• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang cái lúc Kỷ Thiên còn suy nghĩ về lời nói của cậu nhóc thì bên ngoài, một tên đàn em hốt hoảng chạy xộc vào, thiếu điều muốn bò trên đất, tên này vừa bị ăn một đạp, máu miệng phun cả ra, vội vàng lăn vào đây để thông báo.

“Đại ca, cứu em, tên điên kia đến rồi, Phong… Phong Tử..Tử An đến rồi.” Tên đàn em kia lau máu mồm vừa nhăn nhó vừa nói, nếu không phải người đó giảm lực, hẳn cậu ta đã đi gặp diêm vương uống trà rồi.

Kỷ Thiên bật đứng dậy, “Mày nói cái gì, ai đến?”

“Là…là… Phong…phong Tử An.” Tên đàn em líu lưỡi vì sợ.

Con mẹ nó!

Kỷ Thiên tức giận phân phó, “Hai đứa mày, căn chừng ở đây, còn lại theo tao ra ngoài.”

Nói xong, anh ta tức giận đi ra ngoài.

Mà lúc này phía bên ngoài, Phong Tử An một thân đằng đằng sát khí, lăm lăm đứng ở bên ngoài nhìn vào khu nhà bỏ hoang, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng nhìn chằm chằm đám người từ bên trong bước ra.

Càng nhìn đến dáng dấp kia, Kỷ Thiên trong lòng càng khiếp sợ.

Thật quen thuộc.

Cho đến khi khoảng cách chỉ còn mười mấy bước chân, anh ta mới nhìn rõ, cái người mà tên đàn em nói là Phong Tử An có hình dạng ra sao.

Kỷ Thiên bỗng sững sờ.

Con mịa ơi, anh ta thấy ai đây?



Tiêu An! Là Tiêu An! Bạn thân rất thân của anh ta.

Phong Tử An đứng kia, nhìn Kỷ Thiên, trong lòng lửa giận ngút trời, khốn kiếp, bạn thân của anh lại có thể ra tay bắt cóc con gái anh, hại anh đứng ngồi không yên.

Bọn đàn em nhìn thấy bộ dạng của Phong Tử An, cả đám định bay đến bao vây hắn, tên đàn em lúc gọi điện cho anh còn lớn giọng, “họ Phong kia, đã mang theo tiền đến chưa, năm trăm triệu, giao tiền ra đây, người liền được trả về. Nếu không giao tiền, người của mày chết!”

Tên này rất hăng, hắn chính là được Kỷ Thiên giao việc lần này cho, nhưng mà lúc này khi đang hăng hái phi thân lên làm dẫn đầu, liền bị Kỷ Thiên lập đức đạp cho một cước, anh ta quát lớn:

“Đạp cái con **mày. Cút ra sau cho tao.” Kỷ Thiên giận tím mặt. Lần này thế là tèo rồi.

Phong Tử An khinh thường, nhìn Kỷ Thiên, “Họ Kỷ kia, lâu rồi gặp lại, không nghĩ đến cậu nuốt gan cá mập, lại dám bắt con gái tôi?”

Hả! Bọn đàn em định nhao nhao lên, lại như bị nam châm hút vào đất, không di chuyển được.

Con gái ai?

Anh Thiên với tên họ Phong này quen nhau sao?

Chưa thấy anh Thiên đi với tên đó bao giờ?

Phong Tử An gầm lên, “Còn không thả người, con gái tôi mà mất một sợi tóc, tôi cho họ Kỷ cậu tuyệt tự!”

Kỷ Thiên giật nảy, “Tiêu An, cái mịa nhà cậu, sao lại đổi tên làm quần gì, tôi không biết, hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”

Kỷ Thiên đỡ trán, gãi đầu, con mịa nó, Lương Định, thằng ranh con chết tiệt, dám chơi ông đây, hại bị mất mặt.

Lương Định, mày mịa nó đợi đó cho tao.

Phong Tử An sắc mặt muốn ăn tươi nuốt sống đi thẳng tới chỗ Kỷ Thiên. Chỉ nghe một tiếng “vút” một cái, nắm đấm của Phong Tử An đã dừng trước mặt Kỷ Thiên cách ba centimet.

Anh Thiên!! Đám đàn em run lên, hô lớn. Muốn xông vào giúp anh ta, lại bị Kỷ Thiên ngăn lại.

“Tụi mày dừng lại hết.” Kỷ Thiên quát.

Phong Tử An dĩ nhiên không có xuống tay, từ lúc anh vừa tới đây, nhìn cái xe ô tô kia, anh liền đã biết người ra tay là ai.

Thật không ngờ đến, người bắt cóc con gái anh lại là bạn thân của anh, Kỷ Thiên.

Hai người là bạn thân từ hồi cấp hai. Vì lú do cá nhân mà Kỷ Thiên phải ẩn mình vào cái thế giới ngầm với tội ác kia.



Bây giờ gặp lại nhau, bao năm rồi, không nghĩ đến hai người bạn thân lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, chỉ là không biết Kỷ Thiên tự mình làm hay là nghe ai sai khiến.

“Tiêu An, tôi xin lỗi, là hiểu lầm thôi.” Kỷ Thiên nói.

Phong Tử An buông cổ áo Kỷ Thiên ra, đấm nhẹ một quyền vào ngực anh ta, “Mang con gái tôi ra đây, con mẹ nó, cậu mắt mù à, nhìn nó mà không biết nó giống ai sao?”

Kỷ Thiên bật cười, vội vàng ra lệnh cho mấy tên đàn em mau chóng vào bên trong thả người.

Sau đó anh ta lần lượt nói ra chuyện của Lương Định nhờ anh ta làm.

Hai người nói chuyện được mười mấy câu thì thanh âm trẻ con vang lên, ngọt ngào như kẹo sữa,

“Ba ba, ba ba.”

Phong Tử An quay đầu, vội ngồi xổm xuống, dịu dàng, “Thiên Thiên của ba.”

Kỷ Thiên thở ra, quả nhiên là con hắn, cô bé mặc cái váy đầm xanh lao đến ôm trầm lấy Phong Tử An, miệng không ngừng ríu rít nói, con sợ, con sợ.

Ông trời à, sợ mà còn có thể chê người ta xấu hơn ba nó sao!

Đám đàn em mắt tròn mắt dẹt mà nhìn cái sự việc diễn biến thành cái dạng này. Lần đầu tiên trong đời bọn họ làm phi vụ bắt cóc này bị thất bại.

Công cốc mịa rồi! Đúng máu chó ghê. Bắt cóc ai không bắt, lại đi bắt con gái của bạn thân!

Này mặt mũi nào nữa!

Bạch Hiên và Tử Khang cũng ra theo sau đó, đến bên cạnh Phong Tử An. Lúc này Phong Tử An mới nói với Kỷ Thiên, “Cậu về Ninh Thành lâu chưa?”

“Cũng được một thời gian ngắn, tôi có tìm cậu, nhưng mà làm sao biết cậu thay tên đổi họ, cậu thật mịa nó làm tôi xấu mặt với anh em.”

Phong Tử An nhàn nhạt nói: “Tôi không thay tên, họ Phong mới là họ của tôi, Tiêu An chỉ là tên bên ngoài kết giao của tôi thôi.”

Anh bỗng hỏi: “Sao cậu quen biết Lương Định?”

Kỷ Thiên nhún vai, “Hắn từng giúp tôi một lần, tôi trả ơn hắn thôi, cậu cũng biết, tôi không thích nợ nần ai mà.”

Phong Tử An ôm con gái, nói tiếp: “Hắn không biết cậu là bạn tôi, nhưng cũng bởi vì cậu mang con gái tôi đi, con bé mới thoát được một kiếp, còn mẹ nó, vợ tôi thì lại bị bắt đi không biết ở đâu rồi.”



“Còn có chuyện này sao?” kỷ Thiên kinh ngạc, “Vậy cậu có manh mối gì chưa?”

Mọi người cùng nhau đi ra xe, Phong Tử An nói: “Vẫn chưa, tôi một mình đến đây đón con gái, còn phía bên kia, có Hàn Phi là bạn của vợ tôi, vợ cậu ta cùng vợ tôi bị mang đi một lượt. Cậu ta điêu tra bên đó, tôi đến mang Thiên Thiên về, xong mới yên tâm tìm cô ấy”

Nói khá nhiều khiến Phong Tử An có chút mệt mỏi. Vết thương sau lưng anh vì khi nãy hoạt động quá mạnh, anh có cảm giác chỉ cũng muốn bứt ra rồi.

Lúc này Kỷ Thiên mới phát hiện ra Phong Tử An có vấn đề, “Tiêu An, lưng của cậu có bị gì à?”

Phong Tử An lắc đầu, bị người ta đâm lén thôi, không đáng ngại.”

Ngồi lên xe, Phong Tử An giao phó, “Bạch Hiên, cậu lái xe đưa Thiên Thiên và Tử Khang về nhà cũ họ Phong, ở đó an toàn hơn.”

Bạch Hiên tự biết lần này là do bản thân thất trách, liền cúi đầu nhận mệnh. Chở theo Tử Khang và Thiên Thiên về nhà cũ Phong gia.

Kỷ Thiên đương nhiên cũng điều bốn tên thuộc hạ đi theo Bạch Hiên, đưa ba người về đến Phong gia.

Anh ta dặn dò: “Tụi mày đi theo cậu Bạch đưa họ về nhà an toàn, xong quay lại báo cáo với tao, nhớ kỹ phải không được để xảy ra sơ sót, nếu không tao lấy tụi mày làm mồi cho cá sấu săn.”

Bốn tên đàn em nhận lệnh đi theo Bạch Hiên. Tử Khang và Thiên Thiên nhìn Kỷ Thiên, Cô bé Thiên Thiên bỗng vẫy tay, nói: “Vì chú tên giống cháu, nên cháu không giận chú nữa, chú đừng có làm người xấu nữa nha.”

Kỷ Thiên gãi đầu, đen mặt, xấu hổ, lại nghe cậu nhóc Tử Khang nói: “Còn nữa, quả thật chú so với cậu út của tôi, cậu út đẹp trai hơn rất nhiều.”

Chiếc xe lăn bắn sau đó chầm chầm rời khỏi sau ánh chiều dần nhuốm hoàng hôn.

Kỷ Thiên càng đen mặt hơn, mịa nó thế nào anh ta bị hai đứa nhỏ này ghim à, cắn hoài thế, đẹp không bằng thì sao chứ, chí ít, anh ta cũng từng là hot boy đấy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK