành tích mỗi môn cô ấy đều tăng lên hai mươi điểm."

Nếu người khác nói lời này, đánh chết ông cũng không tin. Nhưng người nói là Triệu Tự, khí chất quanh anh khiến người ta vô cùng tin cậy, anh đã nói thì chắc chắn thực hiện được, hai mươi điểm là khái niệm gì? Tương đương khái niệm xóa nạn mù chữ cho đại tiểu thư!

Chú Tiền cầm cốc trà lên, gật đầu đồng ý, ông ấy dễ dàng đồng ý như vậy, ngược lại Đại Ninh thấy không ổn.

"Tôi lâu rồi không về, theo lý thuyết ông nội sẽ cho Kỷ Mặc Giác đến đón tôi nhưng nó lại không đến, đến cùng nó đã gây ra họa gì?"

Ông Kỷ không có chuyện mặc kệ Đại Ninh ở bên ngoài lâu như vậy được, trừ khi trong nhà có chuyện, ông cảm thấy Đại Ninh không quay về càng tốt. Đột nhiên Đại Ninh nhớ đến một chuyện, lúc này ở kiếp trước cô mất đi cha mẹ nên tâm trạng suy sụp đang sống ở nước ngoài, lúc đó ông nội cũng kêu cô cứ đi giải sầu, không cần quay về.

Chú Tiền suýt nữa sặc nước, bình thường đại tiểu thư ít khi để bụng, trái lại thời điểm này lại nhạy bén.

Đại Ninh không ngờ mình đoán đúng: "Nói cho tôi biết, nó đã làm ra chuyện tốt gì?"

Ông thấy cô đã đoán được, vì thế không giấu cô nữa, giọng điệu trầm trọng: "Quả thật trong nhà có chuyện, đại thiếu gia đánh nhau với Ngôn Minh Khấu, kết quả Ngôn thiếu gia ngã xuống cầu thang thành người thực vật. Ngài Kỷ bảo cô không cần về cũng tốt, trong thời gian này Ngôn gia nhất định sẽ tìm chuyện bới móc."

Vừa dứt lời, ý cười trên khóe môi Đại Ninh nhạt đi.

Cô nhíu mày: "Sao Kỷ Mặc Giác có thể hồ đồ như thế? Cho dù có xảy ra xung đột với Ngôn Minh Khấu, nó cũng không đến mức không biết nặng nhẹ, xuống tay nặng thế được."

"Ngài ấy cũng nghĩ vậy, chuyện này còn nhiều chỗ nghi vấn. Đại thiếu gia có nói mình không ra tay nặng nhưng hôm đó đụng độ với Ngôn Minh Khấu chỉ có mình cậu ấy, lúc chuyện xảy ra không có ai theo dõi nên không thể nói rõ việc này. Ngôn gia đến nhà nháo nhào, ngài tin đại thiếu gia, mấy ngày nay đang thu thập bằng chứng."

Triệu Tự ở một bên nghe bọn họ thảo luận, anh nhìn vẻ mặt Đại Ninh liền đoán ra được thân phận "Ngôn Minh Khấu" chắc chắn không đơn giản, trông gia thế của Đại Ninh khá tốt, có thể khiến nhà họ kiêng kị, địa vị hẳn không thấp.

Trên thực tế anh đoán không sai, ở tại thành phố Bắc Kinh phồn hoa và sầm uất, giàu có nhất là hai doanh nghiệp luôn đối trọi lẫn nhau.

Một là Kỷ gia, hai là Ngôn gia.

Gia cảnh của Ngôn Minh Khấu không thua gì Kỷ Mặc Giác nên khi xảy ra chuyện mới khiến ông lão khó lòng giải quyết, thậm chí còn cảm thấy cháu gái ở ngoài còn an toàn hơn trong nhà.

Đại Ninh không ngờ trong khoảng thời gian mình vắng mặt kiếp trước lại xảy ra chuyện lớn vậy.

Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy có vài chỗ không ổn. Ngôn Minh Khấu thành dáng vẻ như thế chắc chắn không phải do Kỷ Mặc Giác làm ra, nếu không kiếp trước khi cô về nước, Kỷ gia không thể như không có việc gì xảy ra.

Cô hỏi Thanh Đoàn: "Giúp ta tra một chút, ai đã làm Ngôn Minh Khấu thành người thực vật?"

Thanh Đoàn bay vào sách.

"Không phải em cô làm, là do cậu của Ngôn Minh Khấu ra tay. Cậu hắn và mẹ nhỏ ở chung với nhau, ai ngờ bị hắn thấy, kết quả bữa đó em cô đúng lúc cõng nồi."

Ngôn gia lắm quan hệ phức tạp. Lão Ngôn cưới một cô vợ trẻ mới độ tuổi đôi mươi, trách không được có chuyện.

Vừa khéo trong thời gian này, thằng khốn Kỷ Mặc Giác đang xảy ra màn "cướp bạn gái" với Ngôn Minh Khấu, cái nồi đen này đúng là cho nó cõng cũng không oan.

Ơ đợi đã, Ngôn gia, Ngôn... Sau này là một trong những người đứng đầu kinh doanh Ngôn gia?

Đại Ninh hỏi: "Em trai của ta không phải là nam chủ?"

Thanh Đoàn trả lời: "Tất nhiên không phải, cùng lắm Kỷ Mặc Giác chỉ được xem là nam phụ thôi, cô nghĩ gì không, một nhà của cô không ai có mệnh vai chính cả."

Người duy nhất dính dáng với nữ chủ là "Kỷ Điềm" nhưng lại bị người ta chiếm mất cơ thể.

Đại Ninh tức giận, cô đã nói rồi, sao sau này Ngôn gia lại quật khởi nhanh thế được, đột nhiên thế lực vượt xa nhà cô, ông Kỷ gần như bị họ đè mà đánh, vì vậy ông mới nóng lòng muốn tìm người giao phó đưa Đại Ninh ra ngoài, kết quả tạo thành cục diện trước có sói, sau có hổ.

Vai chính thứ hai chắc chắn ở Ngôn gia!

Đứa em này của cô thậm chí còn không có tư cách thành nam chủ, lại là một fan cuồng của "Kỷ Điềm", xứng đáng bị ngược.

Khi đó "Đỗ Điềm" cũng một chân với vai chính Ngôn gia! Đến cùng có bao chuyện mà cô không biết?

Trong lòng Đại Ninh tính toán, cuối cùng hạ quyết định.

Nếu ông và Kỷ Mặc Giác vượt qua cửa này, Ngôn gia có thể tìm ra sự thật. Cô không cần phải trở về thêm phiền cho họ, biết là một chuyện còn làm được không là chuyện khác, ai cũng có chuyên môn của riêng mình, để cô tham gia điều tra thương chiến, không khác nói cô là đồ vô dụng.

Cô cần phải làm chuyện quan trọng hơn đó là chống lại Thiên Đạo, giữ được mạng cho ông.

Đã là chuyện của bọn vai chính thì chỉ khi họ đối đầu với nhau mới có hy vọng. Không phải bên cạnh cô đã có một con át chủ bài Triệu Tự sao?

Đại Ninh thả lỏng người, cầm lấy ly sữa bò nhấp một ngụm nhỏ: "Tôi tạm thời không về vậy, chú Tiền, chú kêu ông điều tra Ngôn gia thêm, có khi bọn họ đang tranh giành tài sản nên bày ra vụ này."

Chú Tiền gật đầu: "Tôi sẽ chuyển lời cho ngài ấy."

Ở trước mặt Triệu Tự phanh xẻ việc này, ông cũng hơi xấu hỏi, đành da mặt dày nói: "Tiểu Triệu, đại tiểu thư nhà tôi có thể còn làm phiền cậu một khoảng thời gian."

