Mục lục
Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Văn Văn.

Trong khoảng thời gian về nhà này, cô sống rất thoải mái.

Ông nội yêu thương cô là chuyện không còn gì bàn cãi, thỉnh thoảng Ngôn Cảnh cũng sẽ đến thăm cô, anh còn chu đáo mang theo rất nhiều món quà nhỏ. Điều làm cho người giúp việc ở nhà họ Kỷ kinh ngạc nhất đó là cậu chủ Kỷ Mặc Giác như trở thành một con người khác, mỗi ngày đều tìm cách khiến cô vui vẻ.

Đại Ninh không nói một câu nào với hắn, như thể cô gái đứng trên thuyền vì cứu hắn mà nhảy xuống biển ngày hôm đó không phải cô.

Trong lòng Kỷ Mặc Giác khá mất mát nhưng càng gặp thất bại thì hắn càng hăng hái, hắn cũng không biết xấu hổ mà mỗi ngày đều lượn lờ trước mặt cô để thể hiện cảm giác tồn tại.

"Chị, chị xem cái lắc tay này nè, chị thích nó không? Cái lắc tay này là nhãn hiệu mà hồi trước chị thích nhất... không thích à, không sao hết, mai em chọn lại cho chị."

"Đừng vứt đừng vứt, chẳng phải chiếc hộp nhạc vòng xoay này là cái mà năm chị mười bốn tuổi thích nhất ư, em tìm khắp cả thành phố cũng không thấy cái nào giống vậy, không dễ gì mới sửa được, mặc dù không thể phát nhạc nhưng nó có thể chuyển động, thật đó! Để em làm mẫu cho chị xem!"

"Là mèo con đó, chị nhìn đi."

Chàng trai trước mặt mở hộp ra, hắn nhìn Đại Ninh đang ngồi trên xích đu một cách mong đợi.

Một con mèo con màu trắng thò cái đầu nhỏ từ trong hộp giấy ra, tiếng kêu mềm như bông hướng về phía Đại Ninh.

Đại Ninh nhìn Kỷ Mặc Giác một cái, vì Kỷ Mặc Giác bị dị ứng nên cô chưa từng nuôi động vật nhỏ.

Lúc này trên cánh tay Kỷ Mặc Giác đều chi chít chấm đỏ, hắn rụt tay lại muốn giấu tay mình đi.

"Chị thích nó không? Nó có thể ở bên chị."

Đôi mắt ngập nước của mèo con nhìn qua, nó cọ tới cọ lui ở mắt cá chân Đại Ninh, Đại Ninh không sờ nó, cô thả nó vào lại hộp giấy, nói lạnh nhạt: "Đưa nó đi đi."

Kỷ Mặc Giác mím môi, sau một lúc lâu, hắn lại nở nụ cười.

"Không thích cũng không sao cả, em đưa nó đi vậy."

"Kỷ Mặc Giác."

Đột nhiên bị gọi lại, Kỷ Mặc Giác kinh ngạc xen lẫn vui mừng quay đầu lại, hắn cho rằng cô đổi ý, ai ngờ cô gái đung đưa cẳng chân trên xích đu, giọng lạnh lùng: "Cậu có thời gian rảnh rỗi như vậy, chi bằng đi trông coi công ty, đừng đến làm phiền tôi nữa."

Kỷ Mặc Giác gượng cười: "Vâng."

Hắn xoay người, ráng đè xuống cảm giác khó chịu, rõ ràng khi còn nhỏ quan hệ của bọn họ rất tốt. Mãi đến khi cô không thèm để ý tới mình, Kỷ Mặc Giác mới nhớ lại rất nhiều chuyện hồi trước.

Ví như khi còn bé Đại Ninh thích động vật nhỏ nhưng cô chưa từng gây sự đòi nuôi chúng, bởi vì hắn bị dị ứng.

Thế nhưng từ khi cha mẹ gặp chuyện không may, Kỷ Điềm vào nhà, trong lòng hắn tràn đầy căm phẫn nên đã quên mất cô, chỉ nhớ rõ cô ương bướng và tùy hứng.

Thật ra việc mà cha mẹ gặp tai nạn làm sao có thể trách Đại Ninh? Dù hắn từng khuyên can cũng không thể ngăn bi kịch sẽ xảy ra, lúc trước cô cầm dù và đứng xa xa nhìn bọn họ, thật ra lại là người nhìn thấu đáo hơn mình nhiều.

Kỷ Mặc Giác mỉm cười, không sao cả, hắn sẽ cho chị ấy thấy sự thay đổi của bản thân. Hắn đã trưởng thành, hắn sẽ bảo vệ ông nội và cô, không để cô lại thất vọng lần nữa.

Hôm nay cô không tha thứ cho hắn, nhưng đến một ngày nào đó cô sẽ tha thứ.

Đuổi Kỷ Mặc Giác đi, Đại Ninh ngồi uống trà chiều cùng với ông nội.

Cô pha trà rất ra dáng, bởi vì ông cụ thích uống nên cô quyết tâm đi học. Nghĩ chắc cũng gần đến lúc Thời Mộ Dương giết đến đây, Đại Ninh nói với ông: "Ông nội, lần trước lễ đính hôn của cháu và Ngôn Cảnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cháu đã báo trước với ông. Sau đó trời đưa đất đẩy làm sao mà cháu gặp được tình yêu đích thực của đời mình, ông cũng có quen biết người đó ạ."

Đại Ninh nói dối không chớp mắt còn kèm theo đỏ mặt, dáng vẻ trông hơi ngượng ngùng.

Ông Kỷ khó tránh khỏi tò mò: "Ông cũng quen sao?"

"Dạ, ừm... Chính là người mà khi còn nhỏ từng đến ở nhờ nhà của chúng ta, Thời Mộ Dương ấy ạ, ông còn nhớ không?"

"Xằng bậy!" Ông Kỷ suýt nữa bật dậy.

Thời Mộ Dương là con riêng của một người bạn mà ông quen biết khi còn trẻ, dù sao cậu ta cũng không cùng vai vế với Đại Ninh.

Hơn nữa ông còn nhớ rõ quốc tịch của thằng nhóc đó có khi còn không ở trong nước, lòng dạ cũng đen tối. Lúc trước con trai và con dâu mình đối xử tệ với nó, đợi ông phát hiện rồi ngăn cản thì đã quá muộn, một người như vậy làm sao có thể đối xử tốt với cháu gái mình?

Đại Ninh giúp ông thuận khí, bắt đầu nói nhảm.

Cô kể chuyện xưa rất ra dáng, tả Thời Mộ Dương bây giờ thành người đàn ông tốt nhất trên thế giới, luôn săn sóc và dịu dàng với cô, còn thiếu nước móc tim móc phổi ra chứng minh thôi.

Ông Kỷ nghi ngờ nhìn cô.

"Trên người cháu từng xảy ra chuyện lạ nên khả năng nhìn người của cháu rất chuẩn, ông nội, ông tin cháu đi mà, Thời Mộ Dương đối xử rất tốt với cháu!" Đại Ninh lời thề son sắt, vừa nhõng nhẽo vừa quấn quýt ông.

Xưa nay ông Kỷ luôn không có biện pháp với cô, đành phải nói nhẹ nhàng: "Hôm nào dẫn cậu ta đến đây ông xem."

Đại Ninh đáp không chút hoang mang.

Thanh Đoàn nghi ngờ nói: "Thời Mộ Dương thật sự tốt vậy sao?"

Khi hai người bọn họ ở bên nhau, không phải hầu hết thời gian đều nằm liệt như hai con sâu lười đó hả? Sao ở trong miệng Đại Ninh lại thành Thời Mộ Dương hận không thể quỳ xuống đến cưới cô vậy?

Đại Ninh dùng thần thức chọc nó lật người.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ai cũng đều thay đổi, kẻ duy nhất không đổi có lẽ chính là đồ ngốc này.

Cô nói cái gì, Thanh Đoàn cũng cho là thật. Ngốc nghếch như thế, sau này về nhà cưới vợ cũng không biết có thể giữ nổi trong tay không. Bé Thanh Đoàn nhà cô không nhà, không xe còn ăn không đủ no, ngẫm lại mới thấy cuộc sống của nó cũng khó khăn thật.

Hai ngày sau, Thời Mộ Dương- người mà trong miệng cô nói yêu cô "đến sắp chết tới nơi" dứt khoát làm cô bất tỉnh rồi đưa đi.

Cô tỉnh dậy trên một bãi cỏ đầy ánh nắng tươi đẹp.

Bây giờ đang là mùa đông, hiển nhiên bãi cỏ này không phải của thiên nhiên, Đại Ninh mở mắt thì thấy bộ ngực nửa mở của người đàn ông.

Thời Mộ Dương chống đầu nằm trên bãi cỏ, lắc ly rượu nhìn cô.

Thấy cô tỉnh, anh nhếch mép cười u ám: "Cô Kỷ, đừng ngại, cô thử hét lên một tiếng xem sao."

Đại Ninh hắng giọng, đương nhiên không hét lên như lời anh nói.

"Anh muốn làm gì?" Ánh mắt cô không hề chột dạ hay sợ hãi, phảng phất cô đã quên mất bản thân mình trước đây đã từng hứa hẹn ở bên anh.

Phản ứng như thế càng khiến Thời Mộ Dương thêm điên tiết.

Anh nắm cằm cô: "Không phải cô nên có biểu cảm sợ sệt ư? Hay là nói cô Kỷ đã quen lừa dối đàn ông rồi?"

Ngón tay anh thêm lực, nếu để ý chút vẫn sẽ cảm nhận được sự kiềm chế nhẹ dưới sức lực đó.

Đại Ninh chạm vào đôi mắt anh, cười đùa tí tửng: "Không có tôi ở bên, anh không ngủ ngon được hở chú nhỏ?"

Thời Mộ Dương hất bay tay cô: "Đmm!"

Tuy quốc tịch của anh không phải nơi đây nhưng chửi người lại rất mượt, anh càng ra sức phủ nhận trái lại càng tỏ vẻ giấu đầu lòi đuôi. Đúng là người nước nào không quan trọng, quan trọng là sinh ra và lớn lên ở đâu.

Đại tiểu thư chê mặt cỏ quá cứng nên nằm trong lòng ngực anh.

Cơ bụng của chú nhỏ bị cô biến thành mỡ bụng, cũng không biết từ khi nào đã tập luyện về lại như cũ, Đại Ninh không thể không cảm thán, đàn ông quả là sinh vật thần kỳ.

Cơ thể Thời Mộ Dương cứng lại, buông lời châm chọc: "Cô đúng là quen tay hay việc."

Đại Ninh hoàn toàn chấp nhận loại hạ thấp này, cô nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ tôi không có nhiều thời gian nên cũng không muốn lãng phí vào việc cãi nhau với anh. Chú nhỏ, tôi muốn gửi tin nhắn báo bình an, xong rồi thì anh muốn làm gì cũng được."

Cô vừa nói vừa tìm điện thoại trên người Thời Mộ Dương, đôi tay của cô nhỏ bé, yếu ớt như không xương, ngay cả cô thật sự không có ý gì khác thì Thời Mộ Dương vẫn lập tức căng cứng cơ thể. Vẻ mặt anh khó lường nhìn cô, thấy cô lấy điện thoại từ trong túi mình bèn đè cổ tay cô lại.

"Cô cho rằng ông đây không biết giận thật à? Cô biết kết cục của Thời Mộ Vân không?"

Đại Ninh bấm vào chế độ video, tựa đầu vào vai anh.

"Nào, đã lâu rồi anh không gặp ông nội nhỉ, không biết anh có bằng lòng hạ thấp vai vế một xíu để chào hỏi ông ấy?"

Thời Mộ Dương nhận ra ý trong lời nói của cô, nheo mắt.

Cô gái trong lòng ngực đã mỉm cười: "Dạ ông, đây là cháu rể mà cháu nhắc đến với ông, Thời Mộ Dương đó ạ. Ông nhìn xem, có phải anh ấy trông đáng yêu còn nhiều hơn lúc nhỏ không?"

Ống kính điện thoại bất ngờ chuyển qua đối diện mặt Thời Mộ Dương. Sắc mặt âm u của anh vô thức cứng lại, anh im lặng một lúc lâu.

Tình huống này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Thời Mộ Dương.

Anh cho rằng cô sẽ sợ sệt, chột dạ hay là xin tha, cũng lo bản thân mình sẽ làm tổn thương cô. Nhưng cô gái da mặt dày hay gây sự này lại làm như không có chuyện gì, còn ghi... video lại làm cái đéo gì!

Đại Ninh chọc chọc anh: "Gọi ông nội đi."

Đầu óc Thời Mộ Dương trống rỗng, mồm dường như không chịu khống chế: "... Ông nội."

Gọi xong anh mới phản ứng lại, sắc mặt xấu không chịu nổi, mày đang làm cái gì vậy!

"Thời Mộ Dương đang xấu hổ đó ông, chắc trong lòng anh ấy cũng đang rất ngại."

Đệch, mẹ nó ai ngại chứ hả? Có phải não Kỷ Đại Ninh bị hỏng rồi không. Anh duỗi tay giật lấy điện thoại, kết quả phát hiện cô gái này đã nhanh tay gửi video cho ông cụ!

Thời Mộ Dương nói: "Cô làm gì vậy hả!"

Đại Ninh cảm thấy buồn cười: "Gọi cũng đã gọi, bây giờ mới so đo, anh thấy thú vị không? Chú nhỏ, tôi cho anh ý kiến này nhé. Chẳng phải anh ghét tôi gạt anh hành anh ư, chi bằng anh bóp chết tôi là xong."

Cô nói rồi để lộ cần cổ trắng nõn, thon thả.

Giống như một con thiên nga cực kỳ cao quý, nó không biết điều mà chờ chết, ngược lại còn mang theo vài phần ngạo mạn.

"Chắc anh sẽ không luyến tiếc đâu nhỉ?"

Thời Mộ Dương cười lạnh liên tục: "Cô tưởng tôi ngu thật à? Dù tôi không làm gì hết, cô cũng sẽ chết thôi, tại sao tôi phải tự rước lấy phiền phức không cần thiết vì cô?"

Đại Ninh thở dài tiếc nuối: "Tôi nói thật với anh, thật ra tôi rất vui vì anh đã đưa tôi đi, ít ra tôi sẽ không chết ở bên cạnh ông. Ông ấy không thấy nên cũng không cần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh và đau lòng."

Thời Mộ Dương nắm cằm cô, đánh giá cô.

"Cô tưởng cô nói vậy tôi sẽ đưa cô về à?"

Cô gái vô tội chớp chớp mắt: "Anh sẽ đưa tôi về sao?"

"Ha."

Đại Ninh biết anh ta sẽ không làm thế. Có loại người trời sinh đã khắc sâu tính chiếm hữu vào trong xương cốt, Thời Mộ Dương chính là người như vậy, anh tức giận khi cô lừa gạt anh thời niên thiếu cũng giận dữ vì sự phản bội của cô mấy ngày trước.

E rằng trong lòng anh đã suy nghĩ rất nhiều cách trả thù, nhưng anh cũng vừa nhận ra điều đó không phù hợp.

Cơ thể cô giống như con búp bê sứ, đã không chịu nổi tra tấn từ lâu. Thế nhưng kêu Thời Mộ Dương thả cô đi là chuyện tuyệt đối không thể nào.

Anh ôm cô thật chặt, lại phát hiện mình chẳng thể làm được gì.

Thời Mộ Dương hơi tức giận nắm cằm cô, anh nhìn khuôn mặt cô nhỏ nhắn hoạt bát, tinh thần phấn chấn, nghĩ thầm làm cô khóc cũng được rồi.

Từ trước nay anh luôn là người thuộc phái hành động, mặc kệ đang nằm trên cỏ, đặt ly rượu xuống rồi cởi quần áo.

Đại Ninh không sợ hãi chút nào, cho đến khi anh như con sói đói vồ mồi đè cô xuống, cô không hề khách sáo phun máu vào mặt anh.

Động tác Thời Mộ Dương dừng lại, quần đã cởi, mặt toàn máu nhìn cô.

Đại tiểu thư cười ngượng ngùng: "Tôi lau giúp anh cho, chúng ta tiếp tục nha anh trai bao."

Thời Mộ Dương lau mặt, gần như thốt ra vài chữ từ kẽ răng: "Ông đây không có ham mê cưỡng hiếp xác chết."

Anh đứng dậy mặc quần áo vào, không biết từ đâu có một cái còng tay, "cạch" một tiếng đeo vào cho cô.

"Nào cô sắp chết thì nói một tiếng, ông đây ném cô về."

Anh kéo cô đi, lúc này Đại Ninh mới phát hiện đây là một câu lạc bộ ở ngoại ô được trang bị tương đối đầy đủ.

Thời Mộ Dương lười trông coi cô, ghét bỏ đi rửa mặt.

Đại Ninh ló khuôn mặt nhỏ nhắn từ cạnh cửa, thấy người đàn ông trong gương đang ngơ ngẩn, mất tập trung. Anh nhanh chóng thu hồi sự khác thường này, lại trở về dáng vẻ hung ác, đánh đâu thắng đó.

Thời Mộ Dương rửa mặt xong, anh nhìn xung quanh một vòng, trong đầu nghĩ ra rất nhiều cách không giết cô chết mà còn khiến cô chịu nhục nhã, thế nhưng đến khi làm thật, anh mới cảm thấy kiểu nào cũng làm cô nhóc đáng thương này đã khổ càng thêm khổ hơn.

Anh khó chịu nhận ra, dù có trói người đến đây thì anh vẫn không thể đạt được mục đích trút giận mà thay vào đó còn ôm một bụng tức.

Đại tiểu thư cúi đầu, tò mò nghịch xiềng xích trên tay.

Thời Mộ Dương hoài nghi, có khi đến lúc cô chết, anh vẫn không có sức nặng gì trong lòng cô.

Nhận ra điều này khiến lòng anh rất khó chịu, anh bỗng nhớ đến người đàn ông đưa cô đi trong lúc điều tra. Người sở hữu mỏ quặng châu báu Ổ Đông- Triệu Tự và người đính hôn không thành với cô- cậu chủ nhà họ Ngôn.

Cô không thích mình là vì thích họ sao?

Anh che giấu không được ác ý trong ánh mắt, anh kéo cô lại.

"Cháu gái nhỏ, chúng ta chơi một trò chơi thú vị đi."

Thời Mộ Dương mỉm cười: "Quặng châu báu Ổ Đông, 60% cổ phần nhà họ Ngôn so với cô thì cái nào càng quan trọng hơn."

Đại Ninh ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì hỏi lại anh.

"Thời Mộ Dương, thế lực nhà anh ở nước ngoài hay là tôi, cái nào càng quan trọng hơn trong lòng anh?"

Gân xanh trên trán Thời Mộ Dương nổi lên, quay mặt sang chỗ khác.

"Câm miệng, đương nhiên không phải là cô."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK