Tất cả mọi người, hoàng thượng, thái hậu, Dạ Mặc Phong... đều đến! Bọn họ còn chưa phản ứng lại, một tiếng kêu chói tai xuyên thủng bầu trời!
"A\-\-\- Dung Mị, ngươi đang làm cái gì!? Ngươi cùng ngũ ca...!!!"
Dung Mị: "...."
Làm ơn, diễn có tâm chút được không? Người còn đứng ở ngoài cửa, nàng ngã trên giường, thân mình đều bị Dạ Mặc Thành che khuất, vậy mà cũng có thể hô chính xác ra tên nàng?
Dạ Lưu Vân vọt vào trước tiên. Những người khác theo sát sau đó.
Dạ Mặc Thành nghe tiếng la, giả vờ hoảng hốt, cả người hơi lảo đảo lui về phía sau. Dạ Lưu Vân nhanh chóng đỡ lấy hắn.
"Ngũ ca, rốt cuộc là có chuyện gì? A! Người ngươi nóng quá!"
Dạ Mặc Thành sắc mặt ửng hồng, đôi mắt mông lung, "Ta... Dung Mị, ngươi cho bổn vương uống cái gì?"
Quần chúng vây xem trừng lớn đôi mắt!
Âm thanh này.... Âm thanh này rõ ràng.... Rõ ràng mang theo vài phần mị hoặc!
Đều là người trưởng thành, mọi người đều đã mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra. Dạ Mặc Thành trúng mị dược, hơn nữa còn là do Dung Mị cho hắn uống! Dung Mị cùng Thành vương... bọn họ...!!
Dạ Lưu Vân hung ác nhìn Dung Mị: "Chuyện tới nước này, ngươi còn có gì để nói!"
Dung Mị ngồi dậy, đầu óc cho chút không hoạt động được. Chết tiệt, nàng say!
"Từ từ đã!" Dung Cầm ngoài dự đoán bước đến che trước mặt Dung Mị, "Công chúa, nói chuyện phải có chứng cứ, Dung Mị nàng không có động cơ làm vậy."
Dạ Lưu Vân cười lạnh: "Động cơ? Đó chính là Dung Mị ái mộ ngũ ca của ta, từ hôn chẳng qua là lạt mềm buộc chặt, hiện giờ đạt được hiệu quả liền đến câu dẫn hắn!"
Dung Cầm tựa hồ kinh hoảng thất thố, nàng khó xử nắm lấy tay Dung Mị, bộ dáng khẩn trương quan tâm: "Tứ muội muội, không ngờ ngươi lại... Aizz, ta cũng hết cách! Ngươi mau nhận tội đi, thẳng thắn từ khoan, hoàng thượng nhất định sẽ hiểu cho một mảnh thâm tình của ngươi\-\-\-"
Dung Mị yên lặng một lúc lâu thì môi khẽ động, lúc mọi người tưởng rằng nàng thật sự thú tội, Dung Mị bình tĩnh đánh cái cách~ Nấc~~
Dung Cầm bất ngờ bị hơi rượu phả đầy mặt, nàng: "...."
Mọi người cũng: "...."
"Mị Nhi\-\-\-" đám người Dạ Mặc Phong rốt cuộc cũng xuất hiện!
Dung Mị theo tiếng nhìn qua, vừa thấy khuôn mặt như thiên thần, nam nhân khí tràng lạnh băng kia, chưa kịp suy nghĩ gì thì cả người đã nhanh như gió bay qua phía hắn, lúc hất tay làm Dung Cầm lảo đảo suýt té. Nàng lướt qua người Dạ Mặc Phong, nhảy phóc lên dùng hai tay quấn lấy cổ nam nhân, Dạ Mặc Thần vừa đến không kịp phòng ngừa đã bị nàng ôm một cái đầy cõi lòng~
"Hu oaaa\-\-\- Tiểu Cửu~~"
Dạ Mặc Thần trừu trừu khoé miệng, tiểu nha đầu này thật sự không khách khí chút nào hết, trước mặt mọi người gọi Tiểu Cửu, thật là... Quá tổn hại hình tượng!
Mọi người há hốc mồm nhìn một màn này, Thượng Quan Lạc và Đế Liên Vận đi theo phía sau cũng kinh ngạc. Thượng Quan Lạc càng là trừng mắt Dung Mị!
Thượng Quan Lạc lúc đầu là ghen ghét, sau đó là cảnh giác tột độ. Thân là công chúa cao quý của Tây Hoa Quốc, nàng luôn kiêu ngạo tự phụ, chắc chắn chính mình sẽ không thua bất kỳ nữ nhân nào trên đời này. Nhưng mà! Nữ nhân trước mắt này thật sự quá xinh đẹp! Không, ngay cả xinh đẹp cũng không thể miêu tả nổi nhan sắc này!
Hơn nữa Dạ Mặc Thần lạnh nhạt với nàng, lại tùy ý để nàng ta ôm... Thượng Quan Lạc bỗng dưng có cảm giác nguy cơ mãnh liệt!
Dạ Mặc Thần ôm lấy eo của thiếu nữ, nhẹ giọng trấn an: "Đừng khóc."
Dung Mị khóc càng hung: "Hức hức, Tiểu Cửu, bọn họ bắt nạt ta~"
Tuy là không có đến một giọt nước mắt, nhưng khuôn mặt nhỏ của nàng đều nhăn thành một đoàn, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. Huống chi là Dạ Mặc Thần yêu nàng đến tận xương, quả thật đau lòng vô cùng.
"Nói cho ta, ai bắt nạt ngươi?"
"Chính là hắn! Còn có nàng, nàng!" Dung Mị dùng ngón tay chỉ Dạ Mặc Thành, Dạ Lưu Vân, Dung Cầm.
Ba người bị điểm danh rùng mình.
Dung Cầm trong lòng hận đến nghiến răng, "Tứ muội, mau thả Minh Vương ra, ban ngày ban mặt ôm ấp còn ra thể thống gì nữa!"
Dung Mị: "Hứ! Ta không! Ta cứ ôm, có giỏi thì lại đây cắn bổn cô nương này~"
"Ngươi!"
"Đủ rồi. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Vân thái hậu vẻ mặt âm trầm. Thọ tiệc của mình bị náo loạn, bất kể là ai đều sẽ không vui, huống chi là đương kim thái hậu.
Dạ Mặc Thành: "Hoàng tổ mẫu, thật xin lỗi, ta cũng không ngờ Dung Mị sẽ làm ra chuyện này..."
"Câm mồm! Các ngươi nghĩ ta già hồ đồ rồi sao?! Mị Nhi sẽ không đời nào làm như vậy!"
Dạ Mặc Thành ngạc nhiên, Dạ Lưu Vân và Dung Cầm nhìn nhau. Tình huống thế nào? Vì sao hoàng tổ mẫu cũng bênh vực Dung Mị, vậy vở kịch này còn có thể tiếp tục sao? Hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lúc này, Thượng Quan Lạc chợt hỏi: "Không biết Thành vương điện hạ có bằng chứng nào khác chứng minh mình là người bị hại hay không? Nếu không có vậy thì không thể vu khống người vô tội."
Nàng một phen lời nói có vẻ thấu tình đạt lý, nhưng thực chất đang gợi ý cho Dạ Mặc Thành, chỉ cần có thể lấy ra chứng cớ thì tội danh này chắc chắn định rồi!
Dạ Mặc Thành nghe nàng nhắc như vậy thì sực nhớ, từ trong túi lấy ra một tờ giấy.
"Đây chính là thư nàng hẹn bổn vương đến! Nếu không thì sao ta có thể trùng hợp tới được nơi này?"
Dung Cầm xem một cái rồi nói: "Không sai, nét chữ, lực đạo, phong cách này đúng là của Dung Mị. Hơn nữa ta vừa rồi bắt mạch cho Thành Vương, thấy trong người hắn xác thật có mị dược. Hẳn là được chứa trong chiếc bình kia."
Nàng chỉ tay xuống đất, cười lạnh. Nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt nàng tràn ngập phẫn hận và đắc ý. Chữ, và cả lọ thuốc này đều là do một tay nàng đích thân chuẩn bị, sai thế nào được! Hiện giờ mọi chứng cứ đều chỉ hướng Dung Mị, để xem nàng còn phản biện thế nào!
"Nấc~~" Dung Mị nheo mắt xem tổ đội ba người biến thành bốn người. Thượng Quan Lạc này quả nhiên lòng mang ý xấu với Tiểu Cửu.
Dung Mị chân thật đáng tin nói: "Không phải ta! Thuốc là ngươi tự uống, thư cũng có thể giả tạo, sao có thể biết được có phải thật hay không??"
Dạ Mặc Thành: "Vậy thì càng không thể chứng minh đó là giả!"
Dung Mị liếc xéo hắn một cái: "Dù thư tình có là thật thì cũng không phải viết cho ngươi! Ta có hẹn cũng phải hẹn Tiểu Cửu nhà ta a! Ngươi, cửa sổ cũng không có!"
Dạ Mặc Thành: "!!!"
Quần chúng: "!!!"
Dạ Mặc Thần ánh mắt nóng rực nhìn nàng. Mị Nhi đây là đang công khai tỏ tình với hắn sao?