Từ khi cậu bắt đầu làm việc cùng với Lâm Trạm, Lâm Vô Ngung cảm thấy cậu thức dậy không khó khăn nữa.
Sáng sớm hôm nay Đinh Tễ có việc bận, Lâm Vô Ngung dự định đi về trường.
Anh thức dậy rất sớm đã thấy Đinh Tễ dậy rồi, cậu đang gọi điện thoại ở trong phòng khách: “Tám giờ phải xếp máy xong, xe Van cũng được, gọi Tiểu Lý với ai đó qua giúp…chín rưỡi á? Không được, tám rưỡi sáng ánh sáng đã thay đổi rồi…không được, anh à, nghe giọng của tôi có thấy kiên định không? Nghe đây. Không! Được!”
Lâm Vô Ngung gối đầu lên cánh tay bật cười.
Vừa mới cười mấy tiếng, một bóng đen đã nhào tới, anh chưa kịp nghiêng đầu đi, cái bóng đó đã rơi lên mặt anh.
“A!” Anh hét lên.
Đây là mèo của Đinh…không, đây là mèo của hai người.
Khi mới mang về nuôi, nó là một nhóc đáng yêu mặt tròn tai to. Đinh Tễ đặt cho nó cái tên Đinh Đại Viên. Kết quả chỉ chưa đầy một tháng, mặt của Đinh Đại Viên càng ngày càng nhọn biến thành mặt dưa.
Đinh Tễ lập tức đổi tên cho nó, tên là Ghế Xe.
Lâm Vô Ngung phản đối kịch liệt, nhưng phản đối vô hiệu, bởi vì con mèo này do Đinh Tễ hầu hạ, Đinh Tễ nhắc nhở anh, anh không có quyền lên tiếng.
Ghế Xe đạp lên mặt Lâm Vô Ngung, nhảy tới cái bàn bên cạnh, vô cùng nhẹ nhàng thông thạo.
Giường trên đã bị nó chiếm lĩnh. Chỉ cần có mặt Lâm Vô Ngung, cái động tác xuống giường, giẫm mặt, nhảy lên bàn sẽ không lệch đi đâu được.
“Haiz….” Lâm Vô Ngung ôm mặt thở dài.
“Dậy chưa?” Đinh Tễ gọi điện thoại xong đi vào trong phòng.
“Thức rồi,” Lâm Vô Ngung duỗi người, “Định dậy rồi, nhưng mà bị Ghế Xe đạp về, bây giờ không dậy nổi.”
Đinh Tễ cũng duỗi hông, nhào lên người anh, nhắm mắt lại: “Haiz…tôi buồn ngủ quá, tôi không muốn dậy.”
“Cậu đã dậy được nửa tiếng rồi mà?” Lâm Vô Ngung ôm cậu, xoa nắn tai cậu.
“Ừ.” Đinh Tễ nhắm mắt đáp một tiếng.
“Có phải hôm nay quay cảnh biến đổi ánh sáng ngầu nhất không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Đúng.” Đinh Tễ vẫn nhắm mắt.
“Cậu đi với Lâm Trạm à?” Lâm Vô Ngung lại hỏi.
“Không phải,” Đinh Tễ nói, “Chỉ có tôi với anh Miêu thôi, tôi đã kéo mô hình và một số nhân viên tới đó rồi.”
Lâm Vô Ngung hơi khựng lại, do dự một lát nhưng không nói gì, chỉ xoa lưng Đinh Tễ.
“Lát nữa người ta đưa cơm tới đây, tôi đã để lại số điện thoại của cậu rồi.” Đinh Tễ nói, “Cậu ăn xong hẵng về trường, dù sao hôm nay bên chỗ chú Dương cũng không cần cậu giúp gì cả.”
“Cậu ăn gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Bánh bao nhỏ mua ngày hôm qua.” Đinh Tễ thở dài, “Cả sữa bò nữa.”
“Hay là muộn một tí cậu hãy đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Đợi người ta ship đồ ăn sáng tới cậu ăn thêm một chút?”
“Dạ dày của tôi không họ Lâm,” Đinh Tễ chống giường chậm rãi ngồi dậy, dụi mắt nói, “Dạ dày họ Đinh thực sự không nuốt thêm được đồ ăn nữa.”
Lâm Vô Ngung bật cười, gối đầu lên cánh tay: “Vậy cậu làm xong việc bên ấy thì gọi cho tôi nhé, tối nay tôi mời cậu ăn ngon.”
“Ok.” Đinh Tễ gật đầu.
Đinh Tễ vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng bây giờ cũng có thể coi như là nhân viên chỗ Lâm Trạm, khi nào rảnh cậu sẽ tới phòng làm việc của Lâm Trạm làm thêm.
Mỗi lần làm đều kêu mệt, nhưng lần nào cũng làm vô cùng khí thế.
Tuy rằng hoàn toàn không phù hợp với chuyên ngành của cậu, nhưng Lâm Vô Ngung cảm thấy không có vấn đề gì. Thi đại học H hay điền chuyên ngành đều là do Đinh Tễ tự mình quyết định, cho dù xuất phát điểm ban đầu là gì, đều là chuyện tự cậu quyết định.
Bây giờ cậu lựa chọn tới chỗ Lâm Trạm làm việc cũng là quyết định của cậu, cậu cảm thấy thú vị, cậu có thể tiếp tục làm.
Có điều…
Lâm Vô Ngung ăn xong bữa sáng mà Đinh Tễ đặt cho anh, trước khi về trường, anh tới nhà Lâm Trạm một chuyến.
Lâm Trạm mặc áo ngủ đi ra mở cửa cho anh.
“Anh còn chưa dậy à?” Lâm Vô Ngung đứng bên ngoài cửa, khi Lâm Trạm thức giấc luôn có cáu kỉnh, anh phải chuẩn bị trước.
Lâm Trạm vẫy tay với anh: “Dậy rồi, còn chưa rời giường thôi, vào đây đi.”
Lâm Vô Ngung vào trong phòng, Làm Thế Nào đang mặc cái váy thêu hoa màu xanh lam, lắc mông phe phẩy đuôi chạy tới chỗ anh.
“…Nó là chó đực mà?” Lâm Vô Ngung ngồi xuống xoa đầu Làm Thế Nào.
“Không nhìn ra đấy,” Lâm Trạm nói, “Hơn nữa cái váy này rất đẹp mà.”
“Được rồi,” Lâm Vô Ngung cầm chân trước của Làm Thế Nào để nó đứng dậy, xem xét cẩn thận, “Đúng là đẹp.”
“Có chuyện gì à?” Lâm Trạm rót trà hoa quả cho anh.
“Hôm nay anh không tới hiện trường ạ?” Lâm Vô Ngung đứng dậy, “Đinh Tễ nói chỉ có cậu ấy với anh Miêu thôi, còn lại là những nhân viên khác.
“Ừ.” Lâm Trạm gật đầu, “Có chuyện gì à?”
“Không phải,” Lâm Vô Ngung uống một ngụm trà. “Khách hàng này quan trọng lắm phải không? Trước đây bọn anh chưa từng làm video kiểu vậy mà anh lại để anh Miêu dẫn theo người mới như Đinh Tễ….”
“Là Đinh Tễ dẫn theo anh Miêu, anh Miêu làm trợ thủ cho em ấy,” Lâm Trạm sửa lại, “Đinh Tễ quyết định tất cả cảnh quay lần này.”
“…Cậu ấy là người mới mà,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh có thể yên tâm đến vậy sao?”
“Chuyện mà Đinh Tễ có hứng thú nhất định em ấy sẽ làm tốt, nhìn bên ngoài không thấy em ấy có thể làm được như vậy,” Lâm Trạm nhìn anh, “Nhưng một khi em ấy bắt đầu ganh đua, có thể làm được chuyện mà một người “thông minh” không thể làm được.”
Lâm Vô Ngung không nói gì.
“Máy nhắc lại,” Lâm Trạm nói, “Lời này là em nói đấy? Không sai một chữ.”
“Trước đây em không phát hiện ra trí nhớ anh lại tốt thế này đâu.” Lâm Vô Ngung nói.
