Thiếu niên này sau khi trưởng thành càng thêm khôn khéo, ẩn ẩn cảm giác được có gì đó không đúng, vì vậy thả lỏng ngữ khí giống như nói chuyện bình thường mà nói:
"Nghe ngoại giới đồn đại vị Ma Quân vừa mới nổi lên ở ma giới chính là người thừa kế của ma hoàng.
Hắn có sức mạnh cực kỳ đáng sợ, mà thực lực cường hãn đó nguyên nhân là vì hắn là ma tộc đầu tiên nhận được truyền thừa của Thiên Ma."
Đồn đại? Ngoại giới nào mà đồn, thật là nói nhăn nói cuội.
Rốt cuộc chỉ là lời khách sáo thôi, Mục Thiếu Trì là thiếu chủ Mục gia, có tin tức gì mà hắn không biết?
Dung Mị không có vạch lá tìm sâu, bởi vì những điều này cũng không phải trọng điểm, "Sau đó thì sao?"
"Ta chỉ muốn nói, gặp mặt quả nhiên khác hẳn với nghe đồn, Dung Mị cô nương không chỉ là truyền thừa Thiên Ma đơn giản như vậy thôi đúng không?"
Mục Thiếu Trì chậm rãi nói lời khách sáo, còn nội tâm Dung Mị lại trở nên rét lạnh, "Mục Thiếu chủ không cần phải ấp úng, thỉnh nói cho hết lời đi."
"Được, vậy thì ta nói thẳng, thiên ma chi lực ở trong cơ thể ngươi quá mức khổng lồ, hơn nữa cực kỳ mạnh mẽ bá đạo, đây không phải sức mạnh của truyền thừa mà càng giống như nuốt luôn Thiên Ma vào trong cơ thể!"
Ngữ khí của Mục Thiếu Trì vô cùng nghiêm trọng, khi nói, đôi mắt tản ra u lục quang nhàn nhạt, giống như chứa đựng huyền cơ ở bên trong.
"Ngươi bây giờ giống như quả bóng căng hơi, một không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, tan xác mà chết!"
Dung Mị kinh ngạc!
Hắn —— Hắn thế nhưng biết!
Sao có thể!?
Ngay cả ma hoàng là Tử Huyền cũng bị nàng lừa dối cho qua, cho rằng sau khi cắn nuốt Thiên Ma chỉ có một ít tác dụng phụ.
Cứ cách một đoạn thời gian thì thiên ma chi lực sẽ bộc phát, giống lần ở Vạn Ác Thành, chỉ cần bế quan vài ngày là được, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm nghĩ là như vậy.
Nhưng mà, thân thể của chính mình, Dung Mị tự biết!
Tình huống quả thật giống như Mục Thiếu Trì nói không sai chút nào!
Cổ Linh nghe xong, hốc mắt không nhịn được đỏ lên!
Năm năm qua, ngoại trừ Dung Mị bản nhân thì chỉ có nàng biết được chân tướng.
Dung Mị cắn nuốt Thiên Ma, đạt được lực lượng vô tận, cái giá phải trả cho điều đó là đắt như thế nào!
Nàng sống sờ sờ chia cắt với Minh Vương năm năm, nguyên nhân lớn nhất chính là nó!
"Tiểu Mị Nhi…."
Dung Mị cho Cổ Linh một ánh mắt an ủi, sau đó có thâm ý nhàn nhạt nói với Mục Thiếu Trì:
"Nhãn lực của Mục thiếu chủ thật tốt."
"Có lẽ đúng vậy." Mục Thiếu Trì cười cười, khẽ rũ đôi mắt dùng ngón tay phủ lên, nhè nhẹ vuốt, khuôn mặt tuấn dật không rõ biểu tình.
Nụ cười của hắn đã không còn giống như lúc niên thiếu, vô tâm vô tà.
Quả nhiên là, thời gian sẽ khiến con người thay đổi.
"....." Dung Mị có chút trầm mặc, tựa hồ đang rối rắm.
Một lát sau nàng mới mở miệng, câu đầu tiên là:
"Mong rằng Mục thiếu chủ có thể thay bổn quân giữ bí mật chuyện này."
Ngữ khí kiên quyết không có đường phản bác, thậm chí còn mang theo ý tứ uy hiếp.
Mục Thiếu Trì đột nhiên nâng mắt.
Giữ bí mật?
Hắn không phải người nhiều chuyện, đồng dạng, với thân phận của hắn thì số người có thể tiếp xúc được cực kỳ ít, hắn có thể nói với ai? Không lẽ….
"Ma Hoàng cũng không biết chuyện này?"
"....." Dung Mị lại trầm mặc, sau đó gật đầu.
"Ngươi sẽ giúp ta chứ?"
Ngữ khí của nàng lúc này phá lệ chân thành, giống như lúc hai người bọn họ còn là bằng hữu cùng tiến cùng lùi với nhau, nhẹ nhàng mà gợi lên ký ức sâu thẳm nhất trong lòng Mục Thiếu Trì.
"Sẽ." Hắn trời xui đất khiến gật đầu.
Một đoạn ký ức kia hình như vẫn bồi hồi ở trong đầu hắn, nhưng một khi muốn truy tìm thì nó lại ẩn vào trong sương mù.
Mục Thiếu Trì trước giờ chưa từng băn khoăn về việc mất một đoạn ký ức, hắn thậm chí không quá để ý chuyện này.
Nhưng bây giờ hắn lại tò mò, bức thiết muốn nhớ lại! Mà nguyên nhân chính là vì nữ tử trước mắt!
Mục Thiếu Trì tin tưởng vào trực giác của mình.
Ký ức có thể mất đi, nhưng cảm tình nếu đã khắc vào trong linh hồn thì sẽ không lừa dối chính mình!
Hắn sẽ giúp nàng, không chỉ là giữ bí mật, mà còn muốn giúp nàng hoàn thành tất cả tâm nguyện!
Cho dù, đây chỉ là "lần đầu tiên" hai người bọn họ gặp nhau!
Nghĩ như vậy, trong lòng bỗng dưng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như tảng đá đè nặng bỗng dưng thả xuống.
"Dung Mị, thực ra tình huống của ngươi không phải là không có cách nào…."
"Cái gì! Thật sao?!"
Chưa đợi Mục Thiếu Trì nói cho hết lời, âm thanh nôn nóng của Cổ Linh đã dồn dập vang lên.
"Ngươi nói thật vậy chăng?!"
Dung Mị hơi nhíu mày, không mở miệng, nàng đại khái đoán được Mục Thiếu Trì định nói cái gì, nhưng điều này cũng ngăn không được tâm tình kích động của Cổ Linh.
"Thiên Ma chi lực bản chất là hắc ám nguyên tố, ám nguyên tố vô cùng thuần tịnh và bá đạo, cho nên…."
"Cho nên chỉ có quang nguyên tố mới áp chế được nó, ngươi muốn nói như vậy đúng không?"
Dung Mị mặt vô biểu tình tiếp lời, nghe được đáp án này làm cho Cổ Linh trực tiếp héo.
Dung Mị thở dài, biết ngay là thế này.
"Ngươi đã nghĩ đến? Vậy tại sao không…." Mục Thiếu Trì nói được một nửa rồi bỗng nhiên dừng lại.
"Mục thiếu chủ, chúng ta đi Ma Đô thôi.
Chuyện này ngươi cứ xem như không biết là được."
Dung Mị nói xong đã bước đi xa.
Nhìn bóng dáng đơn độc thanh lãnh của nàng, Mục Thiếu Trì đại khái đã hiểu lý do vì sao.
Là vì người kia là Minh Vương, đúng không?
—— Cùng lúc đó, quỷ giới ——
Loảng xoảng ——
Một viên hình cầu giống như thủy tinh nháy mắt nổ tung, vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
"Sao lại như thế?!" Một nữ tử đứng trong bóng tối kinh ngạc hô lên.
Nàng ta mang một đầu tóc dài xoăn lọn nhỏ tự nhiên, ngoại hình giống như người ngoại quốc, hoặc gọi là dị tộc.
"Hô to gọi nhỏ cái gì vậy, Khôn?"
Lại một âm thanh của nữ tử vang lên, âm thanh nghe rất quen thuộc, đó là giọng nói mà hoá thành tro Dung Mị cũng nhận ra được.
"Huyết Âm, ngươi xuất quan rồi?" Nữ quỷ có ngoại hình dị tộc mở miệng.
"Ừ, thương thế đã hoàn toàn khôi phục.
Chậc, không ngờ lại mất đến tận năm năm." Huyết Âm biểu tình dữ tợn nói, như là hận không thể giết chết người đả thương nàng.
"Đúng rồi, vừa rồi ngươi bị sao vậy?"
"Quỷ đan của Khảm vỡ rồi!" Khôn nghiêm trọng nói.
Trong quỷ tộc, trí tuệ của Khôn đứng hàng thứ hai chỉ sau Huyết Âm, hơn nữa còn là quỷ thần, địa vị cao không cần phải nói.
"Chuyện là thế nào?" Huyết Âm nhíu mày, đây tuyệt đối không phải tin tức tốt.
"Không biết, mọi thứ vẫn tiến triển theo kế hoạch, chỉ có bên phía Khảm xảy ra việc ngoài ý muốn như thế này." Khôn trăm lần nghĩ không ra, dường như trong kế hoạch của nàng đã xuất hiện một biến số cực kỳ lớn.
Khôn đắm chìm trong suy nghĩ, không hề chú ý đến một tia sáng loé lên trong mắt Huyết Âm, thực mau biến mất.
Huyết Âm khôn ngoan hơn Khôn quá nhiều, tất nhiên là sẽ không để cho nàng nhìn thấu.
"Được rồi, chuyện này bản toạ sẽ suy ngẫm lại, cứ tiếp tục theo kế hoạch là được." Huyết Âm nói qua loa.
Khôn không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.
Huyết Âm vừa lòng tươi cười, "Ha hả, mối thù làm ta trọng thương, nhất định phải báo! Tứ quốc đại hội sắp tới chính là mồ chôn của các ngươi!".