Mục lục
NGHỊCH THIÊN MA PHI, XIN ĐỪNG HẮC HOÁ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Mị chớp chớp mắt to: "Mẫu thân, người này là ai?"



"Lãnh Hàn? Lăng Thiên Tễ? Phong Tiêu thì chắc không phải. Chẳng lẽ là Mục Lẫm?"



Lam Vọng Nguyệt sửng sốt, hơi chột dạ liếc mắt nam tử áo xám, chỉ một cái chớp mắt mà thôi, không ai để ý.



"Những người này, ngươi nghe ai nhắc tới?"



Khoé miệng nam tử run rẩy dữ dội, có cảm giác nghiến răng nghiến lợi!



Dung Mị cười hì hì nói: "Cái đó không quan trọng, mau nói cho ta, hắn là ai trong số bọn họ?"



Lam Vọng Nguyệt xấu hổ ho vài tiếng: "Bọn họ chỉ là bạn hữu của ta thôi, không phải..."



"Không phải cái gì?" Dung Mị ngây thơ hỏi, bức cho Lam Vọng Nguyệt á khẩu không biết trả lời thế nào.



Nhân lúc Lam Vọng Nguyệt quẫn bách, trên cổ vai bỗng cảm thấy đau xót, hai mắt hôn mê. Dung Mị đỡ nàng, nhìn chằm chằm nam tử thần bí trước mặt.



"Đại chủ nhân!" Tiểu Bạch từ trong không gian nhảy vào người nam tử, mừng rỡ không thôi.



"Lúc nãy Tiểu Bạch truyền âm cho ta, nói ngươi có thể cứu nàng, là thật sao?" Nếu không phải vì vậy, nàng cũng sẽ không bất đắc dĩ đánh ngất Lam Vọng Nguyệt.



"Đúng vậy, tình huống của mẫu thân ngươi không ổn lắm, ta phải mang nàng đi chữa trị càng sớm càng tốt." Nam tử ôn thanh nói.



Mặc dù nàng đã sớm có suy đoán người trước mặt là ai, nhưng nhìn biểu hiện của mỹ nhân mẫu thân đối với hắn, Dung Mị do dự.



Nam tử thở dài nói: "Tiểu nha đầu thông minh, ngươi cảm thấy ta có khả năng sẽ hại nàng không?"



"Được, ta tin ngươi. Nếu như nàng có gì bất trắc, ta tìm ngươi liều mạng!" Dung Mị chém đinh chặt sắt nói.



Nam tử ôm Lam Vọng Nguyệt vào lòng, một bên hỏi: "Ngươi không đi cùng chúng ta sao?"



Dung Mị lắc đầu, "Khi nào nàng hồi phục thì nói với ta một tiếng, ta đến thăm nàng."



"...." Nam tử trầm mặc một lúc rồi sâu kín nói: "Ngươi biết chính mình không thuộc về nơi này."



"Con gái của nàng, đáng ra không cần phải cúi đầu hay kiêng kỵ bất kỳ kẻ nào!" Nói, hắn liếc mắt qua Đế Liên Vận giấu mình trong một góc.



"Ta biết rồi." Dung Mị nhíu mày, Đế Liên Vận còn chưa đi?



Đế Liên Vận bị phát hiện cũng không nao núng, bình tĩnh cười gật đầu chào hỏi.



Nam tử phân phó Bạch Lăng và Phượng Miên Miên bảo vệ Dung Mị, sau đó ôm Lam Vọng Nguyệt đi vào lại bết nứt trên bầu trời, mà sau khi hắn vào, vết nứt cũng biến mất, chỉ còn giọng nói vang vọng:



"Mị Nhi, nhớ kỹ tên của bản tôn--- Tử Huyền."



Tử Huyền? Dung Mị không có ấn tượng, cũng không nghe Sa La Sa Lệ nhắc tới, nhưng không đại biểu là không người biết, ví dụ như Đế Liên Vận.



Đế Liên Vận híp híp mắt, có thể phá vỡ không gian để dịch chuyển, đại lục này chả có mấy người làm được đâu. Nếu nàng nhớ không nhầm, Ma Hoàng tên thật chính là Tử Huyền, vậy thân phận của Dung Mị, ha hả, rất chi là sinh động phong phú a!



Dung Mị đi đến chỗ Bạch Lăng cùng Phượng Miên Miên, "Lam Vọng Tuyết thế nào rồi?"



"Ngươi yên tâm, Bạch Lăng mặc dù không đáng tin cậy, nhưng được cái làm việc sạch sẽ, tuyệt vô hậu hoạn."



"Này, Phượng Miên Miên! Ngươi chửi xéo ai đấy?"



Bạch Lăng giận quát, ánh mắt đánh giá Dung Mị. Ma Hoàng đại nhân hình như rất coi trọng thiếu nữ này, đặc biệt làm cả hai điện chủ ở lại bảo vệ. Người này sao, khí độ tuyệt hảo, chỉ là thực lực hơi yếu một chút. Chẳng lẽ, Phượng Miên Miên nói thật, lén la lén lút như vậy là vì thiếu nữ này? Không phải vì giết chết Minh Vương gì đó sao?



Nhìn ra địch ý giữa Dung Mị và Đế Liên Vận, Bạch Lăng lộ hung quang nói: "Nữ nhân này hình như biết hơi nhiều chút?"



"Đã là chân tướng, vì sao lại không để người ta biết đến?" Đế Liên Vận cười đáp trả.



Vút! Ầm---



Đế Liên Vận xoay chuyển thân mình, mà nơi nàng vừa đứng đã bị tạp thành một cái hố to. Không ngờ tới, người ra tay đầu tiên lại là Phượng Miên Miên.



Phượng Miên Miên thoắt động thân mình, một bên nói: "Bạch Lăng, giết nàng!"



"Được thôi, tính ngươi nợ ta một lần." Bạch Lăng nháy mắt đã đến trước mặt Đế Liên Vận. Nàng ngứa mắt nhất chính là loại nữ nhân giả vờ thanh cao này!



Ba người đều là tu vi Nguyên Anh, hơn nữa trong tình huống hai đánh một, Đế Liên Vận như cũ không rơi vào hạ phong, bước chân di chuyển có quy luật tránh né hầu hết công kích.



Cổ Linh kiếm: "Tiểu Mị Nhi, bộ pháp Đế Liên Vận đang dùng chính là Phượng Hoàng vũ bộ đã thất truyền từ lâu. Hơn nữa ngươi nhìn ánh sáng xanh nhạt trên người nàng, đó là mộc nguyên tố vô cùng dồi dào thuần khiết, không ngừng bổ sung sinh mệnh lực cho nàng, vì vậy điểm mạnh của hắc ám nguyên tố cũng đều vô dụng. Người này tâm tư kín đáo, thủ đoạn ùn ùn không dứt, nàng sinh ra đã định là tử địch của ngươi!"



Dung Mị gật đầu, đề kiếm gia nhập chiến trường.



Phanh phanh phanh----



Đánh nhau gây ra động tĩnh vô cùng lớn, ba người đi đến đâu là cây cối thổ địa đều bị phá hoại. Bạch Lăng yểm trợ, Phượng Miên Miên thừa cơ xông lên, chưởng phong thổi quét mà đến. Đế Liên Vận đã phát giác được, vừa muốn tránh đi nhưng lỗ tai khẽ động, nàng liếc mắt bên phải rừng cây đồng thời không di chuyển, cố ý để Phượng Miên Miên đánh trúng.



"Khục!" Khoé miệng có máu chảy ra, Đế Liên Vận ngã ngồi trên đất.



Đế Liên Vận bỗng dưng tỏ ra nhược thế, Phượng Miên Miên cũng không lý giải được, chỉ lo tiếp tục tấn công. Thời điểm trường tiên sắp quất trúng mặt Đế Liên Vận, bên phải rừng cây có người đi đến.



"Dừng tay!"



"Ngươi đang làm cái gì?!"



Đám người lúc nãy đi một vòng trở về thấy được cảnh tượng này liền kinh hoảng hô lên.



"Liên Vận công chúa, ngươi không sao chứ?"



Đế Liên Vận: "Ta không sao, mọi người đừng lo lắng."



Một tên Nguyên Anh cường giả phẫn nộ nhìn Phượng Miên Miên và Bạch Lăng một thân ma khí: "Các ngươi là ma tộc!"



Bọn họ đều đã thấy, cũng không có gì để che dấu, Bạch Lăng dứt khoát thừa nhận: "Ngươi to tiếng với ai đấy? Cẩn thận bổn điện xé xác ngươi!"



"Ma tộc ngông cuồng!" Hắn căm giận quát, mắt thấy muốn động thủ.



"Chờ đã!" Dung Mị đứng ra ngăn cản.



"Ngươi là ai?" Tên cường giả Nguyên Anh cảnh nhìn thấy Dung Mị tay cầm kiếm, còn bênh vực Bạch Lăng, tức khắc cảnh giác: "Ngươi cùng một bọn với bọn họ!"



Dung Mị ngước mắt nhìn đám người, sắc mặt của bọn họ toàn là chán ghét kỳ thị hoặc là sợ hãi cảnh giác, làm như nhìn thấy quái vật không bằng.



Nàng cười lạnh một tiếng: "Không phải các ngươi đã đi rồi sao? Vì sao lại quay về?"



Mặc dù đề phòng, tên kia vẫn trả lời nàng: "Khắp khu rừng đều bị kết giới bao phủ, không ra ngoài được."



"Cái gì?!" Dung Mị nghi hoặc. Tính ra, lúc nãy quỷ tộc xâm nhập, Sa La Sa Lệ là thủ hộ giả mà cũng không xuất hiện, có chút cổ quái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK