Nhưng vào giờ phút ngắn ngủi này.
Anh vẫn hận.
Anh hận nguyên nhân bản thân mình bước vào thế giới này.
Anh hận Lâm Trạm dứt khoát bỏ đi không hề trở về, cho dù năm đó Lâm Trạm chỉ là một thiếu niên.
Sự căm hận trong chốc lát không cần tới lí trí cũng không cần logic.
Bản thân anh so với bố mẹ anh càng không thể phát tiết ra ngoài.
Lâm Vô Ngung không cầm lấy tấm ảnh kia, cũng không muốn nhìn người trong bức ảnh.
Anh nhớ rất nhiều thứ, lời bản thân đã từng nói, sách bản thân đã từng đọc, chuyện bản thân từng trải qua, chỉ có khuôn mặt của Lâm Trạm là mơ hồ.
Anh không biết Lâm Trạm trông như thế nào, anh đã không còn nhớ rồi.
Đã quá lâu, lâu tới nỗi gần như chưa từng tồn tại.
Mẹ anh khóc rất đau lòng, cũng rất lớn tiếng.
Lâm Vô Ngung có thể nghe được trong tiếng khóc của bà là sự nhớ nhung và không nỡ, nghe được sự đau khổ bao nhiêu năm nay của bà, cũng có thể cảm nhận được bà sợ hãi tương lai không thể gặp lại.
Trên đường trở về anh tra một chút tài liệu, bệnh của mẹ anh có lẽ là có quan hệ với tâm tình áp chế bao nhiêu năm qua của bà, trong trí nhớ của Lâm Vô Ngung, bà còn mạnh mẽ sắc bén hơn cả bố. Sự dịu dàng duy nhất đều chỉ dành cho Lâm Trạm, sau khi Lâm Trạm biến mất, Lâm Vô Ngung gần như không thấy bà cười.
Cũng không nhìn thấy bà khóc.
Mẹ anh đột nhiên bùng nổ cảm xúc, làm cho anh vô thức cảm thấy sợ hãi, muốn né tránh.
Nhưng bàn tay mẹ anh nắm lấy tay anh còn dùng sức rất mạnh, trước giờ anh không biết mẹ mình lại có sức lực lớn như vậy.
Anh nhìn bàn tay nắm chặt của mình.
Mẹ anh vẫn đang cố gắng nhét ảnh vào tay anh.
Cuối cùng anh không thể không buông lỏng tay.
Mẹ anh cũng buông lỏng tay.
Bức ảnh cứ vậy nằm trong tay anh, mặt chính úp xuống, một góc kẹp giữa ngón tay anh.
“Bác sĩ bảo mẹ phải nhập viện ngay,” mẹ anh khẽ nói, giọng nói vô cùng run rẩy, “Đã ăn sâu vào rồi, phát hiện có hơi muộn… lần này bố con chắc chắn không thể đi được….”
Lâm Vô Ngung không nói gì.
Anh biết đây không phải là toàn bộ lý do của mẹ, thậm chí cũng không phải là lý do chân chính.
Vì Lâm Trạm, bà ấy có thể không tiếc mạng mình.
Bà ấy không dám đi.
Bao nhiêu năm như thế, không hề có một chút tin tức nào, cho nên tất cả những thứ từng được cho là manh mối kia đều là thất vọng.
Bố mẹ Lâm Trạm đã không có cách nào để đối diện.
Sợ là không phải.
Cũng sợ thực sự đúng.
Nỗi sợ không xác định đã bao trùm lên bọn họ.
Lâm Vô Ngung không nói thêm gì, khi rời khỏi giường bệnh của mẹ anh đã áp chế tất cả cảm xúc của mình.
“Bức ảnh này từ đâu ra?” Anh đóng cửa phòng ngủ lại, hỏi bố anh ở phòng khách.
“Con còn nhớ dì Vu không, là bạn thân hồi đại học của mẹ con,” Bố anh nói, “Khi con còn nhỏ thường dẫn anh con ra ngoài chơi.”
“Con không nhớ.” Lâm Vô Ngung trả lời.
