Vào ban ngày, ngôi nhà trống rỗng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi.
Trần Cảnh nhắm mắt lại ho khan. Anh lại một mình tiếp, như thế cũng tốt.
Chuông điện thoại vang lên, Trần Cảnh nhìn thấy ba chữ "Trần Liên Tinh" nhấp nháy trên đó liền nhấc máy.
“Trần Cảnh, số tiền lần trước anh đưa tôi chỉ đủ mua đồ mặc cho vở diễn mà thôi.” Cô ta oán giận nói: "Nhưng với vai diễn của tôi còn cần một đôi giày, anh cho tôi thêm ít tiền đi!”
Trần Cảnh không nói gì, trong mắt đen kịt mãnh liệt.
Trần Liên Tinh không nghe thấy câu trả lời của anh, cuối cùng cũng nhận ra rằng người đàn ông này không dễ chọc, mười mấy tuổi anh ta đã cầm dao ngồi trước cửa nhà, khiến mỗi lần cô ta nhớ đến đều sợ hãi.
Trần Liên Tinh đành phải hạ thấp dáng vẻ và thái độ xuống: "Anh biết đó, tôi đã chuẩn bị cho vở kịch này từ lâu. Hồi còn nhỏ, cha đã dẫn tôi đến học các lớp khiêu vũ và dàn hợp xướng, tôi nghĩ chắc ông ấy cũng hy vọng thấy tôi hoàn thành vở kịch này."
Trần Cảnh kìm nén cơn ho: "Tình trạng bệnh của mẹ em, chuyển biến xấu."
Chỉ cần không nói những câu dài, anh sẽ không nói lắp, có điều giọng vẫn khàn khàn như cũ.
Cô ta hơi bất ngờ, cắn răng nói: "Hôm nào tôi sẽ tìm thời gian gặp mẹ, nhưng... bây giờ mọi người đang đợi tôi, xin anh đó, tôi không thể khiến họ thất vọng được.”
Anh lạnh lùng hỏi: “Bao nhiêu?”
Trần Liên Tinh vui mừng khôn xiết: “Không nhiều, đôi giày chỉ có 600 tệ (2.076.238 VNĐ). Anh không cần phải đến trường tôi như lần trước, cứ chuyển thẳng vào thẻ của tôi.” Trong lòng cô ta chỉ muốn đòi tiền nên không nghe rõ giọng Trần Cảnh bị đè nén, có chỗ không ổn.
Trần Liên Tinh chỉ quan tâm bản thân mình, cô ta không nghĩ Trần Cảnh có thể cứu sống người mẹ đang nằm viện của mình. Mỗi tháng anh kiếm được nhiều tiền, căn bản đều tiêu trên người mẹ Trần, dù thế vẫn chưa tìm được tủy phù hợp nên hàng tháng cô ta cũng không lấy được bao nhiêu phí sinh hoạt từ Trần Cảnh.
Trần Liên Tinh có được câu trả lời vừa lòng liền cúp máy.
Trần Cảnh ngồi dậy, thay đồ rồi đi ra ngoài. Hôm nay là cuối tuần, anh đã đồng ý làm việc cho vị Kỷ tiểu thư đó. Sắc môi anh tái nhợt lại cố kìm cơn đau xuống.
Trước khi ra khỏi nhà, anh đi qua chỗ phơi đồ, quần áo đã khô chưa được lấy xuống in bóng dưới ánh mặt trời.
Quần áo bị cô nhóc tròng lên lộn xộn nhưng Trần Cảnh đã nhìn nó một lúc.
Anh thừa nhận trước ngày hôm nay, anh đã khao khát tình cảm chân thành từ Trần Liên Tinh, như lúc ấy từng khiến anh cảm thấy mình không phải người khác loài và cảm nhận được độ ấm khi còn sống.
Nhưng vào lúc này, anh chợt nhận ra mình chẳng cảm thấy gì cả.
Một loại cảm xúc buồn chán và khó chịu dâng lên, Trần Liên Tinh có nhận ra hay không cũng không còn quan trọng.
