Cùng lúc đó. Toà án.
Kỷ Thiên sau khi dự cái phiên toà thẩm án Lâm Lạc Nhi, Lương Định, Trạch Cao cùng với đám người Phong Tử An thì liền trở về một mình.
Hôm nay anh tới dự cái phiên toà này, mục đích cũng chỉ muốn tìm cái thân ảnh của cô gái đó.
Tiếc là cô gái kia lại không có mặt.
Do đã nhờ Phong Tử An tìm được nơi để mở quán bar, nên Kỷ Thiên muốn một mình lái xe đến địa điểm kia xem sao. Vừa hay nơi đó lại gần một cái nhà hàng khá lớn, cũng tiện, mặt đường phải nói phong thuỷ rất tốt.
Anh cũng muốn nếm thử mấy món ăn ở đây xem sao?
“Đại ca, anh có cần tụi em đi theo anh không?” Tên đàn em của Kỷ Thiên tên A Thất nói.
“Không cần, các cậu về trước đi.” Kỷ Thiên đáp. Tiện tay bấm remod, xe tự động mở cửa.
Một tên đàn em khác lại hỏi: “Đại ca, anh đi một mình có được không, ở đây không phải địa bàn của chúng ta.”
Kỷ Thiên híp mắt nhìn cậu chàng kia, trên này lại hỏi một mình có được không, em trai nhà cậu cũng biết hỏi quá nhỉ, tôi không được thì phải FA hết đời à?
Nghĩ vậy nhưng Kỷ Thiên cũng không trách cậu chàng kia, anh chỉ nói: “Yên tâm đi, tôi có gì mà không được, chẳng ai nhận ra đại ca của các cậu đâu, trở về hết đi.”
Bọn đàn em nghe lời, chỉ có thể quay đầu trở về, đây là lần đầu bọn họ bị đại ca đuổi khéo. Hình như là tâm trạng của đại ca mấy bữa nay không có tốt lắm.
Tụi nó xì xào với nhau vài câu, cả bọn liền rủ nhau đi uống vài ly tại một quán nhậu bình dinh cuối dãy phố, nghe nói cái món thịt xiên nướng ở đây ngon nhức nách, không ăn thịt xiên uống rượu chính là uổng kiếp làm đàn ông!
Cả bọn rời đi, một mình Kỷ Thiên lái xe chầm chậm dọc theo con đường lớn, vừa lái xe vừa ngắm cảnh. Đại loại là lúc này anh cũng không có việc gì để làm, nên tiện thể tham quan một vòng luôn.
Trời xui đất khiến thế nào anh lại lái xe đến ngay cái nhà hàng mà Diệp Yến đang xem mắt, lúc này đã quá trưa, bụng cũng réo gào, vừa hay gặp nhà hàng, Kỷ Thiên cho xe đậu vào bãi đỗ xe, một mình rảo bước đi vào bên trong nhà hàng.
Lúc anh vừa đi vào lại gặp ngay đám người Châu Sinh đang đi ra.
Do Châu Sinh đang bực bội, lại không có chỗ để trút giận, nên vừa hay đụng phải Kỷ Thiên, khiến anh ta suýt bật lại ngã về phía sau, tức giận, tiện mồm liền quát, “Con mẹ mày, có biết nhìn đường không đấy, bị mù à, không biết tránh người sao?”
Kỷ Thiên vừa đụng phải Châu Sinh, mấy cái vết thương khi đánh nhau mấy ngày trước trên tàu của Trạch Cao lúc này cho bị đụng chạm mạnh mà nhức nhối, khiến anh nhăn mày một cái.
Chưa hết đau thì thôi, thế vậy mà lại còn bất ngờ bị chửi xối xả, Kỷ Thiên có chút đực mặt ra, không kịp phản ứng.
Thấy Kỷ Thiên không có phản ứng, Châu Sinh càng tức, vừa hay đám vệ sĩ của anh ta tới, anh ta liền ra lệnh, “Tụi mày cho cái thằng đui không có mắt này một trận cho tao, thấy bản đại gia còn không chịu tránh, muốn làm tiền tao à?”
Một tên, hai tên, ba tên… vậy mà cả cái đám vệ sĩ đi theo Châu Sinh lại xúm lại vây một mình Kỷ Thiên ở giữa.
Kỷ Thiên cầm chìa khoá xe trong tay, anh hơi kinh ngạc nhìn đám người Châu Sinh, không nghĩ đến ở tỉnh S cũng có loại chuyện vô lý như này xảy ra, ỷ đông hiếp ít, nhưng mà ỷ đông hiếp ít thì không quan trọng, chủ yếu là đi đã va vào người khác, không xin lỗi thì thôi, lại còn muốn đập nhau hội đồng.
Con mịa cái đám người này muốn đưa mình làm bao cát cho anh giải toả à!
Kỷ Thiên cũng không thèm nói gì, chỉ thủ thế, rằng chỉ cần một tên xông vào, anh sẽ cho cả đám ăn hành luôn.
Tay chân cũng đang ngứa ngáy nha.
Nhưng mà đúng cái lúc cả hai bên chuẩn bị đập nhau thì thanh âm lạnh lùng của Diệp Yến vang lên phía sau.
“Dừng tay lại, ban ngày ban mặt, muốn đánh nhau à?”
Ách..!
Kỷ Thiên nghe ra cái thanh âm kia cực kỳ quen tai, anh ngoảnh mặt lại nhìn, hai mắt lập tức sáng quắc như đèn ô tô, kia là em gái cảnh sát đáng yêu đó mà.
Anh đang còn không biết làm sao để tìm cô, không nghĩ đến cô lại cứ thế mà xuất hiện trước mắt anh.
Ông trời ơi, tháng này con quyết định ăn chay!
Kỷ Thiên nghĩ thầm, liền quyết định tu một tháng. Hôm nay nhất định phải dùng cái hình tượng đáng thương này để siêu lòng em ấy.
Diệp Yến không có nhận ra Kỷ Thiên, nhưng mà hành động lúc này của Châu Sinh lại trực tiếp làm cô ghét bỏ.
Cả một đám người lại muốn đánh một người đang bị thương còn chưa tháo cả băng?
Cô nhất định phải chủ trì công đạo.
Châu Sinh bên này vừa nghe Diệp Yến lên tiếng, liền tức giận, “Diệp Yến, liên quan gì đến cô, thằng ranh này chính là đụng phải tôi, tôi dạy nó một bài học thôi, cô chĩa mỏ vào làm gì?”
Diệp Yến cau mày, lạnh lùng đáp: “Tôi thấy bất bình nên giúp đỡ thôi, Châu thiếu, đường đường là giám đốc Châu thị, lại ỷ đông hiếp yếu, còn là người bị thương?”
“Thì sao hả, con nhỏ này bớt lo chuyện bao đồng.” Một tên vệ sĩ dẫn đầu cái đám vệ sĩ của Châu Sinh bực bội ghét bỏ chửi Diệp Yến, lao lên muốn đánh cô.
Nhưng Diệp Yến là ai chứ, cái chức thiếu uý của cô không phải chỉ để chơi không, khi mà cái tên vệ sĩ kia định vung đấm về phía Kỷ Thiên, lại bị nắm đấm của Diệp Yến đánh một quyền bức hắn ta lùi lại năm bước, liêu xiêu muốn ngã.
“Châu Sinh, bảo người của anh dừng tay, quân tử động khẩu, không động thủ.” Diệp Yến lạnh giọng quát, mà cái động tĩnh này lại vô tình thu hút bao nhiêu cái ánh mắt tò mò của khách trong nhà hàng.
Châu Sinh có lý chẳng sợ, ở đây ai không biết anh ta lấy tiền đè chết người, con ranh Diệp Yến này, lấy cửa gì dạy đời anh ta.
“Tụi mày, lên cho tao, thiệt hại nhà hàng tao đền cả.” Anh ta lùi về sau, hưng phấn muốn nhìn xem đánh nhau chơi.
Rất nhanh quần chúng ăn dưa cũng bu lại, xem coi rút cuộc là xảy ra cái tình huống gì.
Đám thuộc hạ của Châu Sinh vậy mà không biết ở đâu kéo lại hơn cả mười đứa. Diệp Yến lúc này mới ngớ ra, cái quái gì, ban nãy cô nhìn xem rõ chỉ có bốn năm tên, giờ đâu lại lòi ra đông thế.
Thằng cha Châu Sinh này sợ chết thế à?
Kỷ Thiên nhìn đám vệ sĩ tự nhiên đâu ra thêm cả chục tên, anh ồ lên trong lòng một tiếng, đúng là chơi đủ lớn nha.
Vui thật!
Anh lúc đầu cũng định chơi từ từ với tên tổng tài này, chỉ là không ngờ giữa đường lại có người đẹp ra tay cứu anh, này xem là mĩ nhân cứu anh hùng cũng không có sai tí nào!
“Châu Sinh, anh đi xem mắt mà mang theo nhiều người thế, sợ tôi ăn thịt anh à?” Diệp Yến khoanh tay nhìn cái đám vệ sĩ của Châu Sinh. Nếu thật sự phải đánh nhau, cô cũng không ngán, nhưng mà nếu như để cục trưởng biết cô làm cảnh sát mà đánh công dân, cô chắc chắn sẽ bị kỷ luật.
Châu Sinh cười khinh thường nói, “Ừ đấy, tôi chính là sợ cô, thứ phụ nữ chưa động khẩu đã động thủ như cô, ai biết được lấy cô về, chết lúc nào không hay, hơn nữa gái già như cô, vốn không xứng để làm vợ bất kỳ ai. Tôi có lòng tốt muốn hốt cô, cô lại còn làm màu, ra dẻ cái gì? Còn chẳng phải là gái ế lâu năm à? Ha ha ha..”
Mọi người xung quanh nghe Châu Sinh nói, liền có người bụm miệng cười. Thì ra là đi xem mắt, nhìn coi phụ nữ như này ở đây ít cũng hai ba đứa con rồi, vậy mà cô gái này vẫn chưa có lấy chồng.
Có mấy bà thím còn cay miệng hơn, nói rõ lớn, “Ấy dào, cứ giữ đấy, ai cũng không đụng, lâu ngày khéo mốc meo.”
Không ai thèm lấy!
Không ai thèm đụng vào!
Lâu ngày khéo mốc meo!
Chó cũng không thèm nhìn!
Bao nhiêu câu nói như vậy, giống như đao thương đâm về phía Diệp Yến.
Chỉ bởi vì cô là cảnh sát, nên cô không lấy được chồng? Vì tướng mạnh mẽ nên không ai dám cưới?
Haha, nực cười thật!
Diệp Yến không phản bác được, vì rõ ràng là như vậy, cô đi xem mắt lần nào là thất bại lần ấy, không ai dám chấp nhận cô làm vợ với thân phận cảnh sát.
Đúng cái lúc này, thanh âm Kỷ Thiên trầm lạnh vang lên, phá tan cái không khí xoi mói ồn ào của đám người lắm chuyện.
“Ai nói cô ấy không có ai cưới, tôi là bạn trai của cô ấy, chúng tôi sắp kết hôn rồi.” Kỷ Thiên vừa nói, vừa đi tới, nắm lấy bàn tay đang siết chặt thành quyền của Diệp Yến, anh lặng lẽ nhìn từng người một trong cái đám đông, cuối cùng là Châu Sinh.
Kỷ Thiên hai mắt âm trầm nói: “Tôi nói này cậu gì ơi, đàn ông phải biết tôn trọng phụ nữ, chứ cái loại người như cậu, cho dù đi xem mắt vạn lần, cũng không ai vừa mắt đâu, nếu có kẻ vừa mắt cậu, không phường đào mỏ, cũng là ca..ve!”
Ách…!
Mọi người nghe cái lời lẽ của Kỷ Thiên, đều trố mắt nghẹn họng nhìn anh, người đàn ông này, miệng lưỡi bén nhọn thiệt nha.
Châu Sinh liếc Kỷ Thiên một cái, nhưng cái liếc này anh ta phải hơi ngửa đầu lên mới có thể chạm đến đôi mắt của Kỷ Thiên.
Bởi vì vóc người Kỷ Thiên cao to hơn anh ta mấy lần, nếu anh ta đoán không sai, bằng kích cỡ quần áo hắn đang mặc, tên đàn ông mà Diệp Yến không tiếc đứng ra bênh vực này phải trên 1m90 là ít.
Hơn nữa, Châu Sinh lúc này mới nhìn kỹ, người đàn ông này phỏng chừng còn nhiều tuổi hơn anh ta, đĩnh đạc, lại phong độ, hơn nữa còn có vẻ rất âm độc, tàn bạo. Nhìn con mắt phải của hắn ta bị rạch một vết sẹo dọc xuống, đáng sợ thật.
Cũng may anh ta khi nãy còn chưa động thủ cùng người đàn ông này, nếu không…
Mọi người xung quanh không có quan tâm đến cái suy nghĩ của Châu Sinh, lại chỉ âm thầm đánh giá Kỷ Thiên.
Trong mắt bọn họ, chàng trai này so với Châu Sinh kia chính là một thước, một trượng nha.
Nếu để cô gái này đi với ai mới hợp, khẳng định là anh chàng cao to, mạnh mẽ này rồi.
Thấy mọi người nhìn mình, lại nhìn Diệp Yến chằm chằm, Kỷ Thiên nheo mắt nguy hiểm mà lên tiếng, “Các người nhìn đủ cả chưa, nhìn đủ rồi thì đi đi, không có chuyện của các người đâu.”
Đám người ta nhìn mi, mi nhìn ta, rồi lại đối diện với ánh mắt hình viên đạn của Kỷ Thiên, liền sợ hãi rối rít mà rời đi từng người một, mấy cái bà thím khi nãy châm biếm Diệp Yến còn lủi mất nhanh hơn thỏ.
Cuối cùng chỉ còn lại đám vệ sĩ của Châu Sinh và anh ta đừng ngây ngốc ở đó nhìn, anh ta vừa bị Kỷ Thiên nói cho đẹp mặt, trong lòng vừa không cam, vừa sợ hãi, cố gắng trấn tĩnh nói: “Diệp Yến, thì ra cô có bạn trai rồi còn muốn quyến rũ tôi, lão cha của cô đúng là khốn kiếp, ham tiền sai cô đi làm tiền giúp ông ta, tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, cô chờ đó”
Kỷ Thiên híp mắt, nhìn Châu Sinh, “Cậu nói gì hả?”
Châu Sinh bị hù, kéo đám vệ sĩ nhanh chóng đánh bài chuồn, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, chuyện hôm nay, anh ta ghim rồi.
Diệp Yến lúc này lại cứ như bị nam châm hút xuống nền nhà, không có nhúc nhích được.
Từ lúc biết chuyện, hiểu đời, cô đây là lần đầu tiên được người khác giới nắm tay như vậy, cả người như có dòng điện xẹt xẹt chập mạch.
Sau đó nổ tung rối loạn hết cả nhịp đập.
Người đàn ông này, trên người anh ấy có điện từ sao?
…