“Dì ấy nhìn thấy, nhưng khi đuổi theo lại không nhìn thấy người nữa rồi,” Bố anh nói, “Chỉ chụp được tấm ảnh này, rất mờ nhạt nhưng lại… rất giống.”
“Nếu như nguời này thực sự là Lâm Trạm,” Lâm Vô Ngung nhìn bố anh, “Bố có từng nghĩ tới việc tại sao khi đuổi theo lại không nhìn thấy người nữa không?”
Bố anh nhìn anh.
“Anh ấy không muốn bị tìm thấy,” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói, “Anh ấy không muốn quay lại.”
“Nhưng mẹ con nhất định phải nhìn thấy anh con,” Bố anh nói, “Nhất định… “
“Nếu như không tìm thấy.” Lâm Vô Ngung hỏi, “Cuối cùng lại là lỗi của con, phải không?”
Bố anh sững người rất lâu, cuối cùng mới nặng nề thở ra một hơi, xoay người đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống.
Lâm Vô Ngung rất ít khi cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trong những ngày tháng thi đại học căng thẳng rối bời, tất cả những thứ trong đầu anh vẫn đâu vào đấy, khi cần có thể lấy ra đọc rất rõ ràng.
Hôm nay lại thực sự hỗn loạn, khi anh bước ra khỏi nhà lập tức cảm thấy buồn.
Lúc anh tỉnh táo lại, bản thân đã ngồi trên chiếc xe đạp dùng chung, chậm rãi hướng về phía trường học.
… Quét mã từ khi nào nhỉ?
Vậy mà lại không nhớ.
Có lẽ là một chiếc xe bị hỏng khóa.
Cũng có thể là chiếc xe quên được khóa.
Đi tới cổng trường khóa xe lại anh mới xác định, chính là mình đã quét mã.
Lúc xoay người chuẩn bị đi vào trong trường, anh nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Trợ lý Đinh đi dọc theo bức tường bên phải trường học, bước chân còn rất nhanh, giống như đang vội.
Lâm Vô Ngung sửng sốt, lúc nãy rõ ràng đã đưa trợ lý Đinh về nhà rồi, còn chưa tới hai tiếng đồng hồ vậy mà đã có thể gặp lại ở trước cổng trường?
Anh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, muốn gọi một tiếng, nhưng lại do dự không biết có nên mở miệng hay không.
Dùng khái niệm mà anh hiểu về bạn bè, anh và Đinh Tễ coi như là bạn tốt, anh sẵn lòng nói chuyện, đi ăn với Đinh Tễ, cũng có tâm tình đấu võ mồm với cậu, nhưng nếu như bây giờ Đinh Tễ tới tìm anh, trừ rất cảm động ra thì…
Cũng cảm nhận được sự quan tâm của Đinh Tễ với anh, quan hệ vượt quá cũng không tệ, tuy thời gian quen biết vẫn chưa đạt tới trình độ bạn tốt.
Nếu như nhà Đinh Tễ xảy ra chuyện tương tự như anh, anh sẽ gửi tin nhắn hỏi, sẽ gọi điện thoại hỏi, nếu như Đinh Tễ cần, anh cũng sẽ lập tức tới.
Chẳng qua anh sẽ không trực tiếp xuất hiện trước cửa nhà Đinh Tễ.
Nhưng mà… Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra, xoay trong tay.
Có lẽ bởi vì lúc này đầu óc của anh rất loạn, anh có chút không chắc chắn với phán đoán của mình.
Đinh Tễ không giống với tất cả những người mà anh từng tiếp xúc, hiểu biết của anh về Đinh Tễ là gà con nghìn mặt, cũng chính vì nghìn mặt, anh mới không thể xác định, rốt cuộc phương thức chung sống với bạn bè của Đinh Tễ là thế nào.
Dù sao bạn của Đinh Tễ – Lưu Kim Bằng bằng lòng liều lĩnh thay cậu gánh khoản nợ hơn hai vạn…
Khi bóng lưng Đinh Tễ sắp biến mất ở cuối con đường, Lâm Vô Ngung cầm điện thoại lên gọi cho Đinh Tễ.
Bóng lưng Đinh Tễ dừng lại, Lâm Vô Ngung có thể nhìn thấy cậu rút điện thoại ra, nhưng không lập tức nghe, mà trực tiếp xoay người lại.
Lâm Vô Ngung vẫy tay với cậu.
Đinh Tễ nhận điện thoại: “Tôi tưởng hôm nay cậu sẽ không về ký túc xá?”
“Sao có thể thế được.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ tắt máy, bắt đầu quay lại.
Trúng tà rồi.
Chậc.
Đinh Tễ nhét điện thoại vào túi, trong lòng có chút u sầu.
Cậu không tới ký túc xá của Lâm Vô Ngung, chỉ đứng ở cổng trường một giây liền quyết định rời khỏi.
Từ bé tới lớn, bạn bè của cậu không tính là nhiều, tình cảm bạn học cũng chỉ dừng lại ở bạn cùng lớp, những người ở lớp khác cậu đều không quen hết, bạn bè chỉ có những người bạn ở quảng trường nhỏ kia, chính là loại bất cẩn một chút là đánh nhau.
Chỉ có Lưu Kim Bằng, từ nhỏ tới lớn, nhịn được tính không kiên nhẫn của cậu, chịu được trò đùa dai của cậu, cũng có thể xem nhẹ sự xa cách ngẫu nhiên của cậu.
Cậu có chút không vui vì bản thân lại quan tâm tới chuyện của Lâm Vô Ngung như vậy, dù sao coi trọng nghĩa khí cũng được, mềm lòng cũng tốt, cậu đều chưa từng nhiệt tình như vậy… cho dù là đổi thành người khác, rõ ràng Lâm Vô Ngung còn thích con trai, cậu thực sự sợ Lâm Vô Ngung sẽ hiểu lầm rằng cậu có ý dư thừa gì với anh.
Con mẹ nó chuyện này là sao đây?
“Cậu không về nhà sao?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Tại sao lại chạy tới đây?”
“Nhà không có ai,” Đinh Tễ thở dài, “Bằng Bằng đi làm rồi, chủ nhật mới có thể về, tôi ở nhà hơi chán.”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu, không nói gì.
“Tình… huống trong nhà cậu sao rồi?” Đinh Tễ hỏi.
“Mẹ tôi muốn tôi đi tìm Lâm Trạm.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cái gì?” Đinh Tễ rất ngạc nhiên, giọng nói không khống chế được, “Tìm Lâm Trạm?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, xoay người chậm rãi đi vào trong trường.
“Tìm thế nào? Ngửi mùi sao!” Đinh Tễ có chút khó hiểu, suy nghĩ một lát lại bị dọa nhảy dựng, “Bệnh của mẹ cậu là thật hay giả?”
“Là thật.” Lâm Vô Ngung nói, “Ngày mai phải nằm viện rồi.”
Không biết tại sao Đinh Tễ lại thở ra một hơi, có lẽ ít nhất bố mẹ Lâm Vô Ngung cũng không giả bệnh lừa anh về nhà làm chó đánh hơi.
“Tại sao lại đột nhiên bắt cậu đi tìm Lâm Trạm, bao nhiêu năm như vậy không bảo cậu tìm.” Đinh Tễ nhíu mày, “Là vì bệnh sao?”
“Có lẽ là vậy, ý của mẹ tôi là sợ trước lúc chết không gặp được anh ấy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Bệnh này không đáng sợ vậy đâu, không tới mức phải dặn dò trước lúc ra đi,” Đinh Tễ nói, “Có manh mối gì sao? Không thì bảo cậu tìm thế nào?”
“Bạn của mẹ tôi,” Lâm Vô Ngung nói có chút khó khăn, “Chụp được một tấm ảnh… “
“Đậu má!” Đinh Tễ sửng sốt, “Chụp ở đâu? Ảnh đâu? Có thể xác định là anh cậu sao?”
“Tôi… vẫn chưa xem.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ đột nhiên im miệng.
Có lẽ Lâm Vô Ngung không muốn hoặc không dám đi tìm.
Hai người im lặng đi vào trong cổng trường, xuyên qua con đường bên trong.
Lúc này vẫn chưa nghỉ hè, lớp mười, mười một vẫn đang học bài, có thể nghe thấy âm thanh ồn ào từ trong các phòng học, còn cả tiếng gọi tiếng cười, tiếng bóng rổ rơi bụp bụp xuống đất ở sân thể dục đằng xa.
Lâm Vô Ngung dẫn theo Đinh Tễ đi vào trong ký túc, có lẽ là bác quản lý ký túc đã biết được tình huống của anh, cho nên khi Đinh Tễ theo vào, bác quản lý không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: “Bạn học Tiểu Lâm về rồi đấy hả?”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung cười đáp một tiếng.
Đây là lần thứ hai Đinh Tễ tới ký túc xá của Lâm Vô Ngung, khác biệt rất lớn so với lần trước, tràn đầy cảm giác chia xa.
“Uống coca không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Lạnh mới uống.” Đinh Tễ nói, “Không lạnh uống không ngon.”
“Lạnh thì phải đợi một chút.” Lâm Vô Ngung nói.
“Không cần, không cần.” Đinh Tễ vội vàng nói, “Không phải đi, tôi không uống, không cần uống gì cả.”
Lâm Vô Ngung không nói gì, mở tủ, lấy ra hai lon coca, còn cả một hộp giấy.
Sau khi để coca vào trong một chậu nhỏ, anh đổ thứ đồ trong hộp giấy ra bàn, là từng gói giống như túi chườm đá.
“Làm gì đấy?” Đinh Tễ hỏi.
“Làm coca lạnh cho cậu.” Lâm Vô Ngung nói xong cầm lấy túi chườm đá đập lên bàn.
“Dùng suy nghĩ sao?” Đinh Tễ lại hỏi.
Lâm Vô Ngung quăng túi chườm đá trong tay cho cậu, khi cậu nhận lấy phát hiện trong túi chườm đá lại có đá, cậu có chút ngạc nhiên: “Đây là miếng dán nhiệt phiên bản đóng băng à?”
“Coi như là thế đi, chất làm mát cùng với gel, dùng để chườm đá,” Lâm Vô Ngung nói, “Lát nữa xé ra làm coca lạnh nhanh hơn.”
Đinh Tễ cảm thấy rất thú vị, hai người đứng trước bàn, cầm túi chườm lên đập, sau đó bóp bóp, sau khi túi chườm bắt đầu đông đá thì cắt ra đổ vào trong chậu.
Giống như trò chơi.
Sau khi gel đá chôn vùi hai lon coca, hai người ngồi ngắm cái chậu.
“Nhiệt độ này,” Đinh Tễ chọc tay vào thử nhiệt độ, “Lạnh thật đấy. Có thể duy trì trong thời gian bao lâu?”
“Cái gì có thể duy trì được bao lâu?” Lâm Vô Ngung ngẩn người, “Tay của cậu à?”
“Tôi bảo thứ này có thể đóng băng bao lâu!” Đinh Tễ nói, cậu cảm thấy có lẽ cảm xúc của Lâm Vô Ngung không được tốt, nếu không bản thân cậu hỏi câu này anh đã biết rồi.
“Nửa tiếng,” Lâm Vô Ngung nói, “Cho nên tôi mới nói uống lạnh phải chờ.”
“Một gói đá bao nhiêu tiền?” Đinh Tễ hỏi.
“Có lẽ khoảng tầm hai ba đồng?” Lâm Vô Ngung suy nghĩ.
“Được đấy,” Đinh Tễ giơ ngón cái với anh, “Không hổ là người được người ta đặc biệt mời tới điều khiển máy bay không người lái, có tiền, những túi đá để ở đây đủ mua hai thùng coca rồi.”
Lâm Vô Ngung đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại: “Tôi quên trả tiền công cho cậu rồi.”
“Không gấp,” Đinh Tễ có chút ngại, “Tôi cũng không làm gì, đi theo chơi thôi.”