*
Kỷ Điềm nghĩ hôm nay gặp Trần Cảnh, lại được đi dạo phố với anh nên cô ta đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng.
Kỷ Điềm cũng xem như người có gu ăn mặc, khuôn mặt cô ta không có gì nổi trội nhưng đẹp ở khí chất thanh thoát, trang nhã, tóc dài buộc nửa, sau ót có kẹp tóc hình ngôi sao, cô ta lại tỉ mỉ trang điểm nhẹ, nháy mắt cả người trông xinh đẹp hơn vài bậc.
Đương nhiên cô ta đã từng nghĩ tới việc nói cho anh biết anh là "đại thiếu gia Ngôn gia". Có điều đầu tiên cô ta không thể giải thích được làm sao mình biết, thứ hai là cô ta đã ăn đủ mệt từ tên Triệu Tự rồi.
Ba năm trước cô ta và Triệu Tự có thân phận ngang nhau, ai ngờ Triệu Tự lại yêu phải Đại tiểu thư Kỷ gia- Kỷ Đại Ninh. Mặc dù kết cục của Kỷ Đại Ninh vẫn chết như trong sách nhưng mỗi lần Kỷ Điềm nhớ về những ngày tháng gian nan chạy trốn của mình còn hận gần chết.
Người khác xuyên sách không trở thành hoàng hậu hay quý phi thì cũng là con gái nhà giàu, con gái tập đoàn lớn. Chỉ có cô ta sống như con chuột cống tận ba năm! Ba năm đó thỉnh thoảng lại xuất hiện trong ác mộng.
Kỷ Điềm vất vả lắm mới có được một thân phận tốt, lần này chắc chắn phải tóm lấy Trần Cảnh. Kỷ gia không đáng tin cậy, nếu phá sản thì cô ta chẳng là gì cả.
Khi đã suy xét xong, Kỷ Điềm bất chấp phải tạo tình cảm với ông Kỷ và Kỷ Mặc Giác, ngàn dặm xa xôi chạy đến Phượng Minh.
Bây giờ công lược Trần Cảnh có một lợi thế, nhóm người anh ta tiếp xúc không phải dạng cao cấp gì, cô ta là một cô gái xinh đẹp lại thêm thân phận con nhà giàu, chỉ cần dịu dàng và ân cần săn sóc, Trần Cảnh rất dễ động lòng.
Thiên kim xinh đẹp, dịu dàng và đại thiếu gia lưu lạc bên ngoài, mặc kệ ai nghe tới cũng phải thốt lên xứng đôi vừa lứa.
Tất cả mọi thứ Kỷ Điềm nghĩ đều đúng hết, chỉ sót một chỗ, cô ta quả thực là cô gái xinh đẹp và khí chất nhất mà anh từng thấy trước đây, nhưng bây giờ bàn về nhan sắc thì không ai có thể sánh bằng cô gái được anh nhặt trước cửa hàng bánh ngọt lúc hoàng hôn.
Thấy Trần Cảnh đến đúng giờ, Kỷ Điềm cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Anh không phản đối.
Hai người cùng nhau lên xe, Kỷ Điềm âm thầm đánh giá nam chủ thứ hai trong sách.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, làn da khỏe mạnh tạo cho bộ đồ anh mặc có cảm giác sang trọng. Ba năm trước cô ta gặp Triệu Tự, Triệu Tự còn mang vài nét thiếu niên nhưng Trần Cảnh thì khác. Anh mày kiếm môi mỏng, ánh mắt lạnh nhạt.
Tuổi tâm lý của cô ta khá chín chắn nên đương nhiên càng thích những người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng như vậy.
Tư thế ngồi của Trần Cảnh vô cùng ngay ngắn, Kỷ Điềm không thể bắt chước kỹ năng không biết xấu hổ, giả vờ yếu ớt như Kỷ Đại Ninh, đành ngồi thẳng lưng theo anh.
