“Không sao.” Tôn Minh Đạt đáp, bây giờ cậu hơi băn khoăn, không biết mình có nên nói chuyện của Mạnh Ân cho Phùng Huyên biết hay không.
Phùng Huyên chỉ nghĩ Tôn Minh Đạt khó chịu vì phải tốt nghiệp, cũng không để tâm lắm, lại quay ra nói chuyện cùng bạn thân. Tôn Minh Đạt theo sau cô, càng nghĩ lại càng khó chịu.
Mạnh Ân… Tại sao lại có thể như thế? Nhưng Mạnh Ân lại là bạn thân của cậu…
Mạnh Ân không hề biết đến băn khoăn trong lòng Tôn Minh Đạt, cậu đã theo Hàn Trọng Viễn và Tiền Mạt về đến nhà rồi.
Lễ tốt nghiệp chiếm mất nửa ngày, sau đó lại đi chụp ảnh, chờ họ về đến nhà thì đã gần tối. Mạnh Ân thay bộ quần áo khác, sau đó đi nấu cơm cho Hàn Trọng Viễn, tất nhiên Hàn Trọng Viễn cũng đi theo.
Lúc Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược tới thì nhìn thấy Hàn Trọng Viễn mặc áo phông hình đầu lâu, ngồi trên ghế con trong phòng khách nhặt rau cần cho Mạnh Ân, nhất thời cả hai cùng trợn tròn mắt.
Gần như vô thức, Trịnh Kỳ lấy di động ra chụp cho Hàn Trọng Viễn một bức.
“Anh dám đăng lên mạng thử xem, tôi giết anh đấy.” Hàn Trọng Viễn lạnh lùng nói.
Nhất thời gương mặt được chăm sóc kĩ lưỡng của Trịnh Kỳ nhăn nhó, với một tín đồ Weibo như y, bức ảnh thú vị thế này mà không thể chia sẻ cùng người khác đúng là làm y khó chịu hết sức… Cơ mà bình thường y vẫn hay bị Hàn Trọng Viễn gây khó chịu, bây giờ cũng thành quen.
Thở dài thườn thượt, Trịnh Kỳ xoá bức ảnh trong máy mình: “Nếu không được đăng thì tôi xoá xừ đi cho xong, chứ nhìn thấy chỉ tổ bực mình.”
Hàn Trọng Viễn nhìn Trịnh Kỳ một cái, đi rửa rau tiếp, bỗng dưng lại cau mày ngẩng dậy: “Hai anh đến đây làm gì?”
“Đến thăm cô, tiện thể chúc mừng Mạnh Ân tốt nghiệp.” Trịnh Kỳ đáp.
Dạo trước Trịnh Kỳ từng đi mua sắm và nghiên cứu mĩ phẩm với Tiền Mạt một lần, cũng gây dựng được tình bạn bè, bấy giờ đi nói chuyện ngay, nhưng Hàn Trọng Viễn lại khẽ cau mày.
Mạnh Ân nấu cơm cho Tiền Mạt không sao, nhưng hắn không muốn Mạnh Ân nấu cơm cho Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược… Cơ mà bây giờ Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược đã đến rồi, còn đang nói chuyện cùng Tiền Mạt nữa, hắn cũng không thể đuổi hai người này đi.
Gọi điện để nhà hàng giao đến vài món ăn, Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân: “Em không cần nấu nữa, anh đã gọi nhà hàng đưa đồ ăn đến rồi.”
“Dạ?” Mạnh Ân hơi ngơ ngác, “Em đã làm xong hai món rồi.”
“Cứ để đó anh ăn.” Hàn Trọng Viễn múc cháo Tiền Mạt nấu hồi sáng chưa ăn hết, hì hục lấp đầy bụng bằng hai món ăn kia.
Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn, nhất thời không biết nên làm sao. Tuy bấy nay Hàn Trọng Viễn chỉ hận không thể giấu cậu ở nhà, không muốn cho gặp gỡ người khác, nhưng cái hành động giành ăn hết món cậu làm trong nhà bếp như thế này thì đúng là… Cậu không biết phải nói gì mới được.
“Làm sao? Chả lẽ em muốn cho người khác ăn?” Hàn Trọng Viễn hừ lạnh một tiếng.
“Không có.” Mạnh Ân đáp. Tuy tay nghề cậu đã tiến bộ, nhưng cùng lắm cũng chỉ làm được mấy món ăn thường ngày, chắc chắn không thể sánh bằng món ăn được Hàn Trọng Viễn đặt ở nhà hàng. Để đãi khách thì cậu vẫn thích mua đồ ăn bên ngoài về hơn.
“Mạnh Ân, có cần tôi giúp không?” Đàm Phi Dược đi tới cửa, đang định giúp đỡ tiện thể nhìn xem Mạnh Ân nấu món gì, chợt phát hiện món ăn Mạnh Ân làm đã bị người ta tiêu diệt.
“…” Đàm Phi Dược cạn lời nhìn Hàn Trọng Viễn, “Cậu có cần thiết phải kiệt sỉ thế không hả?” Từ lúc mới quen Mạnh Ân, hắn vẫn muốn nếm thử tay nghề của cậu, kết quả muốn nhiều năm như thế rồi mà chưa được nếm một miếng nào hết! Đúng là khiến người ta xót lòng mà!
Hôm nay hắn cố ý canh giờ cơm để tới, nghĩ rằng có Tiền Mạt ở nhà, kiểu gì Hàn Trọng Viễn cũng không đuổi họ ra ngoài được, kết quả Hàn Trọng Viễn lại ăn hết từ trước! Cái tên này đúng là điên mà!
“Tôi cứ thế đấy.” Hàn Trọng Viễn đáp.
Rất nhanh đồ ăn Hàn Trọng Viễn gọi được đưa đến, chỉ là với hai người đã từng ăn hầu hết của ngon vật lạ như Đàm Phi Dược và Trịnh Kỳ, những món trong nhà hàng này thật sự chẳng có bất cứ hấp dẫn nào hết, thậm chí Trịnh Kỳ còn không cả có tâm trạng chụp ảnh đăng lên Weibo.
Cơm nước xong xuôi thì Hàn Trọng Viễn định đưa Mạnh Ân lên gian nhà nhỏ ở trên tầng – hắn không thích người khác bước vào tầng đó của mình và Mạnh Ân, từ sau khi Tiền Mạt đến thì toàn ăn ở tầng dưới.
Nhưng hai người vừa ra khỏi cửa, Trịnh Kỳ đã gọi Mạnh Ân lại: “Mạnh Ân, bệnh viện thú y của cậu sắp khai trương rồi, có cần tôi quảng cáo giúp không?”
“Quảng cáo gì cơ?” Mạnh Ân hỏi.
“Tuy cái Weibo Bác sĩ thú y Nguyên Ân của cậu đã có một ít tên tuổi rồi, nhưng còn kém xa tôi, nếu tôi share Weibo giúp cậu thì cậu có thể nổi tiếng trong nháy mắt đó biết không hả?” Trịnh Kỳ nhìn Mạnh Ân với gương mặt đắc ý.
Nếu như hỏi bây giờ trên Weibo, ngoài những minh tinh ra thì ai nổi tiếng nhất, chắc chắn không phải là Trịnh Kỳ hay bất cứ ai khác. Bởi vì thực tế, Trịnh Kỳ còn nổi tiếng hơn cả những minh tinh đó nữa kìa!
Tuy danh tiếng của Hàn Trọng Viễn không thấp, nhưng trên Weibo của hắn lúc nào cũng chỉ có các loại thông báo và quảng cáo của Duyên Mộng, ngoài avatar ra thì ngay đến một bức ảnh của mình cũng không có, từ trước đến nay không đăng status hàng ngày. Vì thế tuy rất nhiều người follow hắn, nhưng cơ bản chẳng có bình luận gì cả, Trịnh Kỳ thì lại khác.
Y đăng đủ các loại ảnh tự sướng lên mạng, đăng status hàng ngày, thỉnh thoảng còn sẽ viết ghi chú, thể hiện kiến thức phong phú của bản thân mình, thậm chí còn viết hướng dẫn trang điểm nữa…
Tóm lại, lướt Weibo của Trịnh Kỳ, không chỉ hầu hết đều là Weibo y tự viết, mà đọc còn rất thú vị, tất nhiên là rất được người khác ưa thích.
Quan trọng nhất chính là…
Trịnh Kỳ còn là một người vừa cao vừa giàu vừa đẹp trai nữa!
Gương mặt của Trịnh Kỳ có thể sát thương rất nhiều minh tinh chỉ trong nháy mắt, y còn hết sức giàu có, mang theo rất nhiều danh tiếng, nhờ app di động mà nhảy vọt vào top những người giàu nhất cả nước.
Một người vừa có tiền vừa có nhan sắc như thế, còn không hề cao ngạo lạnh lùng như Hàn Trọng Viễn, sao người khác có thể không thích cho được? Tuy thời buổi này mọi người còn khá dè dặt trên mạng, nhưng đã có rất nhiều em gái kêu gào muốn gả cho y rồi.
Vì điều này mà không biết Đàm Phi Dược đã nổi cơn ghen bao nhiêu lần.
Trước đây Hàn Trọng Viễn và Đàm Phi Dược đã bàn bạc xong, sau khi Duyên Mộng đi vào ổn định thì hai người sẽ hợp tác mở thêm một công ti điện thoại di động An Trác, sản xuất điện thoại di động An Trác bán ra. Công ti này đã khai trương vào năm ngoái, năm này còn đưa ra thị trường một lô sản phẩm, sớm hơn công ti mà Đàm Phi Dược tự mở đời trước rất nhiều.
Bởi vì phải quản lí một công ti di động nên càng ngày Đàm Phi Dược càng bận, cũng vì thức đêm ăn khuya, không khỏi lại mập thêm. Kết quả, vì thấy Trịnh Kỳ được mọi người gọi là ông xã lí tưởng, hắn nổi giận, ngày càng đẩy nhanh tốc độ xử lí công việc, sau đó lại có thể chừa ra chút ít thời gian đi tập gym…
Đàm Phi Dược không mập như đời trước, đúng là đáng mừng.
Hàn Trọng Viễn cũng không kìm được mà khâm phục Đàm Phi Dược!
Tất nhiên, đây đều là những chuyện ngoài lề, bây giờ họ đang bàn bạc việc quảng cáo cho Mạnh Ân.
Với đề nghị giúp mình quảng cáo của Trịnh Kỳ, Mạnh Ân chần chừ một lát, sau đó cười bảo: “Được ạ!”
Weibo của Mạnh Ân tên là “Bác sĩ thú y Nguyên Ân”. Ban đầu Weibo này chỉ đăng một số bài viết mang tính chất học thuật, không có ai follow cả. Sau đó một minh tinh nhỏ có con chó cưng bị còi đi, tình cờ tìm trên Weibo, mới phát hiện Weibo của Mạnh Ân, sau đó bỗng dưng Weibo của Mạnh Ân được rất nhiều người follow.
Mạnh Ân cũng không phụ sự trông mong của mọi người, cho minh tinh nhỏ đó biết cách chăm sóc cẩn thận. Kể từ đó, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu @Bác sĩ thú y Nguyên Ân, hỏi một số vấn đề liên quan đến thú cưng.
Mạnh Ân là một người hết sức nghiêm túc. Có người hỏi cậu, cậu biết thì sẽ giải thích cặn kẽ, không biết thì sẽ đi tra tài liệu, sau đó mới giải thích cặn kẽ.
Thư viện của Đại học Z cực kì rộng lớn, giáo sư ở Đại học Z ai cũng có kiến thức phong phú, Hàn Trọng Viễn lại còn giới thiệu cho Mạnh Ân một bác sĩ thú y giàu kinh nghiệm để Mạnh Ân có thể liên lạc bất cứ lúc nào…
Vì thế trên mạng, Mạnh Ân luôn có thể đưa ra câu trả lời hữu ích nhất.
Dần dà, Bác sĩ thú y Nguyên Ân cũng có rất nhiều fan, thậm chí rất đông người biết đến sự tồn tại của cậu. Nhưng dù như vậy, Mạnh Ân cũng không thể sánh bằng Trịnh Kỳ được.
Số lượng fan của hai người, chính là sự khác biệt giữa con kiến và con voi.
“Khi nào khai trương thì lên Weibo đăng một bài, đến lúc đó tôi sẽ share.” Trịnh Kỳ cười với Mạnh Ân, đưa tay phải khoác vai Mạnh Ân.
Hàn Trọng Viễn chẳng hề do dự kéo Mạnh Ân ra.
Trịnh Kỳ cạn lời, chờ sau khi Hàn Trọng Viễn đưa Mạnh Ân lên tầng, y lập tức căm phẫn đăng một bài lên Weibo – “Có một số người đúng là kiệt sỉ chết đi được! @Chủ tịch Duyên Mộng Hàn Trọng Viễn”
Fan của Trịnh Kỳ đông đảo, Weibo của y vừa đăng lên thì đã có người vào bình luận ngay: “Thất Thất[1] làm sao dzậy?”
[1] Thất Thất [qīqī] và Kỳ Kỳ (Kỳ trong Trịnh Kỳ) [qíqí] đọc gần giống nhau.
“Hàn Trọng Viễn! Anh ấy kiệt sỉ thế nào hả Thất Thất? Có phải bắt nạt anh không?”
“Nhà giàu như thế mà cũng kiệt sỉ á?”
“Muốn PR cũng đừng lôi đại thần như Hàn Trọng Viễn vào, đúng là không biết ngượng.”
“PR gì chứ? Công ti của Thất Thất vẫn hợp tác với Duyên Mộng mà, Thất Thất và Hàn Trọng Viễn quen nhau đó! Cơ mà Hàn Trọng Viễn giàu như vậy, lại là người kiệt sỉ thật ư?”
…
Hàn Trọng Viễn share Weibo, bình luận hai chữ “Ha ha”.
Nhất thời fan của Hàn Trọng Viễn kinh hãi, phong cách này của Hàn Trọng Viễn có gì sai sai á! Rõ ràng hắn chỉ toàn đăng quảng cáo thôi mà! Chả lẽ nick này không phải do nhân viên quảng cáo của Duyên Mộng quản lí như họ vẫn tưởng, mà là do Hàn Trọng Viễn tự mình quản lí?
Nhất thời bên dưới Weibo của Hàn Trọng Viễn nổ tung.
Phải biết, lần duy nhất Hàn Trọng Viễn đăng Weibo mang ý kiến cá nhân như thế này, chính là báo bình an sau khi hắn bị bắt cóc đó!
Đáng tiếc, bất kể dân mạng kích động ra sao, muốn Hàn Trọng Viễn nói nhiều hơn ra sao, thì Hàn Trọng Viễn cũng không để ý đến họ.
Mạnh Ân đã ngủ rồi, nằm bên cạnh ngủ hết sức say sưa. Hàn Trọng Viễn nhìn cậu chăm chú hồi lâu, nhận ra trong lòng lại rục rịch khơi dậy cảm xúc.
Vì thế, cái clone nào đó lại bị hắn lôi ra.
Weibo Sinh Ra Vì Em không hề follow một ai, cơ bản cũng chẳng có bất cứ fan nào, đêm hôm ấy, nó lại đăng lên một Weibo: “Nhìn thấy em nằm bên cạnh anh, anh ngỡ như mình có cả thế giới.”