Kỷ Tử tỏ vẻ, hiện tại nó không thích ăn thịt tươi.
Nghe được Mộc Lân nói, đoàn cảnh sát không chút do dự run run; Kỷ Tử chắc không phải là giống như bạc.. là một "Mãnh thú" đi! Đừng, vẫn là đừng lấy ra tới dọa người, trái tim nhỏ của họ chịu không nổi kích thích nữa.
Về việc Mộc Lân thẩm vấn, hiện tại đã ở toàn bộ truyền khai ở trong cục, thậm chí có chút người còn xem lại đoạn video hôm đó, không ít người tỏ vẻ.. Trên thế giới này, bọn họ tình nguyện đắc tội bất luận kẻ nào cũng không cần đắc tội Mộc Lân.
Tử vong cùng sống không bằng chết, bọn họ tin tưởng, người bình thường đều tình nguyện chọn vế trước, bởi vì vế sau, không phải người bình thường có thể thừa nhận.
Đội trưởng tỏ vẻ, chính mình lúc ấy sau khi xem xong.. Cả ngày đều không ăn cơm, đặc biệt là nhìn đến những đồ vật mềm mại kia, thậm chí là một không cẩn thận cắn được đồ vật nào mềm mại, đều có thể làm cậu buồn nôn.
Có thể thấy được ảnh hưởng, thật là không nhẹ a.
Trong đội ngũ có rất nhiều huynh đệ thậm chí cảm thấy, cùng Mộc tiểu thần y so sánh với, có lẽ bọn họ càng giống như là nữ nhân.. Có thể làm cho bọn họ có được loại ý tưởng này cũng là bất đắc dĩ.
* * *
Nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Mộc Lân, nam nhân theo bản năng rút tay về, không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy, cho dù là trước mặt mọi người, nữ nhân này vẫn có thể làm được.
Nhưng mà ngay sau đó, nam nhân lại đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Mộc Lân, "chứng cứ, tôi chính là chứng cứ, còn có tất cả mọi người là chứng cứ, chúng tôi toàn bộ đều nghe được cô thừa nhận, là cô đút thuốc câm cho dì tôi."
Dưới đáy lòng cười nhạo; bất quá là một nữ nhân thôi, hắn đều không hiểu được vừa mới vì sao sẽ bị cô ấy dọa tới.
"Phải không." Mộc Lân cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn những người đang xem náo nhiệt, "Một khi đã như vậy, cậu có thể hỏi một chút bọn họ có phải hay không nguyện ý giúp cậu làm chứng." Người đều là thực dụng, không có người sẽ vì một người không liên quan đi đắc tội người khác, có lẽ sẽ có chút người tự xưng là chính nghĩa chịu làm, nhưng là hôm nay phát sinh chuyện này, mọi người đều biết ngọn nguồn, đối bọn họ hai người kia căn bản chính là kẻ xâm lược, nhìn xem náo nhiệt liền được còn làm nhân chứng thì vẫn là thôi đi.
Bọn họ nhưng không nghĩ đem chuyện phiền toái trêu chọc đến mình huống chi, những bằng hữu này của Dư Kiều nhìn qua cũng không phải người ăn chay.
Đương nhiên chính yếu còn có bọn họ căn bản không có nhìn đến điều gì, ai biết những người này có phải hay không vu oan người khác.
Hia người này căn bản là không phải là người tốt.
"Nhìn dáng vẻ chắc là không có ai." Mắt phượng nhẹ quét, những người bên ngoài căn bản vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn chính là một bộ dáng không chuẩn bị nhúng tay vào.
Nam nhân cắn răng, đáy mắt phẫn hận.
Mà giờ này khắc này, người phụ nữ đang nằm trên mặt đất lại đột nhiên đứng dậy nhìn về phía Mộc Lân, miệng "A a a" mở lớn, lại một chút cũng không có một tia thanh âm, xem ra dược hiệu đã hoàn toàn phát huy.
Nhìn Mộc Lân ánh mắt người phụ nữ phảng phất là nhìn thấy kẻ thù giết cha hận không thể lột da rút xương cô.
Chỉ là thực đáng tiếc a, một góc áo của Mộc Lân cũng không có đụng tới, cả người dừng lại không được, đột nhiên lại bổ nhào trên mặt đất, cằm đập xuống đất, hộc ra một ngụm máu.
Sách.. Thật dơ.
Mộc Lân thoáng dời đi đến bên cạnh một ít, trên mặt là sự ghét bỏ không chút nào che giấu; tuy rằng cô thích nhan sắc của máu, hương vị của máu, nhưng là.. cô cũng là chọn người.
Nhìn tiểu đội trưởng, Mộc Lân đạm nói: "Kỳ thật chuyện này là, chúng tôi trước khi hạ liên đội hẹn nhau tụ tập một bữa, nhưng là hôm nay vừa tới nơi này liền nhìn thấy người phụ nữ này ở chỗ này buộc Kiều của chúng tôi, gả cho tên nam nhân này." Mộc Lân tỏ vẻ, cô dám đảm bảo trăm phần trăm, người nam nhân này từ nay về sau, liền không thể lại xem là nam nhân.
Miệng không sạch sẽ, còn mơ ước thứ không nên mơ ước đây là trừng phạt nhẹ nhất đối với hắn.
Mộc Lân nói thực bình tĩnh, "Nghe nói này người phụ nữ này cùng Kiều có quan hệ thân thích cách xa mấy ngàn dặm, phỏng chừng là thấy kiều cùng bà nội dư sống nương tựa lẫn nhau, cảm thấy chỉ cần cưới kiều liền có thể được đến căn nhà này đi." Rốt cuộc trong nhà Dư Kiều cơ bản chỏ có căn phòng này đáng giá, cũng không gì đồ vật gì khác.
Tâm của một số người quả là xấu xí đến cực điểm; đến nỗi cô nhiều nhất cũng xem như hơi đen còn không đến nỗi xấu.
"Đến nỗi vì sao bà ta đột nhiên liền sẽ không nói được, việc này thì tôi cũng không biết." Mộc Lân không sợ thừa nhận, nhưng là tốt xấu cũng không thể làm những huynh đệ này xuống đài không được, cho nên vẫn là không cần nói quá nhiều cho thỏa đáng; ngừng lại một chút, Mộc Lân nhàn nhạt nhìn bà ta một cái, "Phỏng chừng là, nói không nên lời là do ông trời phạt bà ta đi."
Lý do này, thật đúng là.. Gượng ép a!
Nghe Mộc Lân nói, tiểu đội trưởng trong lòng bất đắc dĩ.
Nói thật, cho dù Mộc Lân nói như vậy, nhưng là cậu đại khái đã có thể suy đoán tới rồi, kỳ thật này người nam nhân này nói là khá đúng với sự thật, đặc biệt là ách dược kia, Mộc Lân nhất định làm ra, nhưng chứng cứ thì cậu không biết..
Cậu chỉ biết, người nam nhân này, báo án giả; mà nhiệm vụ hôm nay, chính là đem người này mang về, sau đó ném vào giáo dục mấy ngày, liền đơn giản như vậy.
Nhưng mà, nghe được Mộc Lân nói, đoàn người Cảnh Hữu Lam ở đáy lòng cười phiên thiên.
Vì cái gì nhìn Mộc Lân, bọn họ lại cảm thấy thật là phúc hắc đâu? Lại còn có tương đương đáng yêu.
Trước khi cảnh sát mang người đi, Mộc Lân lại nói một câu, "Tôi hy vọng nơi này, sẽ không phát sinh chuyện như này nữa." Những lời này, là nói cho mọi người nghe, đương nhiên, cũng là nói cho cảnh sát nghe.
"Ngươi nhà Quân nhân, là nên được đặc biệt chiếu cố, tôi sẽ nói với mặt trên" Những lời này, cũng coi như là hứa hẹn, cậu biết ý của Mộc Lân.
Sau khi hạ liên đội, bọn họ sẽ không có cách nào thường xuyên ra tới, Mộc Lân cố ý ở thời điểm này nói như vậy, cũng chỉ là không hy vọng Dư Kiều lo lắng việc nhà.
Đội trưởng nhàn nhạt gật đầu.
Cuối cùng, người bị mang đi, là người báo nguy, hàng xóm láng giềng tan đi, nhưng mà trước khi rời đi đáy lòng đã là xảy ra biến hóa, hiện tại một nhà Dư Kiều đã không phải nhà mà bọn họ có thể khinh thường.