“Trần Cảnh, tôi có thể gọi anh như thế không?”
Anh gật đầu.
Kỷ Điềm cười nói: "Hôm qua tôi mới biết anh là anh trai của Trần Liên Tinh, tôi cũng tham gia vở kịch đó nên hôm nay tôi mới đi chọn quần áo."
Anh không nói gì, ánh mắt dừng trên ngón tay của mình.
Kỷ Điềm không biết anh đang nghĩ gì, chỉ có thể thử mở miệng nói: "Hình như Liên Tinh không hiểu rõ anh lắm. Gần đây tôi có quan hệ khá tốt với cô ấy, anh có cần tôi khuyên nhủ Liên Tinh không?"
Trần Cảnh lắc đầu, trên danh thiếp của mình, anh đã viết anh không tiện nói chuyện, xin thứ lỗi, thế nên dù anh không nói cũng là điều bình thường.
Anh biết suy nghĩ của Trần Liên Tinh sao có thể sửa đúng trong vài lời? Chỉ cần anh còn nói lắp, Trần Liên Tinh còn ngại mất mặt.
Lúc trước anh luôn ôm một loại chờ mong với Trần Liên Tinh, có điều từ sau khi anh đuổi Đại Ninh đi, khi nghĩ đến Trần Liên Tinh, không biết cảm giác chờ mong ấy đã nguội lạnh khi nào, chỉ làm người ta bàng hoàng.
Hai người đến phố mua sắm, Kỷ Điềm vào thử quần áo, Trần Cảnh đứng đợi cô bên ngoài.
Đây là khu quần áo nữ, dáng người mảnh khảnh cùng vẻ ngoài lạnh lùng, trầm lặng của Trần Cảnh khiến nhiều cô gái nhịn không được liếc mắt.
"Mùa mưa hoa hồng" là một vở kịch sân khấu hiện đại, Kỷ Điềm mặc thử chiếc váy dài sắc vàng ấm áp phết đất, cô có lòng riêng nên xách làn váy bước đến trước mặt anh: "Trần Cảnh, anh cảm thấy chiếc váy này thế nào?"
Kỷ Điềm cười dịu dàng nhìn anh, Trần Cảnh nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng. Anh đến để bảo vệ sự an toàn cho Kỷ Điềm, chứ không phải đi mua sắm cùng cô.
Kỷ Điềm cũng nhận ra không ổn nên không nhất quyết đợi anh trả lời.
Kỷ gia có tiền, Kỷ Điềm cũng hào phòng: “Lấy cái này đi.” Cô ta quẹt thẻ tính tiền, anh làm hết phận sự giúp Kỷ Điềm xách túi.
Kỷ Điềm đi tới đâu cũng mua, đặc biệt chuyên lựa mặc váy khoe eo nhỏ, cô nhìn ra được anh không phải loại đàn ông quan hệ với phụ nữ nên không hỏi anh nghĩ gì nữa, cùng lắm là đi một vòng qua trước mặt anh.
Vết thương của Trần Cảnh không được nghỉ ngơi tốt, các cơ quan nội tạng lại bắt đầu đau nhức, dù Kỷ Điềm xinh đẹp đến đâu, anh cũng không có tâm tư nhìn ngắm.
Kỷ Điềm để ý thấy Trần Cảnh thỉnh thoảng nhíu mày, cô cho rằng đàn ông không kiên nhẫn khi đi mua sắm với con gái, vì vậy quan tâm nói: "Có một quán cà phê bên kia đường, chúng ta vào ngồi nhé."
Hai người nghỉ ngơi một lúc, Kỷ Điềm nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Cô vào phòng toilet trang điểm xong, gửi một tin nhắn cho người của mình: “Tiến hành theo kế hoạch cũ.”
Tất nhiên cô ta không cam lòng chỉ đi mua sắm với Trần Cảnh trong hai tiếng. Nếu phụ nữ và đàn ông muốn có quan hệ thì cách dùng tiền tài giao dịch luôn là cách thấp kém nhất.
