• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tục hai ngày liền Đinh Tễ không gửi tin nhắn tới, Lâm Vô Ngung có hơi bất ngờ.

Anh cho rằng cho dù có thế nào kiểu người không thể nhịn nói như Đinh Tễ sẽ phải có chút biểu hiện, nhưng Đinh Tễ lại không hề có chút động tĩnh gì, cũng không đăng tin khoảnh khắc nào.

Bây giờ khao khát công việc của Lâm Vô Ngung đã đạt tới giá trị cao nhất, chỉ có khi vùi đầu vào làm việc, anh mới không suy nghĩ tới chuyện của Đinh Tễ.

Buổi chiều chạy Marathon xong, bọn họ còn phải bổ sung chút tư liệu, khi nghỉ ngơi đợi xe tới, Lâm Vô Ngung ngồi dưới tàng cây xem điện thoại, Lão Tiêu ngậm điếu thuốc ngồi xuống bên cạnh anh.

“Có phải em đang gặp chuyện gì phiền phức không?” Lão Tiêu hỏi.

“Không phiền phức.” Lâm Vô Ngung nói.

“Hôm nay em không tập trung.” Lão Tiêu nói.

“Không làm sai là được,” Lâm Vô Ngung nói, “Em một lòng có thể làm tám chuyện.”

Lão Tiêu bật cười: “Kiêu ngạo như vậy.”

“Chịu thôi,” Lâm Vô Ngung cũng cười, “Em có nền tảng mà.”

“Bổ sung xong tư liệu là sáng mai có thể đi rồi,” Lão Tiêu nói, “Trước khi khai giảng em không nhận việc nữa phải không?”

“Vâng,” Lâm Vô Ngung trả lời, “Vừa khai giảng chắc chắn cũng sẽ rất nhiều việc, còn phải huấn luyện quân sự.”

“Biết rồi,” Lão Tiêu gật đầu, “Vậy đợi qua quốc khánh, có việc anh lại tìm em.”

“Cảm ơn anh Tiêu.” Lâm Vô Ngung nói.

“Rảnh rỗi có thể ra ngoài tụ họp, bình thường đám người này không có việc gì làm cũng thích tụ họp,” Lão Tiêu nói, “Anh thấy em nói chuyện với bọn họ cũng rất được, đừng vì anh mà không quan tâm mọi người, sau này có rất nhiều việc đều phải dựa vào bọn họ.”

“Em thực sự không tránh anh,” Lâm Vô Ngung nói, “Ngay từ đầu em đã nói rõ rồi, hai chúng ta là bạn bè, em không vô lí, anh cũng không phải lưu manh đùa giỡn.”

“Đậu má,” Lão Tiêu cười cắn cả vào lưỡi, “Anh có thực sự lưu manh đùa giỡn cũng không dám tìm em, hôm qua em bẻ tay Lão Điêu anh còn sợ rằng tay Lão Điêu sẽ bị em bẻ ngược lại, cậu ấy nói sáng dậy tay run tới mức không tiểu được.”

“Ngày hôm qua anh ấy kiêu ngạo như vậy, em còn tưởng rằng anh ấy phải chống nạnh tiểu.” Lâm Vô Ngung nói.

Lão Tiêu nhìn anh, qua một lát mới bật cười như điên, còn sặc, hắn vỗ vỗ vai Lâm Vô Ngung: “Được đấy, em thật sự đã làm anh có hiểu biết mới về học bá.”

Vậy sao, có cơ hội cho anh gặp anh Gà, đó mới chính là người khiến anh có nhận thức mới về học bá.

Khi lần đầu tiên điện thoại có cuộc gọi trong mấy ngày nay, Lâm Vô Ngung vừa bổ sung xong tài liệu, còn chưa kéo vali thiết bị về khách sạn.

Vừa nghe thấy tiếng chuông, anh cũng không quan tâm tới việc mở cửa, lấy điện thoại ra nhìn trước.

Là Hứa Thiên Bác.

Anh không biết bản thân thất vọng hay là thở phào, vừa ấn nhận điện thoại vừa dùng thẻ mở cửa.

“Bận hả?” Hứa Thiên Bác hỏi.

“Bận xong rồi, vừa mới về khách sạn.” Lâm Vô Ngung kéo vali vào phòng, đóng cửa lại, cũng không quan tâm mình bẩn hay không, ngã ngay xuống giường, “Ngày mai có thể về rồi.”

“Mấy ngày sau nữa còn có việc không?” Hứa Thiên Bác hỏi.

“Không còn, trước khi báo danh không nhận nữa,” Lâm Vô Ngung duỗi cánh tay, “Chỉ ở trong phòng đợi tới khi báo danh.”

“….Không chán sao?” Hứa Thiên Bác hỏi, “Nhưng một mình ra ngoài chơi cũng không thú vị, quá nóng, không bằng nằm ở nhà chơi game.”

“Đó là mày,” Lâm Vô Ngung cười, “Hơn nữa tao cũng không phải một mình, Đinh….”

Lâm Vô Ngung nói được một nửa dừng lại.

Anh cũng chưa nói với Hứa Thiên Bác chuyện Đinh Tễ qua đây hơn nữa lại còn ở chỗ anh, thậm chí anh còn không hỏi Hứa Thiên Bác chuyện Đinh Tễ tới trường anh rồi hai người chạm mặt nhau.

Lúc này thuận miệng nói ra, đột nhiên có chút lúng túng.

Đổi thành người khác thì không sao, nhưng nếu là Hứa Thiên Bác, anh vẫn có chút mất tự nhiên.

“Có phải Đinh Tễ qua tìm mày chơi không?” Giọng của Hứa Thiên Bác không hề có thay đổi gì, nói rất tự nhiên, “Hôm ấy cậu ấy lấy giấy báo cho mày.”

Đây cũng là nguyên nhân mà quan hệ giữa Lâm Vô Ngung và Hứa Thiên Bác vẫn luôn rất tốt.

“Ừ, cậu ấy tới mấy ngày rồi.” Lâm Vô Ngung cười, “Cũng không chơi được gì.”

“Có phải mày thiếu tiền không?” Hứa Thiên Bác đột nhiên hỏi.

“Hả? Đủ dùng mà.” Lâm Vô Ngung nói.

“Vậy tại sao nhất định phải nhận việc vào lúc này?” Hứa Thiên Bác hơi khó hiểu, “Đinh Tễ qua đó trước, nên chơi một chút mới phải….”

Lâm Vô Ngung không lên tiếng.

Anh đang do dự.

Anh luôn cho rằng mình không phải là người thích tâm sự, nhưng ngược lại còn nghe được người ta tâm sự rất nhiều.

Bản thân anh cũng không có nhiều lời để nói, cũng không có gì bản thân không suy nghĩ được, chuyện nhiều năm như vậy anh đều khóa ở trong lòng.

Nhưng mấy ngày nay anh lại cảm thấy bản thân có chút bứt rứt.

Đinh Tễ vốn là một người mà anh có thể thoải mái nói chuyện, nhưng hiện tại lại không có cách nào nói nhiều một chữ.

Hứa Thiên Bác cũng là một người có thể lắng nghe, có thể đưa ra ý kiến khi anh cần, nhưng nội dung anh muốn nói dường như có chút không thích hợp để nói cho Hứa Thiên Bác.

Anh im lặng một lúc lâu cũng không biết nên nói tiếp câu chuyện này thế nào

“Sao thế?” Hứa Thiên Bác hỏi, “Gặp phải chuyện gì rồi?”

Lâm Vô Ngung ngồi từ trên giường dậy, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn.

Bên ngoài là bể bơi lộ thiên của khách sạn, bây giờ đang đèn đuốc sáng trưng, còn rất ồn ào, có người đang bơi, có người nói chuyện bên cạnh, nhìn đều thoải mái tự do.

“Trước hôm nói ở trên sân thượng,” Lâm Vô Ngung nói, “Mày có biết tao đối với mày không chỉ đơn giản là tình bạn không?”

“… Ít nhiều cũng có chút cảm giác,” có lẽ Hứa Thiên Bác không ngờ rằng anh lại đột nhiên hỏi như vậy, trả lời rất cẩn thận, “Nhưng lại cảm thấy có lẽ là hiểu lầm rồi.”

“Kỳ thực mày cũng có thể cảm nhận được một người nào đó có ý vượt qua phạm vi bạn bè với mày đúng không.” Lâm Vô Ngung nói.

“Theo lý là như vậy.” Hứa Thiên Bác nói, “Nhưng mà… kỳ thực mày cũng không có quá nhiều chỗ vượt quá giới hạn, cho nên tao mới cảm thấy có lẽ là tao hiểu lầm rồi.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp.

“Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Hứa Thiên Bác nói. “Gặp phải rối rắm tình cảm?”

Lâm Vô Ngung cười: “Không tiện nói, hay là mày đoán đi.”

“Cái này có gì để đoán đâu,” Hứa Thiên Bác nói, “Mày cảm thấy có người thích mày, nhưng mày không thể phán đoán được là thật hay giả, hoặc là mày thích người ta, nhưng lại không biết người ta có biết hay không.”

“Gần đúng, cũng không hoàn toàn đúng.” Lâm Vô Ngung nói, “Tao không biết nên nói thế nào… ngay từ đầu tao chỉ muốn để đối phương có phản ứng gì đó.”

“A…..” Hứa Thiên Bác kéo dài giọng, gần như có thể hiểu được, “Có lẽ có người thích mày mà người ấy không biết, mày sợ khi đối phương chợt phát hiện ra thì không thể cứu vãn được nữa?”

“Mày đúng là bạn tốt nhất của tao,” Lâm Vô Ngung lại thở dài, “Kỳ thực cũng không thể nói rõ được cảm giác này, giống như một người không bao giờ ăn rau thơm, nhưng có một ngày người ấy đột nhiên phát hiện ra sủi cảo mà mình ăn mấy tháng nay lại có nhân rau thơm, mày có hiểu cảm giác ấy không?”

“Rau thơm không thể làm nhân được,” Hứa Thiên Bác nói, “Rau thơm mùi rất nồng, ăn một miếng là phát hiện ra ngay.”

Lâm Vô Ngung dừng lại, dựa vào cửa sổ cười ra tiếng.

Hứa Thiên Bác bên kia cũng cười theo, sau đó mới không đùa nữa, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Tao cảm thấy, hay là để cho cậu ấy phát hiện ra ăn rau thơm rất lâu kỳ thực cũng sẽ không làm cho cậu ấy khó chịu, dù sao EQ của mày đủ dùng…. lí do mà cảm xúc của mày có trạng thái phập phồng, có lẽ là do sau này mày mới phát hiện ra mày chính là cái sủi cảo kia.”

“…. Hứa Thiên Bác mày hình dung cái gì vậy.” Lâm Vô Ngung cười nói.

Tuy rằng ngay từ đầu anh cảm thấy không nên thảo luận chuyện này với Hứa Thiên Bác, nhưng bây giờ anh lại may mắn vì đã mở miệng, thái độ của Hứa Thiên Bác làm cho thần kinh của anh mấy ngày luôn căng thẳng bất chợt thả lỏng rất nhiều.

Nói ra dường như cũng không có vấn đề gì ghê gớm lắm.

Nói với Hứa Thiên Bác dường như cũng không có gì không phù hợp.

“Kỳ thực cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy,” Hứa Thiên Bác nói, “Mày nghĩ nhiều không phải vì người mày thích, người thích mày đều là nam, nếu như đổi thành tao, tao sẽ không cần phải tốn công suy nghĩ về chuyện này, ở tuổi này cậu thích tôi, tôi thích cậu không phải là chuyện rất bình thường sao, nghĩ càng nhiều càng phiền phức.”

“Nói như người từng trải ấy nhỉ.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tao cũng là người từng yêu sớm hai tháng từ hồi còn học cấp hai mà.” Hứa Thiên Bác nói.

“Cảm ơn,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Nói với mày như vậy tao thoải mái hơn nhiều rồi.”

“Không cần phải khách khí như vậy,” Hứa Thiên Bác nói, “Tới lúc ấy mày nhớ đi đón tao là được, mẹ tao chuẩn bị cho mỗi bạn cùng phòng ký túc với tao một món quà, một đống đồ lớn.”

“Có chuẩn bị cho tao không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Có chuẩn bị.” Hứa Thiên Bác nói, “Một túi đồ ăn vặt lớn, tao không xem, cũng không biết có những gì, dù sao không phải đồ ăn vặt chay.”

“Cảm ơn cô giúp tao nhé.” Lâm Vô Ngung cười nói..

“Không cần khách sáo,” Đinh Tễ cầm điện thoại, gửi tin nhắn âm thanh vào trong nhóm lớp, “Làm như vậy là ra, nhưng mà có ngon hay không thì tôi kệ đấy, tôi mua nguyên liệu về rồi nhưng còn chưa làm đâu.”

Sau khi học được cách làm cánh gà chiên vàng trên ti vi, Đinh Tễ nảy ra ý tưởng tạo phúc cho thiên hạ dựa vào sự thực hiện tại quá nhàm chán, cậu viết quá trình chế biến gà ra gửi vào trong nhóm lớp, còn kèm thêm cả bức ảnh một đống nguyên liệu mình vừa mới mua về.

Cả đám người nhàm chán trong lớp lập tức nhao nhao đưa ra câu hỏi trong nhóm, có mấy người còn tỏ vẻ buổi tối phải trổ tài.

Đinh Tễ nói chuyện xong với mọi người trong lớp, nhìn điện thoại.

Tính thời gian thì hôm nay Lâm Vô Ngung sẽ về, nhưng cậu không hề nhận được tin nhắn của Lâm Vô Ngung.

Đinh Tễ không biết tại sao hôm nay lại đột nhiên muốn làm cánh gà chiên vàng, giống như chuẩn bị đón tiếp Lâm Vô Ngung.

Cho nên sau khi mua nguyên liệu về vẫn chưa xử lý, cứ để trong nhà bếp như vậy.

Lần ra ngoài duy nhất trong hai ngày nay chính là đi tới siêu thị đối diện mua thức ăn.

Hôm nay khi ra ngoài cậu bị ánh mặt trời chiếu chói cả mắt, cảm thấy hơi nhức nhối.

Cậu ngồi xuống ghế ở phòng khách.

Không ngồi sô pha.

Sô pha quá thấp, chỉ có ghế mới có thể khiến cậu duy trì tư thế chống khuỷu tay lên đầu gối trong thời gian dài, đây chính là tư thế khiến cho cậu có thể nhận được chút an ủi khi cậu cảm thấy bất an và hoảng loạn.

Lâm Vô Ngung không liên lạc với cậu, cho nên cậu cũng không biết khi nào thì Lâm Vô Ngung quay lại, cũng không biết khi nào cậu cần đối mặt Lâm Vô Ngung, đối diện với sự hoảng loạn dày vò cậu mấy ngày nay, trên thực tế sự hoảng loạn ấy đã ở trong lòng cậu rất lâu nhưng lại bị cậu cố gắng lờ đi.

Cậu lại có thể ghen.

Không chỉ ở trong giấc mơ.

Càng làm cho cậu cảm thấy bất an hơn không phải là tình cảm mà cậu không dám suy nghĩ kỹ, mà chính là thứ cậu nhất định phải đối mặt.

Vì Lâm Vô Ngung đã nhận ra rồi.

Đây mới là thứ cậu sợ nhất.

Cậu không còn cơ hội để tiếp tục giả vờ nữa.

“Mua nhiều như vậy?” Lão Tiêu nhìn Lâm Vô Ngung ôm một đống hộp bánh đậu đỏ lên xe, “Muốn tặng nữa à?”

“Vâng, cho anh em bốn hộp,” Lâm Vô Ngung nói, “Còn có mấy hộp em ăn với bạn.”

“Cái này cũng chỉ có thể giữ được hai ba ngày,” Lão Tiêu tiếp tục đi vào trong xe, “Không ăn hết sẽ hỏng đấy.”

“Nếu như em không khống chế, một mình em có thể ăn hết chỗ này trong vòng một buổi tối.” Lâm Vô Ngung cười cười.

Lão Tiêu nhìn anh.

“Thật đấy.” Lâm Vô Ngung sắp xếp hộp bánh, lấy điện thoại ra chụp đống bánh đậu đỏ này.

Khi ngón tay dừng trên tên của Đinh Tễ, anh phát hiện ra ngón tay của mình có hơi do dự, là căng thẳng hay là gì khác, anh không nói rõ được.

Tâm tình của anh lúc này cũng không tệ, ít nhất cũng không cảm thấy hoảng loạn.

Dù sao cho dù trạng thái của Đinh Tễ bây giờ thế nào, anh cũng sắp gặp được Đinh Tễ rồi.

Anh chụp tấm ảnh bánh đậu gửi cho Đinh Tễ.

– Bây giờ tôi đang trên xe, buổi trưa có thể tới, cậu đoán xem đây là gì?

Bị ngu sao?

Đinh Tễ nhìn thấy năm chữ lớn viết bên trên hộp bánh, Bánh đậu đỏ thôn La.

– Trên hộp có viết mà.

Lâm Vô Ngung bên kia mất một lát mới trả lời một sticker ôm mặt chạy đi.

– Tôi không nhìn thấy….

Đinh Tễ nhìn thấy sticker và dòng chữ này, tự dưng lại bật cười, cậu ôm lấy điện thoại cười tới khi màn hình tắt đi mới dừng lại.

Cậu do dự một lát, nhảy lên, đi vào trong phòng bếp.

Kệ con mẹ nó đi.

Mày là thần đồng nhỏ, lăn lộn lớn lên ở quảng trường nhỏ, có gì đáng sợ đâu? Mày đã từng sợ ai chưa nào?

Có trường hợp nào mà mày chưa gặp qua chứ….

Không được.

Cậu chống tay lên bệ bếp, cúi đầu nhìn dép lê của mình.

Trong lòng vẫn càng ngày càng hoảng loạn.

Ban đầu khi Lâm Vô Ngung nói ra xu hướng tình dục của mình, cậu hào phóng tiếp nhận, cũng không cảm thấy có gì to tát cả, thế giới này nhiều người như vậy, không thể ai cũng giống ai được.

Nhưng đó là Lâm Vô Ngung.

Bây giờ cậu lại không có cách nào dùng thái độ như vậy để thuyết phục bản thân.

Trừ phi đừng nghĩ.

Cậu không phải là một đứa ngốc, rõ ràng đã thoáng có cảm giác không đúng ở đâu đó, nhưng vì sợ hãi mà giả vờ như không biết.

Hơn nữa bây giờ Lâm Vô Ngung chỉ thoáng hiện lên trong đầu, cậu đã có cảm giác cơ bắp toàn thân thể mình bất giác căng chặt.

Tại sao Lâm Vô Ngung lại như vậy?

Tại sao lại phải bắt mình hiểu ra?

Mọi người vui vẻ giả vờ làm bạn tốt ở bên nhau không được sao?

Tại sao lại nhất định phải ép cậu!

Cậu buồn bực đập mạnh lên bệ bếp.

Sau đó cơ thể dừng lại, ngẩng đầu nhìn một cái sau đó cậu giật mình đứng thẳng: “Đậu má!”

Cái đập này thực sự là tài.

Khi Lâm Vô Ngung đứng dưới tầng đợi Lâm Trạm tới lấy bánh đậu đỏ, anh vô cùng rõ ràng bản thân mình đang làm gì.

Anh đang kéo dài thời gian.

Lâm Trạm xuống tầng nhìn thấy một đống đồ để bên cạnh anh, đột nhiên lại thở dài: “Có phải em đang suy nghĩ tìm một trợ lý không? Nhiều đồ thế này em mang kiểu gì.”

“Có xe đưa em về,” Lâm Vô Ngung cười cười, đưa bánh đậu đỏ cho hắn, “Anh từng ăn loại bánh đậu đỏ này chưa?”

“Của thôn La hả,” Lâm Trạm nói, “Từng nghe nói, có ngon không?”

“Ngon,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh… ăn bánh đậu đỏ không sao chứ?”

“Không sao, anh không cần phải ăn kiêng,” Lâm Trạm mở hộp bánh, lấy ra một cái bánh đậu đỏ cắn thử, “Vẫn còn nóng… ngon thật đấy.”

“Em mua lúc vừa mới làm.” Lâm Vô Ngung nói.

“Em mau về đi,” Lâm Trạm hất cằm về phía căn phòng thuê, “Cho Đinh Tễ nếm thử, anh cảm thấy cái này để nguội rồi chắc chắn sẽ không ngon nữa.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Có lòng mang bánh về như vậy,” Lâm Trạm xoay người vừa đi vào trong tòa nhà vừa nói, “Chưa biết chừng em ấy ăn một cái rồi sẽ hết giận.”

“…. Chỉ mong vậy.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói, kéo vali chậm rãi đi về phía trước.

Đinh Tễ đứng đằng sau khe rèm cửa, dùng một con mắt nhìn Lâm Vô Ngung đang kéo vali chậm chạp đi tới ở dưới tầng.

Khi Lâm Vô Ngung đi vào trong tòa nhà, biến mất khỏi tầm mắt cậu, cậu nhanh chóng xoay người, nhìn cửa.

Tay run lên từng đợt.

Lâm Vô Ngung chỉ có một chiếc chìa khóa, khi ra ngoài đã để lại cho cậu.

Cho nên lúc chuông cửa vang lên Đinh Tễ chỉ có thể chậm rì rì đi qua đó, mở cửa phòng ra.

Trong giây phút nhìn thấy Lâm Vô Ngung, cái cảm giác quen thuộc và thân thiết không thể nói rõ này thoáng phả vào mặt cậu, Đinh Tễ chợt nghĩ muốn qua đó ôm lấy Lâm Vô Ngung.

Nhưng lý trí mạnh mẽ đã chắn trước mặt cậu.

“Nhanh thế nhỉ,” cậu lạnh lùng nói, “Tôi còn tưởng phải qua hai giờ.”

“Nếu như không tắc đường có thể càng sớm hơn,” Lâm Vô Ngung đi về phía trước một bước lại dừng lại, đứng ở bên khung cửa, “Cậu đã ăn cơm chưa?”

Lúc này Đinh Tễ mới phát hiện mình đang cản đường Lâm Vô Ngung vào phòng, cậu vội vàng xoay người, vừa đi về phòng khách vừa nói: “Còn chưa ăn…. hôm nay tôi ăn sáng muộn cho nên….”

Còn chưa nói dứt lời, tay cậu đã bị Lâm Vô Ngung nắm lấy.

Cậu sợ hãi quay đầu lại.

“Tay làm sao thế?” Lâm Vô Ngung ngạc nhiên nhìn bàn tay quấn mấy vòng băng gạc của cậu.

“Chỉ… không cẩn thận, tôi….” Đinh Tễ nói năng lộn xộn, vừa không biết Lâm Vô Ngung đang nghĩ gì, cũng không biết một lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, vừa ngại nói bản thân đập một phát xuống con dao.

“Không phải cậu?” Lâm Vô Ngung nắm lấy cổ tay cậu, kéo tới trước mặt anh, “Không phải cậu…”

“Đậu má!” Đinh Tễ coi như đã tỉnh táo lại, “Tôi không hề!”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Cmn ai cắt tay tự sát?” Đinh Tễ nói.

“Cũng chưa biết được?” Lâm Vô Ngung nói, “Dù sao cậu cũng là thần đồng nhỏ, tác phong làm việc không giống người bình thường.”

“Cút.” Đinh Tễ không nhịn được cười.

“Nói đi,” Lâm Vô Ngung vẫn túm lấy tay cậu, “Bị làm sao?”

Đinh Tễ nghẹn một lúc, cuối cùng thở dài, giọng nói rất nhỏ: “Tôi đập một cái lên dao.”

“Cậu đập dao để làm gì?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.

“Tôi….” Đinh Tễ hé miệng, thực sự không nói tiếp được nữa.

Đúng vậy, tôi đập dao làm gì.

Cậu nhất định phải ép tôi làm gì?

Một khi suy nghĩ này quay lại trong đầu, Đinh Tễ đột nhiên hoảng hốt.

Tâm tình bây giờ và trước đây đã hoàn toàn khác nhau.

Bây giờ Lâm Vô Ngung đứng trước mặt cậu, có thể nhìn thấy, có thể nghe được, có thể chạm vào, còn có thể cảm giác được hô hấp của anh.

Tất cả cảm xúc lúc trước đột nhiên biến thành thực thể, một số ý tưởng mấy ngày nay cậu còn có chút mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng chân thực.

Khiến cho cậu không biết làm thế nào.

Thần đồng nhỏ có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, có thể đánh nhau, có thể gánh vác, có thể mờ mịt, có thể trốn tránh, còn có thể lấy hạng ba.

Nhưng chỉ có bây giờ, ngay trước mắt.

Cậu không biết nên làm gì.

Luống cuống tay chân, cũng không biết nên đặt tầm mắt vào đâu.

“Đinh Tễ?” Lâm Vô Ngung khẽ gọi tên của cậu.

Đinh Tễ đột nhiên cảm thấy tủi thân, nhíu nhíu mày.

“Cậu… đừng khóc,” Lâm Vô Ngung buông lỏng tay cậu, có chút nóng ruột, “Cậu đừng khóc.”

Tôi khóc rồi sao?

Cút! Cậu mới khóc!

Đinh Tễ trừng mắt nhìn Lâm Vô Ngung.

Mấy giây sau cậu mới nghe được giọng nói mang theo tiếng nức nở cửa mình: “Đậu, tôi phải làm sao bây giờ….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK