Ngày đầu tiên của một năm cứ thế bắt đầu, có lẽ dự báo năm nay là một năm rất khác biệt.
Lâm Vô Ngung xuống dưới báo quản lý ký túc sửa lại cửa, còn bồi thường tiền.
“Mấy em đều là những học sinh giỏi,” Quản lý ký túc vừa thay khóa vừa thở dài, “Cho dù có bị nhốt ở trong phòng… các em không có điện thoại sao? Bên ngoài còn dán số điện thoại của tôi kìa? Gọi một cuộc điện thoại không được à? Cho dù không có điện thoại, chạy ra ngoài ban công gào mấy tiếng bảo ai đó nói với tôi một tiếng không được sao? Lại còn phá khóa? Bao nhiêu năm đọc sách thật là uổng phí, đúng là mọt sách, còn là con mọt sách thô bạo. Sau này các em ra ngoài xã hội cũng xử lý mọi chuyện như vậy sao…”
Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ không thể giải thích gì, chỉ có thể nhận lấy danh hiệu con mọt sách thô bạo, cùng cúi đầu nghiêm túc nghe quản lý ký túc dạy dỗ, lại cùng nhau tiễn quản lý ra ngoài.
“Bao nhiêu năm đọc sách coi như uổng phí.” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, đi vào trong phòng bếp.
“Cậu đi đâu đấy?” Lâm Vô Ngung đi theo cậu.
“Ăn hộp sữa chua đông thành kem của Hứa Thiên Bác.” Đinh Tễ nói, “Hình như hôm qua tôi nhìn thấy vẫn còn một hộp. Theo thói quen của cậu ta, mỗi lần đều ăn xong mới mua tiếp.”
“Vậy thì sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Vậy nên tôi muốn khi cậu ta tràn đầy hi vọng đến tìm hộp sữa chua cuối cùng của mình,” Đinh Tễ kéo tủ lạnh ra. “Lại hưởng thụ cảm giác thất… đậu!”
Lâm Vô Ngung ngây người, sau đó nhanh chóng tỉnh ra: “Đã ăn sạch rồi hả?”
“Ừ.” Đinh Tễ hất cánh cửa tủ lại.
“Hưởng thụ được chưa.” Lâm Vô Ngung bật cười, “Cảm giác thất bại tràn trề ấy.”
Đinh Tễ chậc một tiếng.
“Đi,” Lâm Vô Ngung khẽ búng lên mặt cậu, “Dẫn cậu đi hưởng thụ trà chiều.”
“Dù sao cũng là tết,” Đinh Tễ nói, “Hay là ra ngoài đi dạo đi, hưởng thụ không khí tết một chút.”
“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Khi quay lại phòng ngủ lấy áo khoác, Lâm Vô Ngung phát hiện áo khoác của mình treo trên tường bên cạnh tủ, cũng không biết tại sao lúc trước mình lại không nhìn thấy giống như mù.
Anh lấy áo khoác mặc vào, quay qua nhìn Đinh Tễ. Đinh Tễ quàng khăn, còn đội một cái mũ len, đeo cả đôi găng tay mà Lưu Kim Bằng tặng.
“Đừng nhìn tôi,” Đinh Tễ nói, “Hôm nay tôi sợ lạnh rồi, mặc nhiều chút mới có cảm giác an toàn.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Trên đường vô cùng ồn ào, cờ màu phấp phới, rất đông người, xe tắc hàng dài ở mấy giao lộ, âm nhạc từ các cửa hàng hai bên đường dường như lớn hơn ngày thường nhiều.
Mấy người ở ký túc xá chia nhau đi hai khu thắng cảnh, chen chúc tham quan cùng khách du lịch, không biết là nghĩ thế nào.
Trước khi nghỉ Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ không có kế hoạch gì, kỳ nghỉ trước từng nói qua có thời gian rảnh thì lại đi công viên chơi, nhưng không thể chen chúc trong ngày lễ thế này.
Bây giờ hai người họ cũng không nhắc tới muốn đi đâu, chỉ chậm rãi đi dọc theo con đường về phía trước.
Gió vẫn rất lớn, có điều ánh mặt trời chiếu trên người, cũng không tính là lạnh lắm.
Đinh Tễ vẫn không nói gì, mắt nhìn đầu ngón chân, chậm chạp nhích từng bước về phía trước, Lâm Vô Ngung khoác tay lên vai cậu, cũng không nói gì.
Cửa ải đầu tiên đã mạnh mẽ xông qua, nhưng hai người bọn họ lại không thả lỏng chút nào.
Đinh Tễ gọi xong cuộc điện thoại kia, chuyện phải đối mặt trở nên càng nặng nề, đây là hậu quả mà Lâm Vô Ngung luôn muốn né tránh. Đinh Tễ không nhất thiết phải đưa ra quyết định trong hoàn cảnh thế này.
Bây giờ Lâm Vô Ngung không có tâm trạng nói chuyện, Đinh Tễ càng không có tâm trạng. Lâm Vô Ngung đút tay vào túi áo Đinh Tễ, cầm lấy tay cậu, bàn tay cậu đã lạnh băng.
“Găng tay của cậu đâu?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Đeo rồi đút vào trong túi áo không thoải mái.” Đinh Tễ cũng nắm lại tay anh.
“Đi uống chút gì đó nóng nhé,” Lâm Vô Ngung nói, “Hai chúng ta còn chưa ăn cơm trưa, giờ có bọc chăn cũng không ấm được lên.”
“A,” Đinh Tễ vỗ đùi, “Đúng rồi, tôi quên mất, từ sáng tới giờ hai chúng ta đều chưa ăn gì?”
“Đúng vậy.” Lâm Vô Ngung nói, “Đi uống một cốc trà sữa rồi ăn bánh nhé?”
“Tôi muốn ăn món nấu Quan Đông.” Đinh Tễ nói.
“Đi.” Lâm Vô Ngung lập tức kéo cậu đi về phía trước.
Món nấu Quan Đông rất dễ tìm, tùy tiện vào một siêu thị là có thể mua được.
Nhưng dù sao hai người cũng ra ngoài đón tết, không thể quá tùy tiện, cho nên bọn họ vẫn quyết định vào một quán ăn nhỏ chính thức.
Đang định đi vào trong, có mấy nữ sinh đi qua, trong đó có người nhìn thấy bọn họ lập tức vẫy tay chào hỏi: “Lâm Vô Ngung! Đinh Tễ! Hai cậu cũng ở đây à!”
Khi Lâm Vô Ngung nhìn rõ người này là Dương Diệu, đã không còn kịp rút tay ra khỏi túi áo Đinh Tễ nữa.
Anh do dự một giây rồi vẫn để tay mình trong túi áo Đinh Tễ, bây giờ mà vội vàng hốt hoảng rút tay ra thì nhìn có vẻ càng nghiêm trọng hơn.
Hơn nữa khi Dương Diệu chào hỏi, ánh mắt đã liếc qua tay anh.
“Ừ, đi ăn chút.” Lâm Vô Ngung nói.
“Bọn tôi cũng thế,” Dương Diệu nhìn về phía sau, “Quán này rất ngon, đề cử mỳ Ô Đông!”
“Được,” Lâm Vô Ngung nhìn về phía sau cô, thấy hai nữ sinh không quen, còn có… anh sửng sốt, “Hứa Thiên Bác?”
Hứa Thiên Bác nhìn có vẻ như là bị ép buộc kéo tới đây, vẻ mặt viết chữ “Tôi rất thảm, tôi không muốn”. Chỉ bất đắc dĩ cười cười, lại nhìn về nữ sinh tóc dài bên cạnh.
“Bạn… cùng lớp của tao.” Hứa Thiên Bác giới thiệu qua loa hai nữ sinh kia.
“Hi,” Nữ sinh tóc dài chào hỏi hai người, “Hóa ra hai người chính là bạn học cấp ba của Hứa Thiên Bác?”
“Đúng rồi.” Lâm Vô Ngung cười cười gật đầu.
“Vậy lần sau gặp chúng ta nói chuyện thêm nhé.” Nữ sinh tóc dài nói.
Đinh Tễ bấm tay Lâm Vô Ngung trong túi áo, Lâm Vô Ngung cười: “Nói sau đi, chúng tôi… đi ăn trước.”
“Được.” Dương Diệu vẫy tay, “Chúng tôi muốn đi hát, phòng buổi chiều rẻ hơn.”
“Tôi…” Hứa Thiên Bác vừa mới mở miệng đã bị ngắt lời.
Hai nữ sinh kia kéo cậu đi mất: “Cậu cũng đi!”
Đi được mấy bước Hứa Thiên Bác lại quay đầu nhìn về phía bên này cười cười.
Đinh Tễ cảm thấy Hứa Thiên Bác rất thảm, có lẽ là bị mấy cô gái quấn lấy cho nên không quan tâm được tới chuyện Lâm Vô Ngung còn chưa tính sổ vụ bán đứng đồng đội, còn muốn liều mạng đòi qua đây.
Hơn nữa nhìn cái dáng vẻ hiện tại kia, có lẽ còn bị hỏi thăm quan hệ của hai người.
Thảm thật.
Mỗi ngày đều bị bức cung, xung quanh đều là kẻ địch.
“Tôi còn muốn ăn bánh bí ngô.” Đinh Tễ đi vào trong quán, “Không biết có hay không…”
“Cửa hàng phía đối diện có,” Lâm Vô Ngung nói, “Lát nữa tôi qua đó mua.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu luôn chẳng hề khách sáo.
Hai người bọn họ ngồi xuống, Lâm Vô Ngung đi gọi một đống đồ ăn. Sau đó lại chạy sang phía đối diện mua bánh bí ngô.
Đồ ăn gọi đã được mang tới, xếp đầy cả bàn, anh còn chưa quay lại.
Đinh Tễ nhìn ra cửa, có thể thấy Lâm Vô Ngung vẫn còn đứng xếp hàng. Không biết là bánh bí ngô gì mà đông người mua đến vậy, còn phải xếp hàng, xếp hàng mười phút rồi vẫn chưa mua được.
Có điều, Đinh Tễ không sốt ruột, cũng không cảm thấy áy náy.
Cậu cảm thấy rất thoải mái, rất hiện thực.
Người có thể khiến cậu không màng gì cả, chỉ cần từng chi tiết nhỏ nhặt thôi cũng có thể mang lại cho cậu sự ấm áp.
Tốt thật.
Năm phút sau, cuối cùng Lâm Vô Ngung cũng xách mấy hộp về.
“Bánh bí ngô ở quán đó không phải là món chính,” Lâm Vô Ngung mở từng hộp ra đặt lên bàn, tổng cộng có ba hộp, bên trong có bốn năm loại bánh, “Lúc xếp hàng tôi thấy rất nhiều người mua bánh khoai môn, tôi cũng mua một ít, còn có loại bánh khác, cậu nếm thử cả đi, lỡ như ngon hơn bánh bí ngô thì sao.”
“Ừ.” Đinh Tễ cười cười, cầm lấy một cái bánh khoai môn, cắn một miếng.
Hương vị của bánh khoai môn rất được, vỏ ngoài thơm giòn, nhân khoai bên trong mềm, không quá ngọt, ăn cũng không ngấy.
“Có ngon không?” Lâm Vô Ngung cầm bánh khoai tây lên.
“Ngon.” Chẳng trách lại có nhiều người xếp hàng như vậy.
“Tôi sắp đói chết rồi.” Lâm Vô Ngung cắn một miếng bánh bí ngô.
“Cậu đói bằng tôi sao?” Đinh Tễ cắn hai miếng hết sạch cái bánh khoai môn, bắt đầu ăn mì Ô Đông, “Tám giờ sáng tôi đã dậy rồi, ngồi mấy tiếng đợi cậu tỉnh. Bây giờ cậu mới dậy, cậu đói cái mông.”
Lâm Vô Ngung chỉ cười chứ không nói gì.
Sau khi Đinh Tễ ăn mấy miếng mì, phát hiện ra người có sức ăn lớn như heo, hơn nữa ban nãy còn kêu mình sắp đói chết, bây giờ lại không ăn hết một cái bánh bí ngô.
“Cậu sao thế?” Đinh Tễ hỏi.
“Không sao.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ nhận ra: “Răng cậu vẫn còn đau à?”
“Ừ,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Còn chưa khỏi, cắn đồ ăn lại đau.”
“Cái nào?” Đinh Tễ hỏi.
“Răng nanh hai bên,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi có thể dùng răng cửa để cắn băng dính hả.”
“Dùng răng cửa cắn được thì thần kỳ quá ấy chứ,” Đinh Tễ nhíu mày, cầm lấy cái bánh trong tay anh, xé thành từng miếng nhỏ, đặt vào trong bát của anh, “Răng nanh chỉ dùng để cắt… cậu ăn thế này đi, không cần phải xé, lát nữa ăn mì cậu cuốn lại rồi hẵng ăn, đừng dùng răng cửa cắn.”
“Răng nanh chỉ cắt.” Lâm Vô Ngung cầm mẩu bánh bí ngô bỏ vào trong miệng, “Cậu nói nghe dễ nhỉ.”
Đinh Tễ nhìn anh.
“Cậu cắt thử tôi xem nào?” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ cầm chiếc đũa dùng một lần lên, đặt ở trong miệng, dùng răng cắn, cái đũa rắc một tiếng gãy đôi.
Lâm Vô Ngung cầm miếng bánh bí ngô, hoang mang nhìn cậu.
“Tôi còn không có răng nanh.” Đinh Tễ lại cầm thực đơn bên cạnh lên, đặt vào trong miệng.
“Cậu làm gì đấy?” Lâm Vô Ngung trừng cậu, “Bẩn lắm!”
Đinh Tễ chẳng quan tâm gì đến anh, cắn một góc thực đơn, đẩy thực đơn ngang qua miệng, cả một mảnh thực đơn bị cắn xuống.
Cậu đưa mảnh thực đơn này tới trước mặt Lâm Vô Ngung: “Còn nhìn nữa không?”
“Cậu là cái máy đóng sách thành tinh à?” Lâm Vô Ngung cầm mảnh thực đơn kia lên, “Hay là máy khâu thành tinh? Không thì chính là con thỏ tinh.”
“Nhưng mà tôi đoán cậu cũng chẳng cắn được ra,” Đinh Tễ nói, “Trước đây cậu gặm cánh gà tôi luôn cảm thấy rất lãng phí, hai đầu đều là thịt mà cậu lại vất đi, nhìn là biết ngay thuộc kiểu không biết dùng răng.”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu, qua một lát mới không nhịn được phì cười.
“Cười cái gì,” Đinh Tễ nói, “Hôm nay răng cậu mà rụng ra thì tôi xem cậu còn cười được không.”
“Cậu đáng yêu quá.” Lâm Vô Ngung nói.
“Máy đóng sách tinh chúng tôi đều rất đáng yêu.” Đinh Tễ nói.
Mỳ Ô Đông mà Dương Diệu đề cử ở quán này rất ngon, Lâm Vô Ngung luôn cảm thấy mỳ Ô Đông vô cùng khó ăn, nhưng quán này lại không khó ăn như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ Đinh Tễ vùi đầu vào ăn, anh lại cảm thấy đau lòng.
Đinh Tễ không như anh. Anh chỉ cần là thứ gì có thể ăn được đều vùi đầu ăn ngon, còn Đinh Tễ có đôi khi ăn cái gì cũng phải cố nuốt. Ngoài miệng nói “tùy tiện ăn cái gì cũng được” nhưng khi ăn sẽ không giống như lúc nói.
Giờ đây cậu ăn rất ngon, nhìn như kiểu đói tới điên.
Nhưng Lâm Vô Ngung biết chắc chắn không chỉ là đói.
Từ khi biết chuyện này tới khi giải quyết chuyện này, trong lòng Đinh Tễ đã trải qua bao nhiêu đấu tranh, còn cố gắng lấy dũng khí, còn phải giấu không để anh nhận ra.
Dùng hết tinh thần và sức lực toàn thân.
Ăn được một nửa, điện thoại Đinh Tễ để trong túi vang lên.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Vô Ngung.
“Để tôi nghe.” Lâm Vô Ngung vươn tay ra.
“Không cần, chắc chắn là cô út.” Đinh Tễ lấy điện thoại ra nhìn, “Là cô út.”
“Để tôi nói với cô.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu nói cái mông ấy.” Đinh Tễ nghe điện, “Không liên quan gì tới cậu cả.”
“Tại sao lại không liên quan gì tới cô?” Giọng cô út truyền qua từ điện thoại.
“Cháu đang nói chuyện với Lâm Vô Ngung ạ,” Đinh Tễ nói, “Thế nào rồi cô?”
“Nó biết chuyện này rồi à?” Cô út hỏi, “Có phản ứng thế nào?”
“Suýt nữa thì bật khóc.” Đinh Tễ nói.
“Vậy vẫn ổn.” Cô út nói.
Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, hơi nghiêng đầu: “Phía bố cháu… sao rồi ạ?”
Khi hỏi câu này, cậu cảm thấy bàn tay vừa mới ấm lên của cậu lại lạnh xuống.
Cậu sợ hãi câu trả lời của cô út, nhưng nhất định phải nghe cô út trả lời.
“Có thể làm sao, điên rồi,” Cô út nói, “Cháu có bảo cô gọi điện thoại tới cản bố cháu, cô đã nói là gọi điện thoại không có ích gì, cô chạy thẳng tới nhà luôn.”
“Không thể để ông bà nội cháu biết được.” Đinh Tễ nói.
“Cô nói rồi, nếu như bố mẹ cháu dám để cho ông bà nội biết, cô sẽ mượn cái dây thừng treo cổ ở đầu giường bọn họ.” Cô út nói, “Cô còn nói ai khiến cho bố mẹ cô ăn tết không vui vẻ, cô sẽ khiến cho người đó cả đời này không thể ăn cái tết nào nữa.”
“Rất có phong thái của người đàn bà chanh chua.” Đinh Tễ cổ vũ cô út, “Có tác dụng không ạ?”
“Bây giờ thì có tác dụng,” Cô út thở dài, “Nhưng không biết có thể có tác dụng bao lâu, dù sao hai người bọn họ cũng biết cô không thể chết ở đầu giường bọn họ, cũng không thể khiến cho cháu nhảy lầu.”
“Cô bảo hai người họ thương lấy ông bà nội.” Đinh Tễ nói.
“Chỉ có thể dùng chuyện này để ép buộc bọn họ,” Cô út nói, “Kỳ thực mẹ cháu vẫn ổn, phản ứng không lớn như bố cháu, bố cháu phản ứng như là ông ấy bị thiến… Nhưng mà cũng bình thường, nói thật, nhà ai mà gặp phải chuyện này thì đều phải điên.”
“Cũng có nhà không điên mà.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói.
“Chỉ có một phần trăm là không điên thôi!” Cô út nói, “Cháu cảm thấy người như bố mẹ cháu sẽ ở trong số một phần trăm sao! Nếu như ban đầu cháu không nghe theo lời bọn họ nói, theo học cái chuyên ngành mà cháu không hiểu này, hai người bọn họ sẽ nổi điên lên, huống hồ là chuyện này.”
Đinh Tễ khẽ thở dài.
“Cháu đừng lo quá, bên này có cô rồi, chắc chắn sẽ không để bọn họ đâm đầu vào lửa,” Cô út nói. “Cháu nên đi học thì đi học, nên đọc sách thì đọc sách, nghỉ tết về nhà rồi hẵng bàn bạc với bố mẹ.”
“Vâng.” Đinh Tễ dụi dụi mũi.
“Chuyện dẫn Lâm Vô Ngung về nhà ăn tết cũng phải suy nghĩ lại, hai đứa bàn bạc đi,” Cô út nói, “Tuy rằng trước đây đã nói là tới nhà ăn tết, chắc chắn ông bà cũng mong nó tới, nhưng nếu nó tới thật, ông bà cháu sẽ đoán ra là nó. Chắc chắn sẽ bốc hỏa, lúc ấy có thể khống chế được hay không còn chưa biết được.”
Đinh Tễ nhíu mày, không nói gì.
“Còn nữa,” Cô út nói, “Bố mẹ nó đầu óc giống như có điện, nó phải về nhà giải quyết đi, đừng để năm mới lại ầm ĩ, thật vậy thì không ăn nổi tết nữa.”
Đinh Tễ vẫn không nói gì.
Cô út nói không phải không có lý, bây giờ bố cậu chỉ biết chuyện của cậu. Nếu như bố Lâm Vô Ngung thật sự gọi điện thoại tới, cậu không thể tưởng tượng được ra bố cậu sẽ thế nào.
“Tiểu Tễ,” Cô út nói, “Tuy rằng rất phiền toái, nhưng luôn có thể từng bước giải quyết vấn đề. Chuyện đã bắt đầu rồi thì không phải cố, không có gì phải sợ.”
“Vâng.” Đinh Tễ nói, “Cháu không sợ.”
Cuộc điện thoại của cô út tuy rằng khiến người ta hoảng hốt, nhưng ít nhiều thì cũng xem như an ủi cậu, ít nhất bố cậu không gọi điện tới mắng cậu, cũng không tới tìm ông bà nội. Trước kỳ nghỉ có lẽ vẫn có thể duy trì sóng êm gió lặng.
“Có tin tức gì không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Bây giờ bố tôi vẫn ổn.” Đinh Tễ nói, “Có cô út theo dõi.”
“Ừ,” Lâm Vô Ngung gật đầu, sờ tay cậu, “Còn gì nữa không?”
Đinh Tễ im lặng.
“Là chuyện đón tết hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.
Đinh Tễ nhíu mày, nhìn mì trong bát.
“Nhưng mà chúng ta phải nói ra trước đã,” Lâm Vô Ngung nắn ngón tay cậu, “Đinh Tễ?”
“Hả?” Đinh Tễ ngẩng đầu lên.
“Có một số việc bản thân cậu gánh vác thì không có vấn đề gì, nói không liên quan tới tôi cũng không sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng khi không gánh vác được nữa cậu phải nói cho tôi đấy, biết chưa?”
Đinh Tễ chậc một tiếng: “Lời này cậu nên tự nói với mình trước ấy.”
“Ờ.” Lâm Vô Ngung cười.
“Cậu yên tâm đi,” Đinh Tễ nói, “Tôi không phải là cậu, nếu tôi có chết cũng phải kéo cậu ra làm đệm lưng.”
“Đúng mà.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nhưng mà gần đây cậu gầy lắm,” Đinh Tễ nói, “Ăn nhiều chút đi, lỡ như phải đệm lưng, mập một chút mới thoải mái.”
Lâm Vô Ngung lập tức cầm đũa lên, bắt đầu cuộn mì.
Cuộn xong anh đưa đũa cho Đinh Tễ.
“Làm cái gì đấy?” Đinh Tễ nhìn đũa.
“Đút một miếng,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu làm răng của tôi tí nữa thì gãy, cũng nên biểu hiện một chút đi chứ.”
“Cậu có biết xấu hổ không Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhìn bên cạnh, “Con gái còn không đút cho bạn trai mình đâu!”
“Tôi không phải là con gái.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ không nói được nên lời, chuyện này logic tới cảm động.
Cậu cầm lấy đũa, cầm cái đũa đã quấn mì chọc vào miệng Lâm Vô Ngung: “Nhanh lên! Há miệng ra ăn!”
Lâm Vô Ngung cười cười nuốt luôn mỳ: “Thoải mái.”
“Cậu có thể tự ăn không?” Đinh Tễ hỏi.
“Có thể,” Lâm Vô Ngung vui vẻ cầm lại đũa, “Không chỉ có thể tự ăn, còn có thể giúp cậu ăn.”
“Không cần!” Đinh Tễ vội vàng che bát mì của mình lại, vùi đầu vào ăn như điên.