Cô đã đọc qua sách và biết Trần Cảnh đã quen với việc đóng vai người bảo vệ, lại rất ít người bảo vệ anh ta, Trần Liên Tinh là một con trùng hút máu ngu ngốc, chỉ biết đòi lấy từ Trần Cảnh. Nếu cô ta có thể bảo vệ anh một lần, hẳn có ý nghĩa rất lớn với anh.
Kỷ Điềm đi ra ngoài nhìn, Trần Cảnh đang ngồi bên cửa sổ, cô ta tính thời gian, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn say rượu loạng choạng bước vào với chai bia, mắt cô ta sáng lên, sửa sang làn váy rồi đi về hướng Trần Cảnh.
Khi người đàn ông say rượu đi ngang qua họ, gã ta bất ngờ lấy dùi cui điện đã giấu sẵn định cho Trần Cảnh một cú. Anh đưa lưng về gã, Kỷ Điềm hét lên: “Cẩn thận!"
Cô ta bổ nhào lên người Trần Cảnh, cố gắng che chắn cho anh khỏi đòn tấn công. Mặt mày Trần Cảnh lạnh lẽo, anh kéo Kỷ Điềm sang một bên, hành động nhanh chóng, không chút do dự trở tay đón đỡ đằng sau.
Ghế phát ra một tiếng "phanh", cổ tay người say rượu đau đớn, trong lúc chưa kịp hồi phục tinh thần, Trần Cảnh đã ở bên cạnh gã, cổ tay vừa chuyển đã siết chặt cổ người đàn ông.
Gã phản ứng lại, công cụ tấn công biến mất, thậm chí gã còn không biết đã bị lấy mất từ lúc nào!
Trần Cảnh cầm dùi cui điện mà anh cướp, ánh mắt lạnh băng nhìn gã ta, người đàn ông run rẩy, có loại ảo giác như bị dã thú theo dõi.
Mặt người say rượu do bị bóp cổ mà đỏ gay: “Thành thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Kỷ Điềm- cô gái muốn chắn đòn tấn công nhưng thất bại, đang ngồi ghế kế bên một cách hoàn hảo: “...”
Cô ta biết giá trị vũ lực của vai chính luôn cao, vì vậy mới phải chọn cách đánh lén, ai ngờ chỉ trong vòng nửa phút người này đã bị Trần Cảnh chế ngự, đừng nói khiến anh bị thương, giờ hai chân gã kia còn sợ phát run.
Đại Ninh chưa thấy qua bản lĩnh của anh, giờ đây Kỷ Điềm đã được tận mắt thấy.
Trong lòng thầm mắng đồ vô dụng, cô ta bước đến lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Gã say rượu vẫn lắp bắp biện hộ cho mình, vốn cô ta nghĩ anh sẽ truy xét, không ngờ anh đã buông tay, dáng vẻ mệt mỏi, không kiên nhẫn.
Gã ta vội vàng bỏ chạy.
Trần Cảnh không quan tâm, anh đã nhìn thấy quá nhiều người như thế, nhất là từ khi Trần Kế Duệ bị bắt giam, luôn có người muốn làm tổn thương Trần gia.
Anh lớn khôn giữa bầy sói, khi còn rất nhỏ đã đi săn theo sói mẹ, sau đó Trần Kế Duệ thấy anh nhanh nhẹn nên đặc biệt đưa anh đi học cách chiến đấu, một thứ gì đó từ lâu đã in sâu vào máu mủ.
Trần Cảnh nghe âm thanh sau lưng bèn biết không ổn, nếu không phải Kỷ Điềm đột ngột chạy tới, anh đã dễ dàng giải quyết người nọ rồi.
Đương nhiên anh sẽ không trách Kỷ Điềm, Trần Cảnh liếc mắt nhìn cô, đây là lần đầu anh thấy một cô gái liều mạng cứu người, người đó còn là con gái nhà giàu.
Dù cho hành động vừa rồi của cô chỉ rước thêm phiền cho anh.