Lâm Vô Ngung ấn mấy cái trên điện thoại, sau đó điện thoại của cậu kêu lên.
“Cảm ơn nhé.” Đinh Tễ rút điện thoại ra mở tin nhắn.
Phát hiện Lâm Vô Ngung gửi lì xì cho cậu.
… Tiền công một ngày của trợ lý có phải quá ít không? Ngồi xe hai tiếng đồng hồ, còn leo núi bốn mươi phút, còn…
Thôi bỏ đi, bản thân mình cũng đã nói là đi chơi rồi, Đinh Tễ mở lì xì ra: “Kỳ thực cậu trực tiếp trừ tiền tôi vay cậu….”
1 nguyên?
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung đã chống bàn cười như điên, nhìn dáng vẻ thì có lẽ khi cậu rút điện thoại ra anh đã cười rồi.
“Đậu má tôi thực sự bái phục cậu.” Đinh Tễ trừng anh.
“Không cần thì trả lại cho tôi.” Lâm Vô Ngung vừa cười vừa nói.
“Cần,” Đinh Tễ để điện thoại lại vào túi, “Sao lại không cần.”
Lâm Vô Ngung lại cười một lát rồi mới dừng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nói gì, nhìn chằm chằm một đống đá với coca trong chậu.
Sau khi Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, cậu vươn tay về phía anh: “Đưa tôi xem.”
“Cái gì?” Lâm Vô Ngung vẫn nhìn chằm chằm cái chậu.
“Ảnh của Lâm Trạm.” Đinh Tễ nói, “Cho tôi xem.”
Lâm Vô Ngung bình tĩnh lại rất lâu rồi mới lấy ảnh chụp ra, đặt lên tay cậu.
“Tự in hả?” Đinh Tễ nhìn.
“Có lẽ là thế.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ không nói gì thêm nữa, bước sang bên cạnh một bước, ngồi lên trên giường.
Ảnh chụp rất mờ, người chụp ảnh có lẽ rất vội, vừa đi vừa chụp.
Bối cảnh của ảnh chụp là một trạm tàu điện, Đinh Tễ nhìn tên trạm, rất gần trường đại học H… cậu nhìn Lâm Vô Ngung, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà bố mẹ anh bảo anh đi tìm Lâm Trạm, cùng một thành phố.
Trạm tàu điện rất đông người, tới lui đều là người, liếc mắt nhìn cũng không biết đang chụp ai, lại nhìn chăm chú thêm một lát mới xác định được người được chụp là một người đàn ông trẻ tuổi đang xuống cầu thang.
Cao gầy, chỉ có góc nghiêng mơ hồ.
Chỉ nhìn góc nghiêng này, cũng không có bất cứ liên tưởng gì, nhưng nếu như giả định trước đây là Lâm Trạm, cậu có thể nhìn ra người này có cái mũi rất giống Lâm Vô Ngung.
“Rất mờ, có lẽ phải là người rất thân mới đoán ra được.” Đinh Tễ đưa ra một phân tích rất đúng trọng tâm, “Nói thực nếu như nói đây là anh tôi, tôi nhìn như vậy, chưa biết chừng cũng cảm thấy rất giống tôi.”
Lâm Vô Ngung quay đầu lại nhìn cậu.
“Có muốn xem không?” Đinh Tễ nhẹ nhàng búng lên tấm ảnh, “Kỳ thực mẹ cậu bảo cậu đi tìm có phải vì hai người họ không dám.”
“Tôi cũng không hẳn dám đi.” Lâm Vô Ngung đi tới trước mặt cậu, cầm bức ảnh qua.
Đinh Tễ nhìn khuôn mặt anh.
Có lẽ mười mấy năm nay Lâm Vô Ngung đều siêng năng tu luyện mới có kỹ năng che giấu cảm xúc này, rõ ràng lúc trước còn không dám xem ảnh, bây giờ lại có thể xem ảnh mà trên mặt không có chút thái độ nào.
Tay cũng không run, dường như anh đang xem phiếu điểm vạn năm hạng nhất không đổi.
“Vậy sao?” Đinh Tễ phá vỡ sự im lặng, nếu không mở miệng, cậu lo Lâm Vô Ngung sẽ đột nhiên ngủ mất như lần ôn tập trước.
Qua mấy giây sau Lâm Vô Ngung mới ngước mắt lên.
Không nói gì, một giọt nước mắt đột nhiên rơi từ khóe mắt trái xuống dưới cái cằm gầy.
Thậm chí Đinh Tễ còn không nhìn thấy nước mắt đảo trong hốc mắt, vành mắt còn chưa kịp đỏ, cách thức giọt nước mắt này lên sân khấu giống như nước mưa rơi trên mặt Lâm Vô Ngung.
“Có lẽ là vậy.” Lâm Vô Ngung nói, trong giọng nói cũng không nghe ra là anh vừa khóc.
Đinh Tễ có chút luống cuống tay chân, Lâm Vô Ngung đã từng nói khi người khác khóc anh không biết nên dỗ dành thế nào, kỳ thực đều giống nhau, tuy rằng bản thân Đinh Tễ tràn đầy cảm xúc nên thường hay khóc nhưng cậu cũng không biết phải đối diện với người khác khóc thế nào, đặc biệt là còn khóc… không để tâm như vậy.
Cậu muốn đưa cho Lâm Vô Ngung tờ giấy, nhưng khi nhanh chóng ấn lên hai túi quần của mình, cậu biết trên người mình không có thứ đó, thế là cậu vội vàng nhìn trái nhìn phải, lại nhìn lướt qua bàn học, cũng không thể nhìn thấy thứ nào có công dụng tương tự như giấy.
Cuối cùng cậu chỉ đành đứng dậy, túm lấy vạt áo của Lâm Vô Ngung, kéo lên cọ mặt anh mấy cái.
“Có bẩn hay không vậy,” Lâm Vô Ngung nói, “Quần áo lăn lộn cả ngày ở trên núi rồi.”
“Cậu cũng không thay quần áo còn trách ai?” Đinh Tễ lại thở dài một hơi, kéo góc áo mình lên, “Được không, tôi đã thay quần áo rồi.”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung ấn tay cậu xuống.
Đinh Tễ không nói gì,
Lâm Vô Ngung rút áo trong tay cậu ra, cúi đầu dùng áo cậu ấn ấn lên mắt.
Đinh Tễ thực sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Đầu óc cậu bị ‘chọc chết chim’ đâm sao?”
“Tay cậu quá nặng,” Lâm Vô Ngung nói, “Vừa mới cọ đau mặt tôi.”
“Da mặt cậu dày…” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Có yếu ớt như vậy sao.”
Lâm Vô Ngung cười lên: “Có lẽ coca cũng lạnh rồi, uống không?”
“Đợi thêm một chút,” Đinh Tễ nói, “Lỡ như không lạnh, còn có thể nhét lại không…”
“Được.” Lâm Vô Ngung kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn bức ảnh.
“Bây giờ dám nhìn rồi hả?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Không khóc nữa?” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, nếu như vừa rồi không tận mắt nhìn thấy, bây giờ cậu căn bản cũng không thể tin người này nửa phút trước vừa mới rơi nước mắt.
“Tại sao bố mẹ tôi lại nhất định bắt tôi đi tìm,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu như thật sự là Lâm Trạm, bọn họ biết Lâm Trạm sẽ không gặp bọn họ.”
“Nhưng nếu như cậu đi,” Đinh Tễ nói, “Nếu như thật sự gặp, có lẽ anh ấy sẽ không trốn, đúng không?”
“Có lẽ vậy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Vậy cậu có muốn đi không?” Đinh Tễ hỏi.
“Có,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi báo nguyện vọng xong sẽ đi, dù sao cũng phải đi, sớm hay muộn gì cũng giống nhau.”
“Vậy hay là…” Sau khi Đinh Tễ vừa mở miệng đã lập tức hối hận.
Nhưng sau khi Lâm Vô Ngung mở miệng cậu lại càng hối hận.
“Không cần,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi tự đi được rồi, cậu còn phải làm công trả tiền cho tôi.”