Hướng gió, đã hoàn toàn thay đổi. Đam Mỹ Hay
* * *
"Mộc Lân, cảm ơn." Giải quyết như vậy đối với Dư Kiều đã là tốt nhất, cô hiểu được ý của Mộc Lân
"Cảm ơn cái gì?" Mộc Lân cười, tỏ vẻ khó hiểu.
Nhìn Mộc Lân, Dư Kiều xẹt qua tia cười nhẹ, bất đắc dĩ.
Liền biết giả vờ; cô ấy không thích nghe đó là cảm ơn; Dư Kiều tỏ vẻ, hiện tại bọn họ cũng là có chút hiểu biết Mộc Lân.
Lúc này, bà nội Dư từ phía sau đi ra, nhìn Mộc Lân, cười ngâm ngâm hỏi: "Cháu chính là tiểu mộc đi thật là cảm ơn cháu, tiểu kiều nói thuốc bổ lần trước là do cháu điều chế, hiệu quả thật là tốt quá
Mộc Lân nhàn nhạt lắc đầu," bà nội Dư không cần khách khí, đây là trách nhiệm nghề nghiệp "
" Bà biết, các cháu đều thực chiếu cố tiểu kiều, phía trước chuyện của bà cũng giúp rất nhiều, bà biết các cháu, những người trẻ tuổi không thích cảm ơn tới lui như vậy, một khi đã vậy, buổi tối nay liền ở nhà bà ăn một bữa thế nào? "
Dư Kiều không ở, trù nghệ của bà cũng chưa có chỗ sử dụng, hôm nay tới nhiều người như vậy, làm tay bà có chút ngứa.
Dư Kiều:" Tay nghề của bà nội cũng không tệ lắm. "
Chu dịch thần nhìn Dư Kiều," Nhưng là người rất nhiều, nếu làm bà nội nấu nướng, anh sợ thân thể của bà ăn không tiêu. "
Sách.. Cư nhiên biết kêu bà nội. Mọi người lé mắt nhìn qua.
Dư Kiều:"... "
Bà nội Dư nhìn hai người, sau đó đem ánh mắt đặt ở chu dịch thần, cười đến hiền từ," Cháu là bạn trai của tiều Kiều đi, một hồi tiểu kiều liền giao cho cháu tới chiếu cố. "Vừa mới bà hoàn toàn thấy được, tuy rằng đứa nhỏ này xử sự cũng không phải rất đúng, nhưng là từ nơi này lại có thể nhìn ra được, cậu ấu nhất định thực thích kiều mà kiều cũng thích hắn.
Vốn đang lo lắng tiểu kiều tính tình quá lạnh không thể có bạn bè, còn có bạn trai, hiện tại xem ra, bà lo lắng là dư thừa, có những đứa trẻ này, tương lai kiều nhất định sẽ thực vui vẻ.
Bởi vì nội tâm kiều đã hoàn toàn rộng mở.
" Yên tâm đi bà nội, cháu sẽ."Chu dịch thần ánh mắt kiên định, nắm tay Dư Kiều cho tới bây giờ cũng chưa buông ra.
Dư Kiều mặt ửng đỏ.
Mọi người bị ăn một miệng cẩu lương, tỏ vẻ trong lòng không vui
Bà nội dư vừa lòng gật đầu, có chu dịch thần, còn có nhiều người như vậy bồi tiểu kiều, cho dù lại quá mấy năm bà có ra đi, cũng liền sẽ không lo lắng.
Cuối cùng, mọi người vẫn là quyết định ở nhà Dư Kiều ăn cơm, buổi chiều bồi Diệp Tích Văn đi đi dạo cái phố, sau đó ở đi chợ bán thức ăn mua rất nhiều đồ ăn, thuận tiện còn giúp bà nội dư đem tủ lạnh lắp đầy, miễn cho bà luyến tiếc không mua đồ ăn.
Một đốn cơm nhà ăn đặc biệt ngon..
Lại nói tiếp, này vẫn là lần đầu tiên những thiếu gia tiểu thư lần đầu tiên ăn cơm ở nhà bình dân.
* * *
Màn đêm bắt đầu chậm rãi buông xuống, khi Mộc Lân nói ra mình sắp rời đi thành phố B, nụ cười mọi người tự dưng biến mất..