Sao luôn có loại cảm giác quăng bom hẹn giờ vào trong ngực người ta thế?

Trái lại Triệu Tự khá bình tĩnh: "Không sao ạ."

Đại Ninh biết chỉ cần theo chân nhân vật chính sẽ luôn được an toàn, rốt cuộc nhãn trên người bọn họ là "đại nạn không chết, chuyển nguy thành an".

Cô không thích dáng vẻ nghiêm túc của Triệu Tự chút nào, bàn tay dưới gầm bàn cố ý cào vào lòng bàn tay Triệu Tự. Anh nhìn cô một cái, dưới mí mắt chú Tiền, ngang nhiên nắm tay cô.

Không ngờ là kiểu người trong nóng ngoài lạnh.

Triệu Tự không hề lo lắng, Đại Ninh bèn cảm thấy không chơi vui nữa, cô rút ngón tay lại, ngước mắt lên thì thấy Lam Dung Dung và Lam Lăng Vân đang tới thăm hỏi.

Hai anh em bước vào, ánh mắt dừng trên hai người khác nhau.

Lam Dung Dung tâm sự nặng nề đánh giá Triệu Tự, đêm qua anh trúng thuốc nhưng lại từ chối chính mình, hôm nay anh không sao, là tự mình vượt qua hay tìm người khác?

Lam Lăng Vân thẳng thắn hơn nhiều, hắn đi về mà lòng mang áy náy cả đêm, giờ vẫn còn hai quầng thâm dưới mắt. Hắn vội bước đến: "Ninh Ninh, hôm nay anh mang cho em rất nhiều quà, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em tốt!"

Đại Ninh chưa nói gì, chú Tiền đã ngăn hắn lại: "Lam thiếu gia, lòng tốt của cậu chúng tôi xin nhận, đại tiểu thư nhà tôi đương nhiên chúng tôi sẽ bảo vệ tốt."

Lam Dung Dung thấy đám người chú Tiền, tâm trạng phức tạp, vốn cho rằng Đại Ninh là một cô gái vùng quê có vẻ ngoài phô trương, không ngờ gia thế so với bản thân mình còn tốt hơn.

Trong lòng cô ta dâng lên cảm giác nguy hiểm, Triệu Tự là cổ phiếu tiềm năng mà cô ta coi trọng, chắc chắn không thể nhường cho Kỷ Đại Ninh.

Cô cười thẳng thắn: "Triệu Tự, hôm nay tôi đến đây muốn cùng cậu bàn bạc chuyện đất đai trên Ổ Đông, cậu xem tiện không?"

Ổ Đông ở một thành phố khác, cách huyện Hoàn một khoảng, hai năm trước bị người gọi đùa là khu đất vàng.

Thân Đồ gia sa lưới, ai cũng đỏ mắt với miếng đất đó nhưng việc chia miếng bánh này lại không dễ dàng. Xét cho cùng, không phải Thân Đồ gia không còn ai, Thân Đồ Phong ở Thái Châu xa xôi là mối tai họa ngầm không nhỏ.

Lam Dung Dung đặc biệt muốn mảnh đất đó, nếu có được thứ này, cho dù sau này Lam gia là của Lam Lăng Vân, cô ta đều có vốn liếng tự mình đứng vững. Nhưng cô ta cũng biết rõ anh trai mình không bao giờ có được nó trong tay. Nếu Triệu Tự mang danh người thừa kế Lam gia, có thể thử đánh cược một lần.

Triệu Tự nhíu mày, mặc dù anh biết huyện Hoàn sẽ đột phá ra mảnh đất nhưng chuyện ngày càng liên lụy rộng, Thân Đồ Phong là người duy nhất còn lại trong Thân Đồ gia, nếu bị bức đến đường cùng, chắc chắn không dễ chọc.

Lam Dung Dung chỉ vì cái lợi trước mắt, tham vọng quá lớn!

Anh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây, cha mẹ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK