Bấy giờ Mạnh Ân mới hồi thần, chăm chú nhìn hơn ba mươi bạn cùng lớp mà căng thẳng chẳng nói nên lời.
Trước đây cậu hiếm khi có cơ hội đứng trước người khác, lúc này lại càng không biết phải nói gì mới tốt, ngẫm nghĩ, ngược lại vô thức học Hàn Trọng Viễn ngẩng cao mặt: “Chào mọi người, tớ là Mạnh Ân.”
Mạnh Ân nói xong một câu thì không nói gì thêm nữa. Nhớ lại cảnh tượng Hàn Trọng Viễn nói chuyện mạch lạc trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh trước đây, không khỏi thấy mình quá đỗi vô dụng.
Có điều, rõ ràng suy nghĩ của học sinh trong lớp năm nhất này trái ngược với cậu.
Họ đều biết rõ ngôi trường này khó xin vào, ban đầu khi nghe tin sẽ có học sinh chuyển trường, bèn đặt cho cậu đủ loại tên nào là “có tiền” rồi thì “có chống lưng”. Giờ nhìn Mạnh Ân chỉ lạnh lùng nói một câu, không thấy Mạnh Ân căng thẳng chút nào, chỉ thấy Mạnh Ân rất cool.
Có lẽ nam sinh còn nhìn Mạnh Ân không quen lắm, chứ nữ sinh lại rất có thiện cảm với Mạnh Ân – bỗng nhiên có một học sinh chuyển trường lạnh lùng vào lớp, chẳng phải chính là khởi đầu của rất nhiều câu chuyện tình yêu đấy sao?
Nhất thời, ánh mắt của các nữ sinh trong lớp đã quét tới quét lui Mạnh Ân vô số lần.
Vẻ ngoài của Mạnh Ân cũng rất ưa nhìn, mặc dù trang phục không quá sang chảnh, nhưng vì ánh mắt “siêu việt” của Hàn Trọng Viễn nên quần áo được phối trông rất có cá tính. Điểm duy nhất không hoàn hảo có lẽ chính là hơi thấp, nhưng người này chưa biết chừng lớn chậm hơn bọn họ thì sao?
“Mạnh Ân, thị lực của trò thế nào? Muốn ngồi ở đâu?” Chủ nhiệm hỏi.
“Thầy, em ngồi cuối lớp là được.” Trước đây Mạnh Ân đều luôn ngồi bàn cuối.
“Cuối lớp còn chỗ trống, trò xuống ngồi đi, sau đó bắt đầu tiết tự học buổi sáng.” Thầy giáo gật gù, mấy nữ sinh bên dưới kia lại càng cảm thấy phải như thế này mới đúng.
Học sinh chuyển trường lạnh lùng vào lớp, sẽ chọn ngồi ở cuối lớp… Đợi lát nữa vào giờ học, phải chăng cậu sẽ không thèm nể mặt giáo viên mà gục xuống bàn ngủ luôn?
Một nữ sinh vô thức sờ sờ cuốn “Anh chàng kia thật đẹp trai” trong ngăn bàn, ặc, hình như hiệu sách còn có cả anh chàng kia thật khí phách, anh chàng kia thật ngầu nữa thì phải…
Mạnh Ân hoàn toàn không biết những biến chuyển tâm tình của các nữ sinh. Cậu vô cùng quý trọng cơ hội đi học, vào học sẽ nghe rất chăm chú, hết tiết cũng chẳng hề chào hỏi bạn học, ngược lại lấy bài tập ra loạt xoạt mà làm.
“Chào cậu, tôi là Lý Hướng Dương lớp trưởng lớp 1, sau này có việc gì cậu có thể đến tìm tôi.” Cuối cùng, vẫn là lớp trưởng vừa vặn ngồi trước Mạnh Ân chào hỏi cậu.
“Cảm ơn.” Mạnh Ân không biết đáp lại ra sao, chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn, sau đó làm bài tiếp. Cậu rất may mắn là tiến độ học của Hồng Tài bên kia rất nhanh, bình thường năm nhất năm hai đã học xong chương trình học của ba năm cấp ba rồi, tiến độ nhanh hơn các trường học khác. Vậy nên lượng bài cậu phải học cũng không nhiều.
Nhưng cậu muốn đạt được thành tích tốt, thì vẫn phải cố gắng gấp nhiều lần hơn.
Biểu hiện của Mạnh Ân quá lạnh nhạt, ngược lại khiến người vẫn luôn thân thiện như Lý Hướng Dương không biết phải nói gì. Những người khác thấy thế, cũng chẳng có ham muốn tìm Mạnh Ân nói chuyện nữa.
Tất nhiên, cũng có những nữ sinh vô cùng thất vọng, phong thái này của Mạnh Ân trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của các cô! Còn đâu “khốc suất cuồng bá duệ”[1] nữa chứ?
[1] Cụm từ xuất phát từ tiểu thuyết, có thể hiểu là lạnh lùng, đẹp trai, điên cuồng, bá đạo, khí phách.
Tới trưa, Mạnh Ân vẫn nghe vô cùng nghiêm túc, trừ khoảng giữa có vào nhà vệ sinh một lần, thì không hề rời khỏi chỗ ngồi của mình, hoàn toàn là dáng vẻ của một học sinh ngoan ngoãn. Nhưng khi tiết học thứ tư của buổi sáng kết thúc, cậu lại là người đầu tiên lao ra ngoài.
Lý Hướng Dương thấy thế, vội gọi Mạnh Ân lại: “Mạnh Ân, cậu biết căng tin ở đâu không đấy? Hay là đi cùng tôi đi.”
“Tôi không đến căng tin.” Mạnh Ân đáp, tiếp tục chạy ra ngoài. Bấy giờ đã hơn mười một giờ, người ở thành phố S thường ăn trưa hơi sớm, lúc này nhà nhà đều đã ăn cơm, tất nhiên cậu phải nhanh chóng đi nấu cơm cho Hàn Trọng Viễn rồi.
“Không đến căng tin?” Lý Hướng Dương có phần ngạc nhiên nhìn Mạnh Ân dần đi xa.
“Cậu ấy chạy ra ngoài trường!” Lại có người kêu lên.
Trường chuyên ngữ cũng có những học sinh về nhà ở, đặc biệt là học sinh năm ba, rất nhiều người sẽ chọn ở nhà có thật nhiều thời gian học tập. Nhưng nhà trường có quy định, năm nhất đều phải ở nội trú.
Mạnh Ân… chẳng lẽ không ở nội trú?
Mạnh Ân không ở nội trú, mọi người trong lớp rất nhanh đã xác định được việc này, vì giờ học buổi chiều vừa kết thúc, Mạnh Ân bèn thu dọn cặp sách, lại vội vội vàng vàng về nhà, tiết tự học buổi tối cũng không học.
Năm nhất trường chuyên ngữ đều phải ở nội trú, mặc dù cũng có học sinh năm hai năm ba không ở trường, nhưng dù những người này về nhà ăn cơm tối, thì cũng sẽ tới trường học tiết tự học buổi tối đến tận chín giờ, sau đó mới về nhà cặm cụi tiếp. Mạnh Ân lại khác, tiết tự học buổi tối, cậu căn bản không có mặt ở trường!
“Quả nhiên không phải người thường mà…” Có nữ sinh cảm thán lên tiếng, tất nhiên cũng có người không thoải mái.
Họ đều phải trọ ở trường, cớ gì Mạnh Ân lại có thể tự nhiên về nhà để được hầu hạ?
Những người này tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp của Mạnh Ân sau khi về nhà, có thể ăn thức ăn phong thú mà người trong nhà chuẩn bị, còn có thể nằm bẹp ra ngủ trên giường lớn, khỏi phải chen chúc với người khác trong một căn phòng, lại chẳng hề biết sự thật trái ngược hoàn toàn.
Buổi sáng Mạnh Ân dậy rất sớm, sau đó cắt xong ít rau củ, lại dùng nồi cơm điện nấu cơm, thế nên trong khoảng thời gian một tiếng ăn trưa mới có thể thu xếp ra hai món chính một món canh, để Hàn Trọng Viễn không bị đói. Về phần buổi tối, sau khi cậu về nhà lại càng nghiêm túc mà làm cơm tối.
Khoai tây thái sợi, trước tiên trần qua nước, rồi mới đem xào thành món khoai tây sợi xào. Tào phớ cho thêm tương đem kho, sau đó lại dùng nồi áp suất hầm nửa con gà, thịt gà cắt ra, chuẩn bị một bát xì dầu chấm ăn. Nước luộc gà bên trong đánh vào một quả trứng, làm thành canh trứng, ba món chính một món canh cũng ra lò.
Vì chỉ có hai người nên lượng thức ăn Mạnh Ân nấu cũng không nhiều. Nửa con gà trắng ngay cả nước luộc và một chiếc đùi gà cậu cũng cất đi, dự định sáng hôm sau cho Hàn Trọng Viễn ăn. Cuối cùng hai người vừa vặn ăn hết tất cả cơm và đồ ăn mà buổi trưa còn lại.
“Lần này cậu nấu rất ngon, lần sau tiếp tục cố gắng.” Hàn Trọng Viễn nói, rất hài lòng với đồ ăn mà Mạnh Ân làm. Mặc dù thịt gà trắng của Mạnh Ân chỉ là bỏ gà vào trong nước trắng rồi nấu chín mà thôi, hoàn toàn không có kĩ thuật phức tạp nào cả, nấu còn hơi nhừ nữa, nhưng chẳng phải ít ra vẫn còn nguyên nước nguyên vị đấy ư? Chấm xì dầu ăn rất ngon.
“Vâng.” Mạnh Ân nghiêm túc gật đầu.
“Tôi kê cho cậu cái bàn trong phòng sách rồi, cậu đi làm bài tập đi, chín rưỡi chúng ta cùng đi ngủ.” Hàn Trọng Viễn phất phất tay. Thật ra trước đấy Mạnh Ân muốn đi học tiết tự học buổi tối, nhưng hắn quyết không chịu được cả ngày chỉ có thể nhìn thấy Mạnh Ân vào lúc ăn và lúc ngủ, nên loại tiết tự học này vẫn nên quẳng đi cho rảnh nợ, để hắn có thể thoả thích quan sát Mạnh Ân làm bài tập.