[1] Thành phố S hay Shanghai – Thượng Hải.
Chính vì như vậy, nên khi nhật kí của một người nào đó bị dán bên trong tủ kính ở cổng trường, mà trong nhật kí này còn đề cập đến một vài chuyện “thú vị”, lập tức kéo rất đông người tới vây xem. Sau khi xem xong, những người này lại bắt đầu cười cợt bàn ra tán vào.
Hàn Trọng Viễn bước xuống ô tô, vừa sóng bước vào cổng trường với bạn tốt Thẩm Hoà Thái của mình thì phát hiện khung cảnh huyên náo ở tủ kính đằng xa, đồng thời còn phát hiện thỉnh thoảng lại có người chỉ trỏ họ.
Không, không phải chỉ trỏ họ, mà là chỉ trỏ một mình Hàn Trọng Viễn mới đúng.
“Trọng Viễn, bên kia chắc chắn có trò vui, tôi với ông cùng ra xem đi!” Thẩm Hoà Thái lúc nào cũng thích xem trò vui, kéo tay Hàn Trọng Viễn chạy tới chỗ đó.
“Có thời gian làm mấy việc này thì chẳng bằng đọc nhiều sách một chút.” Hàn Trọng Viễn khẽ cau mày, nhưng vẫn đi theo Thẩm Hoà Thái, vừa đi vừa nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Là điểm thi Toán được công bố? Hay là mình lại nhận được khen thưởng gì? Hoặc là chuyện cử học sinh đi học? Hàn Trọng Viễn có phần không đoán ra. Phải biết, tuy rằng hắn vốn là nhân vật làm mưa làm gió ở Trung học Hồng Tài, nhưng trước giờ chưa từng bị chỉ trỏ như thế, hơn nữa ánh mắt của mọi người còn hết sức kì quặc.
“Tránh cả ra tránh cả ra!” Thẩm Hoà Thái đến bên cạnh tủ kính kêu ầm lên, khiến rất nhiều người chú ý. Ban đầu những người đó còn không để tâm, sau khi trông thấy Hàn Trọng Viễn phía sau gã, chụm đầu rỉ tai nhau một phen thì lại thật sự tránh ra.
Hàn Trọng Viễn càng lúc càng thấy bất thường. Mặc dù vì hắn có thành tích tốt nên rất hay lên sân khấu lĩnh thưởng, đa phần người trong trường đều biết hắn, nhưng cũng chưa tới mức người khác vừa trông thấy hắn bèn nhường đường…
“Hàn Trọng Viễn! Có một người tên là Mạnh Ân thích ông! Lại còn là đồng tính luyến ái nữa!” Cùng lúc ấy Thẩm Hoà Thái lại bắt đầu oang oang.
Mạnh Ân? Hàn Trọng Viễn vốn chưa từng nghe cái tên này, bước vài bước đến cạnh tủ kính, quả nhiên nhìn thấy bên trong dán một tờ giấy trắng, ở trên còn viết mấy chữ to đùng: “Mạnh Ân thích Hàn Trọng Viễn, nó là đồng tính luyến ái!”
Bên dưới mấy chữ to tướng này còn dán một ít nhật kí. Nhật kí mấy ngày gần đây hẳn chính là do Mạnh Ân kia viết, bên trên còn dùng bút nước đặc biệt khoanh đỏ mấy câu.
“Hàn Trọng Viễn giỏi thật đấy, lễ khai giảng lại là anh ấy phát biểu. Mình thích anh ấy lắm, cơ mà chắc anh ấy chả biết mình là ai.”
“Hôm nay trời mưa, không phải tập thể dục buổi sáng. Tiếc thật, thế là mình không được gặp Hàn Trọng Viễn rồi, ngày mai nhất định trời phải đẹp.”
“Mình kể với mẹ là mình thích Hàn Trọng Viễn, mẹ bảo không được yêu sớm. Hàn Trọng Viễn là nam, chắc cũng không coi là yêu sớm đúng không?”
“Mình thích con trai, trên mạng nói như vậy là đồng tính luyến ái, có phải mình là đồng tính luyến ái hay không?”
…
Người viết nhật kí rất nghiêm túc, chữ viết cũng hết sức rõ ràng. Hàn Trọng Viễn liếc mắt đọc được rất nhiều, kết quả còn chưa đợi hắn có phản ứng thì đã nghe thấy Thẩm Hoà Thái bắt đầu oang oang: “Hàn Trọng Viễn, ông giỏi ghê, giờ không chỉ con gái thích ông mà ngay cả con trai cũng thích ông nữa!”
“Đừng có nói năng linh tinh.” Hàn Trọng Viễn trừng Thẩm Hoà Thái một cái, sau đó lại trông thấy mấy học sinh cùng lớp mình chạy đến.
“Hàn Trọng Viễn, chuyện này có trách thì trách Mạnh Ân kia, cậu đừng tức giận.”
“Đúng vậy, cậu đừng tức giận, đã có người đi xử lí Mạnh Ân kia rồi.”
“Mạnh Ân kia thật ghê tởm, nhất định phải đuổi học cậu ta!”
…
Những người này mồm năm miệng mười, Hàn Trọng Viễn vẫn luôn thấy họ trẻ con, bây giờ cảm giác ấy lại càng thêm sâu sắc. Hắn ngăn cản: “Các cậu nói lung tung gì đấy? Cẩn thận bị thầy cô phạt bây giờ!”
Không phải chỉ là có người viết trong nhật kí rằng thích mình thôi à? Cũng đâu phải việc gì to tát, bây giờ đồng tính luyến ái ở nước ngoài còn có thể kết hôn nữa kìa.
Hàn Trọng Viễn liếc nhìn mấy người quê mùa trước mặt này, định rời đi, lại chẳng ngờ đột nhiên có người chạy tới, còn bỗng dưng ngã khuỵu trước mặt hắn.
Đấy là một thiếu niên thoạt trông khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Cậu có đôi mắt to hai mí, gương mặt trông rất khá, chỉ có điều da rất đen tóc lại vàng cháy, còn mặc đồng phục cũ nát, thế nên mới khiến người khác nhìn vào chẳng có cảm tình.
“Đây là Mạnh Ân.”
“Đây chính là Mạnh Ân?”
“Cậu ta thật ghê tởm.”
…
Người xung quanh bàn ra tán vào, thiếu niên kia cũng sợ sợ sệt sệt bò lên. Bấy giờ Hàn Trọng Viễn mới phát hiện trên mặt trên tay cậu đều có vết thương, mình mẩy còn bám đầy bụi đất, rõ ràng đã bị người khác đánh.
“Xin lỗi…” Bờ môi Mạnh Ân khẽ run, còn không kìm được lẩy bẩy, căn bản không dám nhìn Hàn Trọng Viễn. Vì Hàn Trọng Viễn từng giúp mình nên cậu mới không kìm được chú ý đến Hàn Trọng Viễn, sau đó càng lúc càng để tâm, càng lúc càng thích, hay nói cách khác, chính là sùng bái?
Cậu không có bạn, thứ tình cảm phức tạp này cũng chẳng biết nên kể với ai, bèn viết tất cả vào cuốn nhật kí. Nhưng hôm qua bỗng nhiên cậu lại không tìm thấy nhật kí của mình.
Không tìm thấy thì cũng thôi đi. Sáng sớm hôm nay cậu lại được thông báo là nhật kí của mình đang bị dán bên trong tủ kính, sau đó còn bị người ta đánh cho một trận.
Càng hoảng sợ, cậu lại càng tuyệt vọng. Mọi người đều nói cậu thật ghê tởm, có lẽ nào Hàn Trọng Viễn cũng cảm thấy như vậy hay không? Còn cả trường học nữa… Có phải thầy cô sẽ đuổi cậu, sau đó không cho cậu đi học nữa hay không?
Nghe người xung quanh cười nhạo, Mạnh Ân chỉ hận không có cái lỗ nào dưới đất để mình có thể chui xuống.
Hàn Trọng Viễn đã bắt đầu giúp mẹ mình xử lí một số công việc, am hiểu nhiều chuyện hơn mấy người chỉ biết gây rối xung quanh kia nên tất nhiên hắn biết, chỉ e Mạnh Ân sẽ bị khuyên chuyển trường khác hoặc bị bắt phải nhận lỗi, còn có thể bị người khác ghét nữa.
Nhìn quần áo Mạnh Ân đều giặt đến bạc phếch, Hàn Trọng Viễn không kìm được nảy sinh chút cảm thông, lập tức quay sang Thẩm Hoà Thái: “Thẩm Hoà Thái, phòng thường trực có chìa khoá tủ kính, ông đi lấy đến đây.”
