Tự nhiên, mấy người Cảnh Hữu Lam lại một lần nữa dâng lên tâm tình hâm mộ đối với Dương Việt Bân.
Tiểu tử này, vĩnh viễn đều là tay nhanh hơn não, nhưng mà vận khí lại là cực tốt, liền tính đầu thật sự đâm vào tường, cũng có thể được đến đến đáp án.
Rồi sau đó, Kỷ Tử thực chủ động cùng mấy người Cảnh Hữu Lam từng người từng người bắt tay, làm giống như là minh tinh thấy fans vậy, xem đến Mộc Lân đổ mồ hôi, mọi người tiếp tục há hốc mồm.
Thu hồi kinh ngạc trên mặt, Lăng Khởi phát hiện, tiếp xúc càng lâu, bí mật trên người Mộc Lân càng nhiều, thế nhưng có thể đem một con Hải Đông Thanh dạy như vậy dễ bảo, thật sự đã không biết nên dùng cái gì tới hình dung cô.
"Ngay tại chỗ giải tán." Nói xong câu đó, Lăng Khởi xoay người liền đi, một cái khác huấn luyện viên cũng tùy tốc đuổi kịp.
Kỳ thật, cậu ta đối với Hải Đông Thanh cũng thực.. Tò mò a!
Đây là tiếng lòng của Lăng Khởi lúc rời đi.
Làm bá vương trong Ưng, Hải Đông Thanh ở trong lòng nam nhân cùng nữ nhân bất đồng; ở bọn họ trong lòng, nam nhân, đặc biệt là quân nhân, vốn là hẳn là giống Hải Đông Thanh như vậy, lao xuống trong thiên địa, anh hùng bá nghiệp, dũng cảm, trí tuệ, kiên nhẫn, chính trực, hùng mạnh, vĩnh viễn hướng về phía trước, vĩnh viễn không từ bỏ.
Cho nên, khi thân ảnh huấn luyện viên khoảng cách bọn họ càng ngày càng xa, mọi người rốt cuộc nhịn không được từng bước một hướng về Kỷ Tử tới gần, ánh mắt thèm nhỏ dãi, xem đến Kỷ Tử cả người rùng mình.
Nó thật sự cảm giác lông cả người nó ở trong mắt những người này bị lột sạch, trần trụi đứng ở trước mắt bọn họ, liền kém giá lên lò nổi lửa đem nó nướng.
Thật sự chỉ có thể nói, bạn nhỏ Kỷ Tử cậu suy nghĩ nhiều.
Cậu là một con Hải Đông Thanh đáng giá người người cúng bái, động vật cấp hai được quốc gia bảo hộ, ai dám hạ khẩu.
Nguyên bản Mộc Lân còn có chút lo lắng nguồn thức ăn cho Kỷ Tử, nghĩ có lẽ hẳn là làm nó tự đi săn đi, sau lại mới phát hiện thật là lo lắng nhiều, Kỷ Tử người ta nơi nào yêu cầu cô nhọc lòng, này bộ đội bên trong nhiều binh như vậy, từ lúc Mộc Lân có một con Hải Đông Thanh kêu Kỷ Tử truyền ra trong đại quân doanh này, Kỷ Tử một giây liền thành Ưng tôn quý nhất bộ đội.
Ngẫu nhiên đến giờ cơm điểm, Kỷ Tử ở không trung bay lượn, chờ đợi Mộc Lân phát cơm; đương nhiên phần lớn thời gian vẫn là thường xuyên ở bí mật căn cứ của Cảnh Thần giao cho Mộc Lân phòng nhỏ kia, hoặc là chính là ở đứng không xa nhìn Mộc Lân huấn luyện, nói tóm lại, ngày ngày trôi qua thật dễ chịu.
Thẳng đến lúc sau Mộc Lân phát hiện nó mập không ngừng một vòng, mới bắt đầu cho nó nhịn ăn, miễn cho nó ngày nào đó bay không nổi.
* * *
Cơm chiều xong, Mộc Lân rửa mặt xong trở lại ký túc xá, ngày này huấn luyện, làm xương cốt cả người đều đau, xem ra là yêu cầu một ít thời gian mới quen được.
Xoa xoa cổ, Mộc Lân đẩy cửa mà vào.
Lúc này phòng chỉ có hai người, nhìn đến Mộc Lân, đều hướng về phía cô cười cười, nhìn qua, cũng không phải rất khó ở chung.
Như vậy cũng tốt, Mộc Lân cũng không muốn cùng người xung đột, cô chỉ nghĩ an an ổn ổn qua ba tháng huấn luyện.
"Mộc Lân, cô đã về rồi." Thấy Mộc Lân, Diệp Tích Văn có vẻ thực nhiệt tình, rốt cuộc có cơ hội cùng cô ấy nói chuyện.
"Ân." Mộc Lân đạm đạm cười.
"Tôi kêu Diệp Tích Văn, thật cao hứng nhận thức cô." Diệp Tích Văn là thật sự thật cao hứng, "Ngươi vừa mới là đi tắm rửa sao?" Cơm nước xong sau đã lâu cô đều không có nhìn thấy Mộc Lân.
"Ân." Mộc Lân phản ứng thực tùy ý.
Bộ đội đều là nhà tắm tập thể (có tấm ngăn cách), một ngày huấn luyện ra rất nhiều mồ hôi, cho nên liền chạy đến cái căn cứ bí mật tắm rửa, nhân tiện cũng đem Kỷ Tử dẫn qua, để nó quen thuộc hoàn cảnh, rốt cuộc buổi tối nó không có khả năng ở chỗ này cùng cô.
Nghĩ Kỷ Tử lúc ấy đôi mắt nhỏ u oán, Mộc Lân lại cười đến bất dĩ.