Anh từng nói lời này vào thời điểm nửa năm trước, khi Đinh Tễ muốn tới làm việc ở chỗ của Lâm Trạm, Lâm Trạm không cho đi, Lâm Vô Ngung đã lén đi gặp Lâm Trạm nói những lời này, tính ra cũng đã sắp được nửa năm rồi.
“Lúc trước còn khẳng định với anh như vậy, bây giờ muốn tự vả à?” Lâm Trạm nói.
“Em chỉ lo lắng chút thôi.” Lâm Vô Ngung lắc lư cốc trà hoa quả lên, “Lỡ như làm hỏng, chắc chắn anh sẽ nói cậu ấy, cậu ấy sẽ áy náy.”
“Vậy nên em ấy sẽ không làm hỏng đâu,” Lâm Trạm nói, “Khách hàng này vốn là của em ấy bàn chuyện, trước đây Đại Tráng đã nói chuyện mấy lần mà không được, Đinh Tễ đi hai lần đã ký được hợp đồng, anh không để em ấy làm chủ không được.”
Lâm Vô Ngung định thần lại: “Cậu ấy không nói gì với em cả.”
“Em là một học thần chướng mắt cả học vị thạc sĩ,” Lâm Trạm nói, “Có lẽ em ấy cảm thấy chuyện này trong mắt em chẳng đáng gì, hoặc là muốn cho em một bất ngờ, cũng bình thường mà nhỉ.”
“Em học lên mà, em chưa từng nói chướng mắt.” Lâm Vô Ngung chậc một tiếng.
“Có phải em đã nói, thôi bỏ đi học lên thì học lên, không cần phải tốn thời gian chứng minh chuyện chắc chắn mình sẽ làm được.” Lâm Trạm nói.
“Trên người anh có bút ghi âm à?” Lâm Vô Ngung nhoài người tới móc túi anh ta.
“Anh vẫn luôn quan tâm tới chuyện của em mà,” Lâm Trạm cười nói, “Nếu như đổi thành người khác anh sẽ không nhớ nhiều lời nhảm nhí vậy.”
“Được rồi.” Lâm Vô Ngung ngồi lại vào ghế, ôm lấy Làm Thế Nào vừa mới nhảy lên, vén váy nhỏ lên xoa bụng nó, “Em vẫn có lòng tin vào cậu ấy.”
“Có mà em bao bọc em ấy sợ em ấy chịu uất ức thì đúng hơn.” Lâm Trạm nói.
Lâm Vô Ngung bật cười.
Cười xong anh không nói gì, Lâm Trạm cũng không để ý tới anh nữa, qua một lát mới đi tới trước mặt anh: “Em không đi à?”
“Đừng lúc nào cũng đuổi em thế chứ!” Lâm Vô Ngung ôm lấy Làm Thế Nào nằm ra sô pha, “Anh nhìn giờ được không? Em mới tới đây chưa được mười phút, nói chuyện thêm một chút không được sao?”
“Nói gì?” Lâm Trạm ngồi xuống.
Lâm Vô Ngung không chuẩn bị nói gì cả, nội dung cần nói đã nói xong rồi, anh quay qua nhìn Lâm Trạm, hồi lâu mới nói: “Lần trước anh đã đi gặp cô gái mà giám đốc Hà giới thiệu chưa?”
“Em hết lời để nói rồi à…” Lâm Trạm nhìn anh, “Cô nào?”
“Cô thứ tư ấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Không phải giám đốc Hà đã nói cô gái này vô cùng ưu tú, vô số người tài năng phải nằm gục sau lưng cô ấy khóc lóc cầu xin nữ thần quay đầu nhìn bọn họ…”
Lâm Trạm dựa vào sô pha cười ngặt nghẽo: “Không đi.”
“Hay là anh tùy tiện gặp một người rồi nói không hợp đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Chị ấy nhiệt tình quá mức, lại là đối tác của anh, chắc chắn sẽ tiếp tục giới thiệu cho anh.”
“Không đâu.” Lâm Trạm trả lời.
“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn anh ta.
“Anh đã nói với cô ấy rồi,” Lâm Trạm nói, “Anh bất lực, không thể hãm hại người khác.”
Lâm Vô Ngung sửng sốt, qua một lút sau mới cẩn thận hỏi một câu: “Thật hả?”
“Não em chạy đâu rồi?” Lâm Trạm nói.
“Đầu óc anh thì sao, sao lại tìm được lý do như vậy hả?” Lâm Vô Ngung nói.
“Không sao.” Lâm Trạm nói, “Anh có bất lực hay không cũng không ảnh hưởng gì tới công việc cả.”
“Vậy không bằng anh nói anh thích con trai ấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Ít nhất vẫn còn có công năng.”
“Nếu như cô ấy bắt đầu giới thiệu bạn trai cho anh thì phải làm thế nào?” Lâm Trạm nói, Làm Thế Nào kêu mấy tiếng với anh ta, anh ta vươn tay vuốt ve đầu nó, “Không gọi mày, ngoan.”
Lâm Vô Ngung sửng sốt mất mấy giây, ôm Làm Thế Nào cười hì hì: “Anh được lắm.”
Khi điện thoại Đinh Tễ ở trong túi kêu lên lần thứ ba, cậu mới rảnh tay lấy ra nhìn. Cậu còn tưởng rằng Lâm Vô Ngung gọi điện tới, khi nhìn thấy hai chữ Hùng Đại, cậu cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Có gì không?” Cậu nghe điện.
“Hôm nay có về trường không?” Hùng Đại nói, “Cả tuần nay mày không về rồi? Không viết đồ án nữa à? Hay là định bỏ học luôn?”
“Ai bảo là tao không viết,” Đinh Tễ nói, “Sao thế?”
“Buổi tối tụ tập ăn uống.” Hùng Đại cao giọng, “Cơm chia tay!”
“Cái gì,” Đinh Tễ buồn cười, “Bây giờ đã ăn cơm chia tay rồi à? Chia xong rồi ngày ngày ngồi ngốc ở ký túc chắc?”
“Tiểu Bảo nói đấy, phải ăn mấy bữa cơm chia tay cho tới tận khi tốt nghiệp.” Hùng Đại nói, “Hôm nay là bữa no.1, bữa sau phải xem thời gian của mọi người thế nào.”
“Ok.” Đinh Tễ cười nói, “Chiều tao về trường.”
“Đợi mày đấy,” Hùng Đại nói, “Bọn tao đặt bàn trước.”
“Được.” Đinh Tễ trả lời.
Công việc hôm nay thuận lợi vượt quá tưởng tượng của Đinh Tễ. Cậu đã chuẩn bị sẵn thất bại rồi, hôm nay không kịp thời gian để quay ánh sáng cần thiết, ngày mai lại quay lại.
Nhưng cảnh một của phần quan trọng nhất đã thành công rồi, không xảy ra vấn đề gì cả, cậu xem lại video cảm thấy thực sự rất hoàn hảo.
Lần này chỉ dùng mô hình thu nhỏ quay một câu chuyện, hình thức cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối tượng hợp tác lại là một công ty nổi tiếng. Cậu khó khăn lắm…à hình như cũng không phải là khó khăn lắm, nói tóm lại là vẫn lấy được hợp đồng này. Đối phương cũng thích câu chuyện, có thể làm tăng thêm một dự án thành công cho phòng làm việc của Lâm Trạm.
Cậu rất cố gắng, thái độ hoàn toàn không muốn nhúng tay để cậu tự làm của Lâm Trạm đã cho cậu sự cổ vũ rất lớn. Tuy rằng anh Miêu cảm thấy cậu học bốn năm đại học rất uổng phí, nhưng cậu không hề cảm thấy tiếc nuối.
Bốn năm đại học không hề uổng phí, học tập chính là tích lũy những chi tiết nhỏ bé mà chính bạn cũng không cảm giác được.
“Dọn đồ chứ?” Anh Miêu đi tới hỏi.
“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu, “Lát nữa anh sắp xếp cho mọi người ăn cơm, hôm nay em phải về trường, buổi tối không ăn chung với bọn anh được.”
“Vậy em mang đồ đạc về luôn đi,” Anh Miêu nói, “Hôm nay toàn dùng bảo bối của Lâm Trạm cả, ngày mai đưa cho cậu ấy cũng được, lát nữa xe đông người, anh sợ làm hỏng mất.”
“Vâng ạ.” Đinh Tễ cười cười.
Sau khi sắp xếp đồ đạc vào trong xe cẩn thận, cậu gọi điện thoại cho Lâm Vô Ngung: “Tôi xong việc rồi, lát nữa tôi mang đồ đạc về phòng làm việc của Lâm Trạm trước sau đó mới về trường.”
“Tới đây,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đang ở trong văn phòng, cậu đến đón tôi luôn.”
“Sao cậu lại chạy tới phòng làm việc làm gì?” Đinh Tễ sửng sốt, “Cậu không về trường à?”
“Không.” Lâm Vô Ngung cười cười, “Hôm nay cũng không có việc gì, tôi ngồi nói chuyện với Lâm Trạm một lát, sau đó ăn cơm ở cửa hàng phía sau phòng làm việc nên cũng lười quay lại trường.”
“Được rồi, tôi qua đó ngay.” Tâm tình Đinh Tễ trở nên rất vui vẻ vì có thể gặp Lâm Vô Ngung sau một tiếng nữa.
Hôm nay Lâm Trạm ở cùng Lâm Vô Ngung cả ngày, không biết tâm tình sẽ thế nào. Khi Đinh Tễ tới phòng làm việc, Lâm Trạm đang đóng cửa ngủ trong phòng.
“Tôi gọi anh ấy dậy nhé.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đừng gọi.” Đinh Tễ nói, “Chỉ cần anh ấy ngủ quá năm phút khi bị đánh thức sẽ cáu kỉnh, cậu đừng chọc anh ấy thì hơn.”
“Đi thôi.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu đỗ xe trong bãi à.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
Lúc trước hai người đều thi được bằng lái cả, nhưng vì khi đi lấy bằng Đinh Tễ xếp hàng phía trước Lâm Vô Ngung, cho nên Lâm Trạm đưa xe cho Đinh Tễ.
Có điều bình thường hai người đều để ở bãi đỗ mà không dùng tới, chỉ khi nào cần dùng mới tới đây lái đi. Phải tới khi nào hai người tốt nghiệp ra ngoài chơi mới có thể lái thỏa thích.
“Người kia có phải là Lý Hương Hương không?” Khi xe taxi sắp đi tới trường, Lâm Vô Ngung híp mắt nhìn, chỉ vào con đường phía trước.
“Đúng rồi,” Đinh Tễ dựa vào người anh nhìn ra bên ngoài, “Bên cạnh có phải Dư Hạo Đông không?”
“Tôi nhìn không rõ lắm,” Lâm Vô Ngung vừa lấy kính ra đeo vừa nói nhỏ, “Dư Hạo Đông vừa tốt nghiệp xong là ra nước ngoài luôn rồi mà?”
“Chính là Dư Hạo Đông.” Đinh Tễ nheo mắt nhìn qua đó.
Lâm Vô Ngung không mấy quan tâm chuyện tại sao Dư Hạo Đông lại đột ngột về nước rồi còn đi cùng với Lý Thụy Thần, động tác nheo mắt của Đinh Tễ lúc này khiến anh càng chú ý hơn.
“Cậu cận thị hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Đâu có?” Đinh Tễ hỏi, “Sao cậu hỏi thế?”
“Cận thị đều nheo mắt như vậy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Ồ?” Đinh Tễ suy nghĩ, nheo mắt lại. “Tôi không chú ý lắm, nhìn như thế này rõ hơn.”
“Lát nữa đi kiểm tra thị lực xem,” Lâm Vô Ngung nói, “Đợt này cậu hay thức đêm lắm.”
“Làm đồ án tốt nghiệp.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói.
“Tôi đã nói là giúp cậu mà.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu chỉ cần bảo vệ thôi là được.”
“Cảm ơn cậu nhé thần tiên.” Đinh Tễ cười, “Không có cậu là tôi không tốt nghiệp được ấy nhỉ.”
Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, ghé lại gần nói nhỏ: “Có phải là tôi đã quá lo lắng không?”
“Đúng vậy.” Đinh Tễ gật đầu.
“Về sau tôi sẽ chú ý.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi thay đổi.”
“Đừng,” Đinh Tễ lập tức quay đầu qua nhìn anh, “Cậu không lo lắng cho tôi cậu định lo lắng cho ai?”
Lâm Vô Ngung cũng nhìn cậu: “Không phải, tôi chỉ sợ cậu cảm thấy…”
“Tôi không cảm thấy sao hết,” Đinh Tễ nói, “Tôi không cảm thấy gì cả, cậu đừng thêm vai diễn cho tôi, tôi muốn cậu lo lắng cho tôi thì cậu phải lo, phải vô cùng lo lắng.”
Lâm Vô Ngung dùng sức nhăn mày.
“Làm gì đấy?” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh.
“Như thế này sao?” Lâm Vô Ngung nhăn mày, “Vô cùng lo lắng thế này sao?”
Đinh Tễ dựa vào ghế, cười ha ha: “Đúng, là như vậy đấy.”
“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Đừng cười nữa.” Lái xe quay đầu lại, “Đưa tiền, xuống xe.”
Lâm Vô Ngung quét mã, sau khi xuống xe anh nhìn về hướng xe đi: “Hùng Đại nói tối nay ăn bữa cơm tạm biệt đầu tiên, không biết Lý Thụy Thần có tới hay không?”
“Với tính cách của cậu ta, tôi nghĩ cậu ta sẽ tới.” Đinh Tễ nói, “Chắc chắn sẽ không vì Dư Hạo Đông mà không tới ăn.”
Điện thoại của Lâm Vô Ngung vang lên, anh lấy ra nhìn thử, là Hứa Thiên Bác gọi tới, vừa mới ấn nghe còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói vội vã của Hứa Thiên Bác: “Hôm nay phòng ký túc bọn mày tụ tập ăn uống à?”
“Tụ tập ăn uống gì, không phải tụ tập ăn uống, chẳng nghệ thuật gì cả,” Lâm Vô Ngung nói, “Đây là bữa cơm tạm biệt đầu tiên.”
“Cho tao theo với.” Hứa Thiên Bác nói.
“Hả?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Dù sao tao cũng sẽ ăn cơm tạm biệt với một số người trong phòng mày mà.” Hứa Thiên Bác nói, “Cho tao theo cùng nhé.”
Đinh Tễ nghe ké ở bên cạnh nghe vậy rất vui vẻ: “Có phải cậu ấy gặp phải chuyện gì không?”
“Mày gặp chuyện gì hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tao có một bữa cơm mà từ chối không được.” Hứa Thiên Bác nói, “Lát nữa bọn mày đi ăn qua nhà ăn thứ ba gọi tao với, phải lôi kéo tao đi nhất định không cho vắng mặt, được không?”
“Biết rồi.” Lâm Vô Ngung nói, “Được, tầm nửa tiếng nữa.”
“Nhanh lên.” Hứa Thiên Bác kết thúc cuộc gọi.
“Có lẽ là lại bị con gái quấn lấy rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nhất định hôm nay phải bói cho cậu ấy xem.” Đinh Tễ nói, “Sao số đào hoa của thằng nhóc này lại vượng đến vậy nhỉ? Tránh được một người lại thêm một người.”
“Hâm mộ à?” Lâm Vô Ngung lập tức hỏi.
“Không hâm mộ.” Đinh Tễ nói, “Ai cũng có chuyện của riêng mình, chuyện này có thể hâm mộ sao.”
“Cậu cảm thấy chuyện của chúng ta thế nào?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Rất thú vị.” Đinh Tễ giơ tay mình tới trước mặt, vừa bấm vừa cười, “Ban đầu tôi bói hoa đào của mình thực sự rất chuẩn.”
“Hả?” Lâm Vô Ngung cũng vươn tay ra, học theo điệu bộ bấm ngón tay của cậu, “Có điều có phải cậu chưa từng nghĩ mình sẽ bói chuẩn không?”
“Thực sự chưa từng nghĩ,” Đinh Tễ nói, “Đâu ai ngờ được…”
“Cũng may là cậu đã bói một quẻ.” Lâm Vô Ngung nói, “Lỡ như không bói, có lẽ ông trời sẽ không sắp xếp cho tôi lên sân khấu rồi.”
“Nguy hiểm thật.” Đinh Tễ nhìn anh.
“Nguy hiểm thật.” Lâm Vô Ngung nói.
~~~ Hoàn ~~~