“Sao lại bảo tôi?” Thẩm Hoà Thái cằn nhằn một câu, sau đó đi tới phòng thường trực.
Thấy Thẩm Hoà Thái đi lấy chìa khoá, Hàn Trọng Viễn lại nhìn những người gần đó: “Sắp vào tiết tự học rồi, các cậu không định về lớp hả? Chờ thầy cô đến xem các cậu sẽ làm thế nào!”
Học sinh trong lớp của Hàn Trọng Viễn theo thói quen nghe lời người lớp trưởng là hắn, dẫn đầu đi trước. Có người khởi đầu, người khác cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại Mạnh Ân có phần mù mờ đứng im tại chỗ.
“Có phải cậu bị người khác hại không? Về sau nhất định phải cẩn thận một chút.” Nhìn Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn nhắc nhở một câu.
“Xin lỗi…” Mạnh Ân lặp lại, cậu liên luỵ Hàn Trọng Viễn cũng bị người khác chế nhạo theo…
“Không sao.” Hàn Trọng Viễn nói, trông thấy Thẩm Hoà Thái trở lại, bèn mở tủ kính xé mấy trang nhật kí bị dán ở trong xuống, định bụng trở về sẽ đem xé rồi vứt đi – hắn cũng chẳng muốn bị người khác đem ra làm trò cười.
Giật nhật kí xuống xong thì Hàn Trọng Viễn nhanh chóng về lớp, chỉ để lại một mình Mạnh Ân đứng ngây người một chỗ. Sau khi nhật kí của cậu bị dán lên, tất cả mọi người đều chửi mắng cậu, chỉ có Hàn Trọng Viễn an ủi cậu… Trước đây chỉ là cậu thích được nhìn ngắm Hàn Trọng Viễn mà thôi, lúc này trái tim lại đột nhiên đập mạnh…
Hàn Trọng Viễn không biết suy nghĩ của người đằng sau, hắn về lớp rồi ngồi xuống chỗ ngồi phía cuối của mình. Đang định xé mấy tờ nhật kí kia ném vào thùng rác bên cạnh, bỗng nhiên lại cảm thấy một cơn chóng mặt, không kìm được đưa tay ôm lấy trán mình.
“Hàn Trọng Viễn, ông khó chịu hả?” Thẩm Hoà Thái ngồi cạnh Hàn Trọng Viễn, phát hiện Hàn Trọng Viễn bất động hồi lâu, không kìm được lên tiếng hỏi.
“Cậu là… Thẩm Hoà Thái?” Hàn Trọng Viễn trợn mắt, ánh nhìn sắc bén ghim trên người chàng trai đối diện.
Thẩm Hoà Thái chống chọi ánh mắt của Hàn Trọng Viễn, trong lòng chợt cảm thấy ớn lạnh. Thẩm Hoà Thái bất giác run run, khó hiểu hỏi: “Hàn Trọng Viễn, ông sao vậy?”
“Tôi… Không sao…” Hàn Trọng Viễn cắn đầu lưỡi mình một cái, trên mặt hiện lên vui mừng khôn xiết, song biểu cảm này rất nhanh lại hoá dữ dằn.
Thẩm Hoà Thái lặng lẽ nhích người ra xa Hàn Trọng Viễn một chút, chỉ cảm thấy Hàn Trọng Viễn trước mặt toát ra lạnh lẽo từ xương, khiến gã chẳng dám tới gần: “Ông không sao thật chứ? Hay là bị tiêu chảy rồi?”
“Không.” Hàn Trọng Viễn nói rồi nhìn bốn phía xung quanh, hắn thật không ngờ sau khi chết, mình còn có cơ hội trở về lần nữa.
Hắn còn nhớ mình đã tắm rửa cho Mạnh Ân rất nhiều lần, chờ đến khi tắm sạch cho Mạnh Ân, bèn cắt Lịch Tiếu Tiếu ra thành từng khúc rồi ném khỏi ban công, khiến gia đình sống ở tầng đó bị doạ phát khiếp. Sau đó đốt một mồi lửa trong căn phòng của mình và Mạnh Ân, ôm Mạnh Ân ngã vào ngọn lửa phừng phừng trên sô pha…
Hắn đã một lòng muốn chết thì chắc chắn sẽ không thể sống sót. Mà cho dù còn sống thì cũng sẽ không xuất hiện trong lớp học thời cấp ba, còn gặp được Thẩm Hoà Thái khi còn trẻ.
Nói vậy là, hắn sống lại rồi?
Sau khi bại liệt, ngày nào Hàn Trọng Viễn cũng đắm mình trên mạng nên biết rất nhiều loại chuyện thượng vàng hạ cám, bấy giờ nảy ra suy đoán, trong lòng hỗn độn cảm xúc.
Quay về thời niên thiếu một lần nữa, bản thân phải nên làm gì? Là gây bất hoà những kẻ trong nhà họ Hàn, là ngăn cản cái chết của mẹ, là nhanh chóng khống chế Hoa Viễn, hay là đi tìm Lịch Tiếu Tiếu trả thù?
Hàng loạt suy nghĩ xoay chuyển một phen trong lòng, cuối cùng chỉ hoá thành hai chữ – Mạnh Ân.
Khi hắn đau khổ nhất, là Mạnh Ân giúp hắn. Khi hắn yếu ớt nhất, cũng là Mạnh Ân giúp hắn. Trong mười lăm năm sống nương tựa vào nhau kia, thoạt nhìn thì giống như Mạnh Ân kính trọng hắn, chiều ý hắn, không chịu rời khỏi hắn. Thật ra phải nói là hắn không thể rời xa Mạnh Ân.
Trong mấy năm cuối cùng kia, chỉ cần Mạnh Ân không ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, hắn sẽ hoảng hốt, sẽ lo sợ. Lúc nói chuyện với Mạnh Ân, giọng điệu hắn luôn không tốt, nhưng thật ra mỗi lần nói xong đều sẽ hoảng sợ, sợ rằng Mạnh Ân không chịu được sẽ bỏ đi.
Nhưng càng hoảng sợ, hắn lại càng cố chấp muốn thử đến giới hạn của Mạnh Ân, để chắc chắn Mạnh Ân sẽ không rời bỏ mình.
Bây giờ hắn đã sống lại, Mạnh Ân lại chẳng biết đang ở đâu… Nhận ra chuyện này, toàn thân Hàn Trọng Viễn bỗng rơi vào trạng thái gấp gáp, cũng trở nên hoảng sợ.
Ngặt nỗi, Mạnh Ân đang ở đâu cơ chứ?
Sau khi hắn kiếm được tiền trên mạng thì từng định thuê thám tử tư điều tra Mạnh Ân, song rốt cuộc vẫn không dám đi tra. Cuối cùng chỉ bảo người ta chụp ảnh tất cả những việc mà Mạnh Ân làm mỗi khi đi ra ngoài rồi gửi cho mình, hoàn toàn chẳng mảy may chút gì về quá khứ của Mạnh Ân.
Theo những gì Mạnh Ân kể thì sau khi bỏ học Trung học, cậu đã đi học một ít kiến thức điều dưỡng rồi đi làm người chăm sóc, giúp chăm nom người già để kiếm tiền. Sau này lại thần xui quỷ khiến vào viện điều dưỡng mà nhà họ Hàn đầu tư, bấy giờ mới có cơ hội cứu hắn thoát khỏi biển lửa. Nhưng trước đấy vài năm, rốt cuộc Mạnh Ân ở đâu?
Những sự việc thời Trung học của mình, Hàn Trọng Viễn đều đã quên gần hết. Hắn cũng chẳng có tâm tư nào đi học lại, không kìm được nảy sinh ý định bỏ đi tìm Mạnh Ân – Mạnh Ân nhỏ hơn hắn một tuổi, giờ vẫn đang học Trung học, hay là đã bỏ học rồi?
Hàn Trọng Viễn đứng dậy toan rời đi thì bỗng nhiên phát hiện trên bàn của mình có vài trang giấy, hắn tuỳ ý xem qua, tức khắc lại giật mình.
Mạnh Ân thích Hàn Trọng Viễn? Mạnh Ân thích Hàn Trọng Viễn?!
Hàn Trọng Viễn không dám tin nhìn chằm chằm vào dòng chữ to oành, được viết bằng bút ký mực đen trên giấy kia. Vội vàng lật giở mấy trang giấy khác, lại phát hiện toàn là chữ của Mạnh Ân.
Đây là… nhật kí của Mạnh Ân?