Trần Cảnh không cần người khác nghi ngờ năng lực của mình, mặc dù bị thương vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Anh giơ tay ném dùi cui điện vào thùng rác, Kỷ Điềm cười ngượng: "Xấu hổ quá, đây là hành động theo bản năng của tôi, xém chút nữa đã gây phiền phức cho anh."
Anh lắc đầu, dù sao Kỷ Điềm cũng có ý tốt.
Kế hoạch ban đầu của cô ta là muốn mình bị thương để khiến Trần Cảnh đi bệnh viện cùng rồi vun đắp tình cảm giữa hai người, hiện tại kế hoạch thất bại, ba tiếng đồng hồ cũng trôi qua theo hợp đồng làm việc, dù cô ta tiếc nuối vẫn phải thanh toán tiền lương rồi chào tạm biệt Trần Cảnh.
Kỷ Điềm không cần lo lắng, việc làm bạn với Trần Liên Tinh có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với anh.
Kỷ Điềm lên xe rời đi, Trần Cảnh dựa vào tường, anh cảm thấy hơi mệt nên lấy ra một điếu thuốc hút.
Tình trạng cơ thể của anh do tiêu hao quá nhiều nên mệt rã rời, đành nghỉ ngơi một lát rồi bắt taxi quay về con hẻm tối.
Danh tiếng hẻm tối quá xấu, tài xế không dám lái xe vào, cho Trần Cảnh xuống xe ven đường, anh tự mình đi. Sắc trời càng tối, con hẻm càng hoạt động sôi nổi.
Trần Cảnh bước đến đâu, bọn côn đồ vội né tới đó.
Dù anh có là kẻ ít nói, nói lắp thì cả cái hẻm tối cũng không ai dám khiêu khích anh. Đâu đâu cũng sáng đèn, chỉ có nhà Trần Cảnh là một vùng tối om.
Vừa đến cửa nhà, ngực lại khó chịu một hồi, Trần Cảnh đi chậm lại, sờ chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Anh nhạy bén nhận ra cái gì, nheo mắt nhìn nơi tối nhất.
Phía sau một khóm tre phú quý, một bóng người nhỏ bé lặng lẽ nhìn anh. Ánh đèn lác đác đằng xa, vô số tiếng cười đùa ồn ào khiến con hẻm tối náo nhiệt vô cùng nhưng chỉ có họ là đứng trong bóng đêm yên tĩnh.
Không ngờ bị anh lập tức phát hiện, cô gái nhẹ giọng gọi: “Anh.”
Trần Cảnh nhăn chặt mày khi thấy cô ở đây, nhìn cô như một mối rắc rối lớn.
Hai mắt cô sáng ngời, từ trong túi móc ra một cái ví nhỏ, làm như hiến vật quý nói: "Cơ thể anh đau, anh đừng đi kiếm tiền nữa, em biết anh muốn chữa bệnh cho mẹ anh, em có thể giúp anh kiếm tiền."
Ví tiền nhỏ thêu hoa lê tinh xảo, cô gái đứng dậy khỏi mặt đất, chạy đến bên anh và đặt chiếc ví vào tay anh.
Bên trong căng phồng, nhờ ánh sáng từ xa, Trần Cảnh nhìn thấy bên trong có nhiều tờ tiền trăm tệ. Lòng anh lại cảm thấy khó chịu, không biết là do vết thương đau hay do việc khác.
Cô ngẩng mặt nhỏ lên, tự hào nói: "Em hát được ca dao, có quán trà mới mở bên phố, em đi hát dăm ba ngày, ông chủ trả rất nhiều tiền."
1
Thảo nào giọng cô nhóc hơi khàn.
Trần Cảnh cụp mắt nhìn cô.
Mái tóc xoăn của Đại Ninh rất mềm mại như một động vật nhỏ đáng yêu. Sợ anh hiểu lầm, cô lùi ra sau một bước, nghiêm túc nói: “Em không đến để cầu xin anh nuôi em, em có thể tự nuôi sống mình!”
Đại Ninh biết Trần Cảnh không thích cô ở lại đây, cô cười không tim không phổi: "Em đi đây, mai em lại đến gặp anh." Cô bị tổn thương nhưng chưa từng trách anh, dù cho nghịch ngợm, gây rối nhưng khi có đồ tốt cô luôn muốn chia sẻ với anh.
Đại Ninh xoay người, tự giác trở về quán trà.
Trần Cảnh giơ tay nắm lấy bả vai cô, cô nghiêng đầu nghi ngờ hỏi anh có chuyện gì vậy.
Đêm nay không có ánh trăng, những tiếng cười và tiếng động ấy trở nên rất gần trong chớp mắt.
Lần đầu tiên Đại Ninh nghe thấy Trần Cảnh phát ra tiếng nói.
"Đừng đi."
Đại Ninh nghĩ thầm, một khuôn mặt đẹp như thế, giọng nói lại đặc biệt khó nghe.
*
Đại Ninh lại quay về căn phòng của Trần Liên Tinh, nhưng lần này cô không phải ngủ trên chiếc giường bừa bộn.
Trần Cảnh lấy chăn bông ra, dọn giường cho cô. Đại Ninh biết anh đã chấp nhận mình liền vui vẻ.
"Sau này đây là phòng của em ạ?”
Anh gật đầu.
Đại Ninh như một con mèo con nghiêng đầu hỏi: “Vậy anh là anh trai của em phải không?” Cô rất thích cười, cả người cô tràn đầy sức sống.
Anh im lặng một lúc, sau đó lại gật đầu.
Được rồi, nếu đã đuổi cô không được thì cũng chỉ thêm một miệng ăn thôi. Nếu cô thực sự không nghe lời, một tay anh có thể ném cô đi.
Anh thu dọn phòng cho cô xong thì rời đi, Đại Ninh lười biếng nằm trên giường, hắng giọng nói: "Ăn nhiều kẹo, giờ cổ họng đau quá đi mất." Dưới sự chăm sóc hai ngày qua của Khâu Cốc Nam, Đại Ninh vui quên trời quên đất, xém chút chả muốn về đây.
Thanh Đoàn không thể châm chọc nỗi nữa, hát ca dao, sao Kỷ Đại Ninh không nói mình đi múa ương ca [1] kiếm sống luôn đi?
[1] Một điệu múa dân gian của TQ.
Đại Ninh đã đạt được mục đích nên ngủ một giấc ngon lành. Trần Cảnh phòng kế bên lại mất ngủ.
Anh lấy chiếc ví thêu ra, trong đó có 2300 tệ, tất cả số tiền này đều do Đại Ninh kiếm mấy ngày nay.
Một tay Trần Cảnh gối đầu, nhìn ví hồi lâu, anh đứng dậy lấy ra một hộp gỗ quý giá lâu đời, mở nó ra.
Bên trong có một số tấm card biết chữ và bàn tính nhỏ dành cho trẻ em. Những thứ này là khi anh đến Trần gia, Trần Kế Duệ dạy anh cách nói, Trần Liên Tinh sáu tuổi tặng cho.
Anh giữ gìn rất nhiều năm, mặc dù có lẽ Trần Liên Tinh đã sớm quên từ lâu.
Cũng có lẽ ở trong lòng Trần Liên Tinh khi đó, anh trai sói như anh chỉ là một món đồ chơi mới lạ. Dẫu sao đã nhiều năm trôi qua, anh đến nơi nào cũng không có chỗ cho mình, hơn nữa hiện tại anh trong mắt mọi người hẻm tối cũng là một loại tồn tại không thể sống chung.
Trần Cảnh lấy đồ của Trần Liên Tinh ra, bỏ ví của Đại Ninh vào rồi khóa lại.
Vốn nghĩ mình nhiều thêm một gánh nặng sẽ ngủ không được, không ngờ Trần Cảnh lại ngủ rất ngon, một giấc đến sáng.