Điểm này, vô luận là Cảnh Hữu Lam vẫn là Tiết Kiến Binh, thậm chí là các tân binh đều rõ ràng, nhưng mà, liền tính biết lại như thế nào, ở chỗ này, Lăng Khởi nói đó là hết thảy, chỉ cần anh ta không đem bọn họ huấn tàn, người nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không nhiều lời nửa câu.
Thậm chí, liền tính là huấn tàn thì tính sao, truyền ra đi cũng chỉ là chính bọn họ không còn dùng được thôi, thế nhưng liền tân binh doanh huấn luyện đều qua không được, lại có tư cách gì gia nhập đến tiền tuyến, có tư cách gì cao hơn một tầng.
Giọng nói rơi xuống, hai vị huấn luyện viên đi đến một bên, đem sân toàn quyền giao cho hai người, đương nhiên, này tuy rằng là giáo huấn bọn họ, nhưng là bọn họ cũng thuận tiện muốn nhìn xem, này hai đại thiếu gia, có phải hay không thật sự có bản lĩnh uy phong.
Nơi này là quân khu không phải ở bên ngoài, ở chỗ này, nhưng không ai xem bọn họ là cọng hành nào, nắm tay cứng mới là đạo lý.
Không phục, liền đánh đến chịu phục.
Khụ khụ.. Đương nhiên, có một số việc vẫn là có cấp bậc; bất quá, giống này đó đại thiếu gia, chỉ cần là có năng lực, kia so với người bình thường tuyệt đối muốn ít đi nhiều năm phấn đấu, thậm chí cả đời người thường, cũng bò không đến vị trí mà bọn họ đứng; cho nên, rất nhiều thời điểm vẫn là rất nhận người ghét.
* * *
"Yên tâm, tôi là sẽ thủ hạ lưu tình." Nhìn Tiết Kiến Binh, Cảnh Hữu Lam cười không chút để ý, hơi hơi sửa sửa quân trang trên người, làm nó cảm thụ lên càng nhẹ nhàng.
Sách.. Thật đúng là hồi lâu đều không có cùng người đánh một trận, cũng không biết thân thủ có rỉ sắt không.
Hơi hơi giật giật thân mình, nhìn xem có hay không nơi nào không được tự nhiên.
Nghe được Cảnh Hữu Lam nói, Tiết Kiến Binh hừ lạnh một tiếng, "Cậu vẫn là trước lo lắng một chút cho mình đi, nếu là một không cẩn thận bị tôi đánh đến ghé vào nơi đó đứng lên không nổi, đến lúc đó mất mặt nhưng không ngừng là cậu." họ Cảnh vốn là thưa thớt, Cảnh Hữu Lam bản thân liền không có chuẩn bị giấu giếm, ở chỗ này, mọi người cơ bản đều có thể suy đoán đến cậu là Cảnh gia tiểu thiếu, nhân tiện, vẫn là em trai Cảnh Thần chuyện này đương nhiên liền sẽ không trở thành bí mật.
Rất nhiều thời điểm, nhất cử nhất động của bọn họ, đại biểu không phải gì khác mà là gia tộc, còn có, mỗi một người trong gia tộc.
"Điểm này việc nhỏ tôi tưởng cũng không cần cậu tới lo lắng." Cảnh Hữu Lam tươi cười trên mặt không giảm, "Rốt cuộc muốn lo lắng cũng không phải là tôi, tôi cũng sẽ không làm anh tôi bởi vì tôi mà mất mặt." Mặt khác có thể không để bụng, nhưng là đây là tín ngưỡng của cậu.
Tuy rằng Cảnh Hữu Lam có đôi khi rất sợ Cảnh Thần, nhưng mà sợ thì sợ, Cảnh Thần như cũ là tín ngưỡng cùng khát khao, tín ngưỡng tuyệt đối không thể xâm phạm.
Cho nên, hai người lúc này đối chiến, không hề là luận bàn đơn giản như vậy, nó còn bao hàm quá nhiều vật mà chính bọn họ để ý, hai người đều đem.. Toàn lực ứng phó.
Đây cũng là Lăng Khởi muốn nhìn đến.
* * *
Dưới đài.
"Mộc Lân, cô cảm thấy bọn họ hai người ai có thể thắng?" Phía sau, Ký Thư Bạch nhẹ giọng dò hỏi.
Mộc Lân: "Tôi không biết." Cô cũng không có kiến thức qua thân thủ của hai người, cho nên còn không thể kết luận, "Các cậu cho rằng thế nào?" Mộc Lân hỏi lại.
Bọn họ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với thân thủ của Cảnh Hữu Lam hẳn là thực hiểu biết mới đúng, sao còn cần tới hỏi cô?
"Này thật đúng là khó mà nói." Nhưng mà, nhìn nhìn hai người kia, cuối cùng, Ký Thư Bạch chỉ ra một cái kết luận như vậy.
Mộc Lân khó hiểu, "Vì cái gì?"
Ký Thư Bạch giải thích: "Này hai người từ nhỏ liền không đối bàn, đánh nhau cũng không phải ít, khi thắng khi thua, chúng tôi mỗi lần đều suy đoán không đúng. Bất quá.."