• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trọng Viễn à, sao con lại ở đây? Còn đánh người nữa?” Dù Lý Nghị Nam không biết vì sao Hàn Trọng Viễn lại đánh người, nhưng vẫn trách cứ vài câu, chỉ là giọng điệu mang theo muôn phần thân thiết.

Bác? Nhất thời Lý Mẫn Học trợn tròn mắt, mặc dù ông ta và Lý Nghị Nam đều họ Lý, nhưng không có quan hệ họ hàng thân thích gì cả. Nếu không phải khi trước ông ta từng làm một bản báo cáo lọt vào mắt của Lý Nghị Nam, e hôm nay Lý Nghị Nam cũng chẳng đến đây.

Vốn dĩ, ông ta còn dám chắc sau khi Lý Nghị Nam đến đây thì sẽ trở nên thân thiết với Lý Nghị Nam, không ngờ trong bữa tiệc, con của ông ta lại bị người khác đánh… Bị đánh thì cũng thôi đi, ông ta tốt bụng xử lí một phen, chưa biết chừng còn để lại cho Lý Nghị Nam một ấn tượng tốt.

Kết quả… người đánh lại là cháu của Lý Nghị Nam!

Có điều, dẫu sao người sai cũng là đứa cháu kia của Lý Nghị Nam, chưa biết chừng Lý Nghị Nam sẽ rất áy náy với họ? Trong lòng Lý Mẫn Học lật qua lật lại từng suy nghĩ.

Hàn Trọng Viễn thì thẳng thắn hơn nhiều, mặc dù bây giờ tính tình biến đổi lớn, nhưng cũng biết tốt xấu, lại càng hiểu rõ mình có thể chán ghét nhà họ Hàn, có thể không để ý đến nhà họ Hàn, nhưng tuyệt không thể đắc tội với Lý Nghị Nam.

Vậy nên lần này hắn phá hỏng bữa tiệc sinh nhật, ngoài việc để mình hả giận, cũng vì muốn bán cho Lý Nghị Nam một ân tình.

Lý Mẫn Học từng nhận tiền của rất nhiều người, điều này không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng Hàn Trọng Viễn biết Lý Nghị Nam tuyệt đối chẳng liên quan gì đến việc này. Nhà họ Lý là gia tộc lớn, chưa kể tổ tiên ở ngoại quốc tích luỹ được rất nhiều gia sản, hàng năm còn có thể đủng đỉnh nhận mười phần trăm tiền lãi của Hàn Thị, căn bản không thiếu tiền, cớ gì phải nảy sinh suy nghĩ “đường ngang ngõ tắt” như thế?

Dựa vào tin tức mà đời trước biết được, Lý Nghị Nam căn bản không hề hay biết chuyện của Lý Mẫn Học, nên mới qua lại với Lý Mẫn Học. Sau này Lý Mẫn Học bị điều tra còn nói giúp, vậy nên mới khiến bản thân liên luỵ theo.

Tất nhiên, khi ấy nhà họ Lý làm như vậy, cũng vì bị biểu hiện của Lý Hướng Dương che mắt – khi xưa Lý Hướng Dương đến thủ đô xin giúp đỡ đã thành khẩn hứa hẹn, bảo rằng bố mình không có vấn đề gì hết.

“Bác, dạo này đầu óc con có chút vấn đề, vừa nãy không kiềm chế được.” Hàn Trọng Viễn thản nhiên đáp một câu, lại bảo, “Bác, con có mở một công ti ở gần đây, nếu bác ăn xong rồi thì có muốn đi xem không?”

Biểu hiện của Hàn Trọng Viễn khác hẳn bình thường, tất nhiên là Lý Nghị Nam cảm giác được. Tâm tư ông thâm sâu, bấy giờ ngược lại chẳng thấy Hàn Trọng Viễn không lễ phép mà chỉ cho là Hàn Trọng Viễn có việc gì đấy nên mới cố tình như thế. Có điều Hàn Trọng Viễn lại đi nói đầu óc mình có vấn đề… thế này cũng hơi quá rồi.

Lý Mẫn Học và Lý Hướng Dương cũng hoàn toàn không hiểu nổi, bọn họ đều đang đợi Hàn Trọng Viễn xin lỗi, thậm chí Lý Hướng Dương đã chuẩn bị tốt, nếu Hàn Trọng Viễn dám hắt nước bẩn về phía mình thì sẽ lập tức làm sáng tỏ. Kết quả Hàn Trọng Viễn hoàn toàn không có ý định hắt nước bẩn về phía gã, ngược lại tự bôi nhọ mình!

Hàn Trọng Viễn đã nói đầu óc mình có vấn đề, bọn họ còn có thể làm gì được nữa? Bị đánh cũng chỉ có thể chịu!

“Người bạn nhỏ này, chúng ta còn chưa ăn xong mà, nếu cậu đến rồi thì chi bằng cũng ngồi xuống ăn một chút?” Lý Mẫn Học vừa cười vừa nói, vẻ mặt méo mó cực kì.

“Tôi chỉ sợ mình không kìm được lại đánh người nữa, nên sớm về nhà uống thuốc thì hơn.” Hàn Trọng Viễn đáp, ánh mắt đảo qua Lý Hướng Dương. Giờ hắn vẫn còn ngứa tay, thậm chí còn một bụng lửa giận, thật muốn xách Mạnh Ân về nhà rồi giam lại.

Mặt Lý Mẫn Học đen kịt, cả đời ông ta cũng chưa gặp loại người thế này bao giờ.

Lý Nghị Nam cũng bị lời nói của Hàn Trọng Viễn làm ngạc nhiên, đồng thời càng thêm chắc chắn Hàn Trọng Viễn làm vậy là có dụng ý khác. Chẳng lẽ Lý Mẫn Học này có vấn đề? Mà cũng đúng, bình thường ông đều ở thành phố B, quả thật không thể am hiểu những chuyện ở thành phố S bằng người định cư lâu năm như Tiền Mạt.

Vừa nghĩ đến đây, Lý Nghị Nam cười híp mắt đứng dậy: “Con mở công ti? Quả nhiên ‘hổ phụ vô khuyển tử’, người làm bác đây đúng là nên đi xem.”

Vốn đã ăn cơm xong tương đối, Lý Nghị Nam chào hỏi những người gần đấy rồi cười híp mắt đi với Hàn Trọng Viễn, hai người đi theo ông cũng nhanh chóng bám sát.

Chậm rãi bước trên hành lang của Kim Thuỵ Vương Triều, Lý Nghị Nam tò mò nhìn Hàn Trọng Viễn: “Tiểu Viễn, gọi bác ra ngoài gấp như vậy là sao?”

“Lý Mẫn Học sinh ra ở nông thôn, vợ ông ta là con gái của một bí thư huyện uỷ đã nghỉ hưu ở tỉnh gần đây, dù hai người này không nghèo nhưng cũng chẳng phải nứt đố đổ vách, nguồn thu nhập hẳn chỉ có tiền lương, nhưng ở thành phố S, họ đã có một số căn nhà rất tốt.” Hàn Trọng Viễn nói, chuyện này vẫn là sau này sẽ bị khui ra.

Trước đấy khi ăn cơm, tìm hiểu mức độ của nhà hàng xong, trong lòng Lý Nghị Nam cũng đã nghĩ thầm, giờ lại càng thêm khẳng định rằng trên tay Lý Mẫn Học không sạch sẽ.

Ông gặp Lý Mẫn Học, một mặt là vì xem trọng bản lĩnh của Lý Mẫn Học, mặt khác cũng để tìm mấy người giúp đỡ cho con trai sắp đến đây làm việc. Nếu đã tìm giúp đỡ thì sẽ chẳng mong rước phiền phức… Lý Nghị Nam lập tức quyết định phải vạch rõ giới hạn với Lý Mẫn Học.

Gia tộc của họ như vậy, tránh xa mấy hạng ung nhọt kia còn không kịp, mình cũng không thể chủ động dây vào.

“Đúng là con biết rõ thật đấy, cơ mà hôm nay sao con lại đến đây? Với cả đây là ai?” Lý Nghị Nam hiếu kì nhìn Mạnh Ân vẫn đứng làm cảnh nãy giờ một cái.

“Cậu ấy là Mạnh Ân, bạn của con, là bạn cùng lớp với con trai Lý Mẫn Học. Hôm nay tụi con đến, vốn là để chúc mừng sinh nhật Lý Hướng Dương.” Hàn Trọng Viễn nói.

Hàn Trọng Viễn chỉ nói một nửa, còn lại thì dựa vào Lý Nghị Nam tự suy diễn… Đến chúc mừng sinh nhật, kết quả bỗng nhiên lại đánh người, chỉ e là bởi đứa con kia của Lý Mẫn Học đã làm việc gì đó. Lý Nghị Nam khẽ cau mày, mà bấy giờ, họ cũng đã đến bãi đỗ xe ngầm của nhà hàng: “Tiểu Viễn à, con và bạn con ngồi chung xe với bác đi, kể cho bác nghe chuyện công ti của con nữa.”

Hàn Trọng Viễn thoáng trầm lặng, ngồi xuống theo. Nếu Duyên Mộng có thể giương cao thương hiệu thì sẽ có ưu thế rất lớn đối với phát triển sau này. Mà Duyên Mộng thật sự có thể thành công thì với nhà họ Lý, cũng sẽ trở thành chiến tích rất lớn, làm tốt thì tuyệt đối sẽ là lợi cả đôi bên.

Hơn nữa… bây giờ hắn không dám ở riêng một mình với Mạnh Ân, sợ rằng mình sẽ nói ra, làm ra những điều khiến bản thân có hối cũng không kịp.

Hàn Trọng Viễn gắng sức thả lỏng bản thân, sau đó bắt đầu giới thiệu.

Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân và Lý Nghị Nam rời đi, Lý Mẫn Học và Lý Hướng Dương lại nghẹn một bụng lửa. Đặc biệt là Lý Mẫn Học, ông ta tốn nhiều công sức như vậy để tiếp đón Lý Nghị Nam, còn đang định “tựa lưng đại thụ” nữa chứ, kết quả bây giờ ngay cả bóng cây cũng chẳng thấy đâu, cuối cùng sau khi tiễn khách, chỉ có thể quở mắng con trai: “Thằng nhóc thối tha! Rốt cuộc mày làm sao thế hả? Không gây phiền phức cho tao thì mày không thoải mái à?”

“Bố, con không hề biết người kia, là người kia vô duyên vô cớ đánh con.” Lý Hướng Dương cũng cảm thấy oan ức.

“Vô duyên vô cớ sao lại đánh mày?”

“Con làm sao mà biết được? Chưa biết chừng chính là vì Mạnh Ân kia!”

“Mạnh Ân, là thằng nhóc đi cùng người kia hả? Lúc trước mày hỏi tao về thằng nhóc đấy?” Lý Mẫn Học hỏi.

“Đúng vậy.”

“Cũng không biết nó có lai lịch gì, sao lại có quan hệ với nhà họ Lý nữa?” Lý Mẫn Học nhíu mày, đang nghiền ngẫm việc này, bỗng nhiên lại trông thấy có người rón rén thò đầu ra từ chiếc ghế gần đấy.

Đó là một con bé mười sáu mười bảy tuổi, mặc váy công chúa màu trắng, khoác chiếc áo tây màu vàng ngắn tay, toàn thân thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Lý Hướng Dương vừa trông thấy, trong mắt hiện lên kinh ngạc, lập tức hỏi: “Cô là ai? Sao lại ở đây?” Lẽ nào đối phương là người ngưỡng mộ gã ở trường, đặc biệt đến gặp gã?

“Vừa nãy Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân ăn cơm ở đây sao?” Mạnh Mạnh hỏi, khi trước cô ta muốn tìm Mạnh Ân gây sự lại không tìm được, sau đó vẫn rất căm tức, cách nào cũng không gặp được hai người này, thậm chí đến bên ngoài biệt thự nhà họ Hàn để theo dõi cũng chẳng được, chỉ có thể nén giận một mình.

Vừa nãy vô tình trông thấy Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân ra khỏi nơi này, cô ta bèn bám theo. Không ngờ sau đó hai người này lại lái xe đi mất, cô ta không tìm được manh mối nào, chỉ có thể quay lại đây – Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân đều chuyển trường rồi, hỏi thăm những người ở đây một chút, không chừng có thể biết bọn họ chuyển đi đâu.

“Cô biết Mạnh Ân?” Lý Hướng Dương tò mò hỏi.

“Biết, tôi là em của anh ta.” Mạnh Mạnh nói, phát hiện ánh mắt của Lý Hướng Dương có phần không lành, lại vội vàng giải thích, “Quan hệ của hai bọn tôi không tốt lắm, khi trước anh ta chọc tức bố mẹ rồi bỏ nhà đi, nên tôi muốn hỏi một chút xem giờ bọn họ đang ở đâu.”

Chọc tức bố mẹ? Bỏ nhà ra đi? Lý Hướng Dương lập tức tỉnh táo. Không kể lúc trước gã bị đánh, còn chưa đòi được công bằng, mặt mũi đều đã mất hết, tốt nhất là Mạnh Ân cũng chịu kết cục giống gã đi! Về phần Hàn Trọng Viễn kia… Nghĩ đến cái người mà trước đấy gã còn cười híp mắt gọi ông, vậy mà lại là bác của Hàn Trọng Viễn, gã cũng không dám làm gì.

Lý Mẫn Học lại cảm thấy cái tên Hàn Trọng Viễn này có phần quen quen: “Hàn Trọng Viễn? Tiền Mạt kia…” Ở thành phố S, Tiền Mạt coi như là nhân vật có tiếng tăm lớn, mặc dù Lý Mẫn Học chưa gặp con trai cô, nhưng đã từng nghe tên… Còn nữa, nhà họ Hàn và nhà họ Lý chẳng phải chính là thông gia à? Con trai của Tiền Mạt quả thật phải gọi Lý Nghị Nam là bác.

“Hàn Trọng Viễn chính là con trai Tiền Mạt, quan hệ của anh ta với anh trai tôi không phải bình thường đâu…” Mạnh Manh ý vị sâu xa nói, lại hỏi, “Các người biết bọn họ đang ở đâu không?”

“Mạnh Ân là bạn cùng lớp tôi.” Lý Hướng Dương quan sát Mạnh Manh, hai người nhìn nhau, không cần nói gì cũng hiểu rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK