Trong phòng.
Dạ Mặc Thần ngạo kiều quay mặc qua chỗ khác, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhưng rõ ràng là không phải đang xem phong cảnh.
Dung Mị cảm thấy không thể hiểu nổi, vừa rồi còn lôi lôi kéo kéo nàng, hiện giờ lại xem nàng như vô hình, thật ngượng ngùng a.
Tên này lại bị làm sao nữa vậy?
Có điều, nghĩ tới mảnh bản đồ trong tay hắn... Thôi kệ, túng thì túng! Đại nữ tử, co được dãn dược!
Dung Mị bưng cả cái ghế nhích lại gần Dạ Mặc Thần một chút lại một chút, hắn vẫn không để ý tới nàng.
"Minh Vương điện hạ..." Ngón tay nhỏ trắng tuyết chọt chọt eo nam tử...
Dạ Mặc Thần một trận rùng mình, hung dữ quay đầu:"Làm gì!"
"Hắc hắc~" Cuối cùng cũng chịu nói chuyện sao.
"Cái kia... Cái gì...." Dung Mị ngượng ngùng nói, "Vương gia, mảnh vải ở thư phòng lúc trước... đối với ngươi cũng không có tác dụng đúng không?" Nếu không thì hắn đã không tùy tiện vứt trên kệ sách rồi.
Dạ Mặc Thần nhướng mày, ra là vậy! Hắn còn nghi ngờ nha đầu này tự dưng ngoan ngoãn lấy lòng mình, xem ra là vì miếng vải rách này. Nếu không sợ là khi nãy đã sớm theo Dung Kỳ chạy trốn hắn rồi!
Nghĩ đến chính mình đường đường Minh Vương thế nhưng còn không bằng một miếng vải, Dạ Mặc Thần liền tức giận đến bốc khói.
Hắn cười lạnh:"Muốn?"
Dung Mị gật đầu như giã tỏi:"Muốn muốn muốn!"
Minh Vương điện hạ kiêu ngạo khoanh tay trước ngực:"Nhưng ta không cho ngươi."
Dung Mị:"...." Chơi nàng sao?
Dung Mị có chút thất bại, nhưng nàng không từ bỏ, ngược lại càn thêm làm càn kéo ống tay áo của nam nhân. Mặc dù không rõ vì sao, nhưng nàng biết, nam nhân này không chịu nổi nàng làm nũng, lần trước cũng là thế này.
"Minh Vương điện hạ~~"
"Điện hạ~~~"
"Vương gia~~~"
Dạ Mặc Thần rốt cuộc không thể tiếp tục làm lơ nổi nữa, ánh mắt lạnh băng liếc nàng, nhìn qua thật hung, "Đừng kêu nữa, ồn chết!"
Chỉ là không người phát hiện, hắn vành tai, đỏ lên.
Dung Mị dường như là bị hắn quát to dọa sợ, mị mắt linh động giờ phút này có chút run run.
Đừng có nhìn ta như thế a...
Dạ Mặc Thần bất đắc dĩ xoa xoa mày, nếu là người khác dám léo nhéo bên tai hắn như thế thì đã sớm bị một chưởng đánh bay. Cố tình! Hắn đối với tiểu yêu tinh này lại không có biện pháp...
"Cũng không phải không cho, chỉ là... cũng không thể cho không."
Bởi vì hắn biết, một khi lấy được đồ vật, nàng nhất định sẽ chạy còn nhanh hơn thỏ! Hắn quá hiểu cái nữ nhân vô lương tâm này mà.
Dung Mị nghe vậy cực kỳ vui vẻ đáp:"Thật sao? Vậy ngươi muốn ta làm cái gì thì mới chịu cho ta?"
Hôn ta a!
Trong đầu Minh Vương điện hạ theo bản năng toát ra ba chữ, sợ tới mức chính hắn cũng suýt nhảy dựng!
"Khụ khụ!"
Dạ Mặc Thần tuy là ngạo kiều, nhưng đồng thời cũng rất phúc hắc, biết chính mình có lợi thế trong tay thì tự nhiên phải treo giá.
"Cái này sao... Chỉ cần bổn vương vui vẻ thì bổn vương liền cho ngươi."
Vui vẻ cái đầu ngươi! Ai mà biết ngươi vui hay là không? Điều kiện này chung chung quá!
Chỉ là nàng cũng không dám nói thêm gì, sợ hắn đổi ý.
"Vậy... Làm gì ngươi mới vui vẻ?"
Dạ Mặc Thần làm như tự hỏi:"Bổn vương đói bụng."
Dung Mị: "...." Ý là muốn nàng đi nấu ăn cho hắn á hả?
Nàng cười gượng:"Vương gia, thật ra... Tay nghề của ta không tốt lắm, sợ là ngài ăn không quen đâu."
Dạ Mặc Thần lại không đáp, nhắm mắt ngả người ra sau ghế.
Dung Mị;"...." Ngươi sẽ hối hận cho xem...
Mười lăm phút sau\-\-\-
Rầm! Rầm! Đùng!
"Dung Mị!!"
Giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo tư vị nghiến răng nghiến lợi!
Người đứng trên hai bờ sông nhìn chiếc thuyền lớn xa hoa bỗng dưng phát nổ sau đó bốc cháy thì kinh ngạc không thôi.
Lại thấy một nam tử tuấn mỹ ôm một nữ tử che mặt từ trong thuyền nhảy ra, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Dung Mị chột dạ súc súc cổ:"Ta đã nói là ngươi sẽ hối hận mà..."
Dạ Mặc Thần gân xanh trên trán kịch liệt nhảy lên, quả thật tức đến mức\-\-\-
Không, muốn, cùng, nàng, nói, chuyện!
Này đâu phải là tay nghề không tốt, rõ ràng là thảm hoạ!
Không nghĩ tới Dung Mị thoạt nhìn thông minh lanh lợi, hắn còn tưởng cái gì nàng cũng biết, thế mà lại duy độc không biết nấu ăn!
Đối với vấn đề này, Mị cô nương cũng thật bất đắc dĩ. Ông trời đây là ghen ghét nàng quá xinh đẹp tài giỏi cho nên mới không cho nàng vào bếp!
Con người, ai cũng có khuyết điểm nha~
Là do Dạ Mặc Thần bắt nàng nấu, không phải lỗi của ta lạp~~
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Về tới Minh Vương phủ, hai người dùng bữa qua loa sau đó ai về phòng người nấy.
Thực chất, phòng Dung Mị chính ở ngay cách vách với chủ phòng của Dạ Mặc Thần. Đối với sắp xếp này, Minh Vương điện hạ lời lẽ chính đáng nói:"Ngươi là tỳ nữ bên cạnh ta, tất nhiên phải ở gần để tùy thời sai sử!"
Ban đêm\-\-\-
Cốc cốc cốc!
"Cô nương, ta đem nước ấm và quần áo tới, ngươi rửa mặt thay đồ rồi hãy ngủ." Tỳ nữ đứng ngoài cửa nói.
"Vào đi." Dung Mị lười nhác nói.
Tỳ nữ bước vào phòng giúp Dung Mị thay đồ, một bên nói:"Cô nương cuối cùng cũng trở lại, thật tốt quá!"
Dung Mị nghi hoặc:"Sao lại nói vậy?"
Nàng ta cười khổ:"Cô nương không biết, từ lúc ngươi tức giận rời đi, vương phủ luôn là một mảnh âm trầm, mây đen che phủ! Chúng ta đã mấy ngày liền không nhìn thấy ánh mặt trời rồi!"
Ách!? Còn có chuyện như vậy? Nàng thật đúng là không biết. Có điều người tức giận nên là nàng mới đúng chứ, Dạ Mặc Thần phát điên cái gì?
Tỳ nữ kia tiếp tục nói:"Cũng may là cô nương đã trở lại, nếu không..."
Dung Mị cười cười, không cho là đúng nói:"Ngươi nghĩ nhiều. Thật ra không liên quan tới ta. Chắc là do Dạ Mặc Thần buồn bực chuyện gì khác thôi..."
Dù sao... Chính miệng hắn thừa nhận không thích nàng, làm sao có thể vì nàng mà thay đổi tâm tư...