Hai giờ sáng, phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt đèn. Phong Tử An và Kỷ Thiên cùng nhau đứng bật dậy chờ bác sĩ ra ngoài, cửa mở ra, Kỷ Thiên bước vội tới, “Bác sĩ, ba tôi ông ấy sao rồi?”
Vị bác sĩ nhìn Kỷ Thiên, thở ra một hơi, “Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, nhưng mà vết đâm sâu quá, trúng phải lá lách, rất nghiêm trọng, cần theo dõi sát mới được.”
Kỷ Thiên thở hắt ra, thật may là ba không sao, chỉ cần còn một hơi thở, thì anh vẫn có thể làm lại từ đầu, hiếu thảo với ba anh đến hết đời.
“Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi có thể vào thăm không?” Phong Tử An lịch sự hỏi.
“Được, nhưng đừng ồn quá là được.” Vị bác sĩ gật đầu, sau đó cùng mấy nhân viên y tá rời đi.
Kỷ Thiên nói với Phong Tử An, “Tử An, cậu trở về đi, một mình tôi có thể tự lo, việc nhà của cậu còn nhiều như vậy, đừng lo cho tôi nữa.”
Phong Tử An nhìn bộ dạng của Kỷ Thiên, quả nhiên là tỉnh táo chút rồi. Anh mới nói, “Được, vậy tôi về trước, có chuyện gì, lập tức gọi cho tôi.”
“Biết rồi, lo về chuẩn bị hôn lễ của cậu đi.” Kỷ Thiên cười cười nói.
Phong Tử An cũng chỉ có thể trở về, chuyện của Kỷ Thiên quả thật chỉ có cậu ta mới tự mình giải quyết được mà thôi.
Không một ai có thể tự gỡ nút thắt ở trong lòng người khác ngoại trừ bản thân họ.
…
Ông Kỷ được Kỷ Thiên chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Kỷ Thiên ngồi cạnh giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn người đàn ông già nua an tĩnh mà nằm tựa như đang ngủ.
“Ba, con xin lỗi, là con không tốt, luôn chống đối với ba, không tin tưởng ba, ba đừng trách con nha.” Kỷ Thiên nói với ông Kỷ đang hôn mê trên giường bệnh.
Anh không chắc ba anh có nghe được hay không, nhưng anh chắc một điều rằng, chỉ cần anh nói ra hết, lòng anh sẽ nhẹ.
Đợi ba anh tỉnh lại, anh nhất định sẽ chăm sóc, nghe lời ông, trở về quản lý tập đoàn thật tốt.
….
Thoắt cái đã là năm ngày sau.
Hôm nay Diệp Yến trở lại cục cảnh sát để làm việc.
Tuy vết thương còn nhói đau, nhưng miễn cưỡng đi làm, vẫn có thể viết báo cáo được.
Vừa bước vào cái cổng cục cảnh sát, cô đã bị chặn lại. Hai người này biết cô, nói: “Thiếu uý Diệp, cục trưởng cho mời chị.”
Diệp Yến cũng không lấy làm ngạc nhiên, cô nghĩ cục trưởng gọi cô chắc là lại vì vụ án kia cũng nên.
Một đường đi đến phòng cục trưởng, Diệp Yến cảm thấy thái độ của mọi người trong đây khác hẳn trước đây.
Mấy cái ánh mắt hôm nay nhìn cô lại như nhìn trúng cái thứ tà yêu gì đó. Có cảm giác chính là khinh thường chán ghét.
Thậm chí Diệp Yến còn nghe được cái lời vô cùng khó nghe hiếm thấy.
“Đúng là mất mặt cảnh sát, cô ta lại còn dám vác mặt đến đi làm, không biết xấu hổ.”
“Đúng thế, làm ra chuyện mất mặt như vậy, còn cố tỉnh đến đây, muốn để mọi người biết cô ta làm xấu mặt cảnh sát thế nào à?”
“Đúng là đồ con gái mất nết.”
…
Mấy cái lời kia Diệp Yến thu hết vào tai, khả năng tám chín phần là nói cô.
Diệp Yến hoàn toàn không biết ngày hôm đó, cô cùng với Kỷ Thiên ở quán nhậu bị anh ôm ấp, lại cùng anh đến khách sạn khải hoàn, sau đó nữa tất cả đều bị Diệp Tình chụp được.
Năm ngày trước vì Diệp Yến không thoả hiệp cùng Diệp Tình, cô ả liền không nghĩ hậu quả, cứ vậy tung hết mấy cái hình kia lên mạng xã hội. Nửa phần hình trước, cô ta chụp được, là người thật việc thật.
Nửa phần sau ở khách sạn, Diệp Tình không có chụp được, nên cô ta dùng tiền nguỵ tạo cảnh giường chiếu, ghép ảnh Diệp Yến với Kỷ Thiên mây mưa trên giường. Ngặt một cái, Diệp Tình lại cố ý bôi mờ mặt của Kỷ Thiên, chỉ để rõ mặt của Diệp Yến, vậy nên cái lúc này, mọi tiếng xấu, mũi dùi đều chĩa về phía cô.
Trong cục cảnh sát, không một ai không biết loại chuyện này. Mà Diệp Yến năm ngày qua ru rú trong nhà, cô cũng không lên mạng xã hội nên căn bản không biết gì cả.
Hiện tại bao nhiêu là tiếng xấu về cô đều đã lan xa.
Đó cũng là lý do vì sao mà lúc này, thái độ của mọi người đối với cô lại khác như vậy. Từng là một cô thiếu uý cảnh sát gương mẫu, không nghĩ đến lại có đời tư bẩn như vậy, lên giường với trai bao ở bên ngoài.
Thật ghê tởm!
…
Diệp Yến gõ cửa phòng cục trưởng.
“Vào đi.” Cục Trưởng Phong thanh âm trầm thấp lên tiếng.
Diệp Yến đẩy cửa đi vào.
Trong phỏng chỉ có một mình cảnh sát trưởng Phong, cũng là bác của Phong Tử An.
Ông nhìn cô gái trước mặt, thái độ như chú cháu mà nói, “Diệp Yến, hôm nay ta gọi thẳng tên cháu cũng là có nguyên nhân.”
Diệp Yến nhíu mày, “Là chuyện gì ạ? Có phải liên quan đến cháu không?”
Cảnh sát trưởng Phong nhìn cô, mới chậm rãi nói: “Ta từng nghe cháu muốn ra nước ngoài học nâng cao, thế này đi, vừa hay có đợt tập huấn, cháu sang Thái Lan một chuyến đi. Xem như đi du lịch.”
Diệp Yến khó hiểu, “Bác Phong, vì sao ạ, cháu vẫn rất tốt mà.”
“Haizzz…” cảnh sát trưởng Phong thở dài, đưa cho Diệp Yến một túi nhỏ bên trong toàn là hình chụp.
Diệp Yến xem xong mấy cái tấm hình kia, thân thể như rơi vào hầm băng.
Cái quái gì thế này, là ai chụp được, tất cả ngay hôm đó, tối đó, cô gặp Kỷ Thiên, thân mật với anh, bị người khác chụp được.
Với cả…
Diệp Yến coi mấy cái tấm hình mây mưa kia, càng cau mày chặt, đúng là cô và Kỷ Thiên có thân mật trên giường, nhưng mà mấy cái tấm hình này căn bản chính là giả tạo. Làm gì có mấy cái loại tư thế này, thật ghê rợn.
Diệp Yến tái nhợt mặt mũi, “Bác Phong, đây…không phải cháu…”
“Nhưng đã xảy ra rồi, chúng ta cũng không ép xuống được. Cháu tạm nghỉ việc một thời gian đi.” Cảnh sát trưởng Phong nói.
Diệp Yến nắm chặt mấy tấm hình, thảo nào mọi người lại nhìn cô như vậy, thật xấu hổ, nhục nhã.
Cô một đời tinh anh, lại bị hại trong một khắc, không biết là ai…
Đợi đã, Diệp Yến như nhớ lại, năm ngày trước, là Diệp Tình.
Khốn nạn!
Diệp Yến đứng dậy, cúi đầu với cảnh sát trưởng Phong, ông tiếc nuối nói: “Cháu là thiếu uý rất có năng lực, nhưng chuyện này đi xa quá, ta cấp giấy nghỉ dài hạn cho cháu, sau này sẽ ổn.”
Diệp Yến cúi đầu, “Cục trưởng cảm ơn bác. Cháu có chuyện muốn nhờ.”
“Được, là chuyện gì.” Cảnh sát trưởng Phong nhìn dáng vẻ của Diệp Yến, hơi không đành.
“Xin bác đừng tiết lộ thông tin là cháu đến Thái Lan.”
“Được, ta đáp ứng cháu.”
…
Rời khỏi phòng cục trưởng.
Diệp Yến đi thẳng về nhà. Trong lòng tức giận tràn ngập, cây muốn lặng gió lại không muốn ngừng. Diệp Tình, tôi năm lần bảy lượt tha cho cô, nhưng cô lại cứ đụng chạm đến giới hạn của tôi.
Nếu muốn hại người theo kiểu này, tôi cho cô gậy ông đập lưng ông!
Lúc này Diệp Tình đang vô cùng hí hửng đi shopping với Châu Sinh. Diệp Yến cái con ngu ngốc kia có phúc mà không biết hưởng, chẳng bằng Diệp Tình cô ta, chiều chuộng một chút thôi, tiền sài không hết.
Vừa ra khỏi cổng trung tâm mua sắm, Diệp Tình và Châu Sinh đã bị Diệp Yến chặn đường.
“Tôi chỉ cần cô ta đi với tôi, anh có thể cút.” Diệp Yến lạnh lùng nói với Châu Sinh.
Châu Sinh hôm nay không có mang theo vệ sĩ, chủ yếu không muốn bị phá hư bầu không khí, không ngờ đến lúc này lại gặp phải con sư tử hà đông này.
“Cô muốn làm gì hai chúng tôi?” Châu Sinh muốn làm anh hùng rơm.
Diệp Yến chán ghét, nhìn Diệp Tình lại càng chán ghét buồn nôn hơn, tại sao lại có loại phụ nữ bẩn thỉu như vậy, đáng hận là cô ả lại chảy chung huyết thống với cô. Nhưng mà chuyện đó lúc này chẳng quan trọng nữa.
Dám đụng đến cô, thì phải lãnh đủ hậu quả. Thấy Châu Sinh ngoan cố không đi, Diệp Yến điên lên, “Khốn kiếp, tôi nói anh bị điếc à, cút đi.”
Dứt lời là cú đá của Diệp Yến bay tới không chút thương xót. Châu Sinh bị trúng một đạp, lồm cồm bò dậy, miệng chửi thiên chửi địa, lại không dám mắng Diệp Yến.
Diệp Tình sợ xanh mặt, lùi lùi lùi lại phía sau, muốn chạy.
Diệp Yến tức giận, “Con khốn, có gan làm, không có gan nhận hả.”
Cô mạnh mẽ túm ngược tóc Diệp Tình lôi về phía xe của cô. Hôm nay, không chơi chết con ả này thì cô không mang họ Diệp.
“Áaaa… chị muốn làm gì, chị điên à, thả tôi ra.”Diệp Tình dãy dụa cào cấu, nhưng vô ích bình thường cô ả chân yếu tay mềm, đấu với Diệp Yến, chỉ có ăn thiệt thòi.
Diệp Yến túm Diệp Tình lên xe, tát cho cô ta một cái tát như trời giáng, khiến Diệp Tình ngất luôn, máu ngay khoé miệng cũng rỉ ra, nằm im sau xe.
Diệp Yến lái xe đến khách sạn Khải Hoàn, lại gọi điện thoại cho Chung Thanh Thanh, cô nói với Chung Thanh rất lâu, đến lúc xe dừng trước cổng khách sạn.
Lập tức có bốn người đàn ông từ bên trong đi ra, Diệp Yến mở cửa xe, Chung Thanh Thanh của vừa ra đến, hơi lo lắng nói: “Diệp Yến, cậu thật sự muốn làm vậy sao?”
Diệp Yến lạnh lẽo gật đầu, “Làm đi, cô ta hại mình thân bại danh liệt, thì cũng đừng mong ngẩng mặt mà nhìn đời, có qua có lại mà thôi.”
Chung Thanh Thanh nhìn Diệp Tình đang hôn mê, lại hỏi lại Diệp Yến, “Ầy, cô ta là em cậu mà?”
Diệp Yến lạnh nhạt, liếc nhìn Diệp Tình lần cuối, “Hứ… em gái gì chứ, tôi không có đứa em gái chuyên sử dụng kế bẩn hại người.”
Cô xoay người đi, lạnh lùng để lại một câu, “Tuỳ cậu đấy, tốt nhất là cứ bảo người của cậu chơi thật thoải mái, muốn chơi chết cô ta cũng được.”
Nói xong, Diệp Yến lên xe lái đi, một cái quay đầu cũng không quay lại. Cô chính là người như vậy, dám làm chuyện hại cô, vậy thì lãnh nhận hậu quả đi.
Còn về chuyện Chung Thanh Thanh xử lý Diệp Tình ra sao, có lẽ sau đêm nay, Diệp Tình sẽ mãi mãi kinh hoàng với đàn ông, thậm chí, nằm mơ cũng không dám nghĩ đến tình dục nữa…
Lái xe về đến nhà, Diệp Yến mệt mỏi nhìn từng ngóc ngách ở trong nhà, lần này đi không biết khi nào mới quay lại, một năm, hai năm, hay ba năm…
Cô không biết được, nhưng bắt buộc phải đi.
Đi để quên đi mọi chuyện, quên đi người đàn ông đi lướt qua cuộc sống của cô.
Có khi lúc trở lại, anh đã thành gia lập thất, có con nhỏ rồi cũng nên, chắc cũng không nhớ đến cuộc sống của anh từng có bóng dáng nữ cảnh sát lướt qua một ngày ấy đâu nhỉ.
Thu dọn hành lý, lúc này Ông Diệp còn chưa về, Diệp Yến căn bản không muốn gặp ông, tránh cho cha con khó xử.
Cô cầm bút ghi từng chữ lên mảnh giấy nhỏ, nét chứ đơn giản, [ Ba, chắc người cũng biết chuyện của con rồi, xin lỗi ba, con không muốn mọi người nói ra vào, con sẽ rời đi một thời gian, ba yên tâm, con gái tự chăm sóc tốt, ba bảo trọng sức khoẻ.]
Để lại tờ giấy kia, Diệp Yến mang theo vali, gọi điện đặt vé đến Thái Lan ngay trong đêm.
Tốt nhất là đi nhanh để không ai biết cô đi đâu, xem như cô chết rồi cũng được.
Còn về Kỷ Thiên, nếu như…cô nói là nếu như, nếu như có duyên, chắc sẽ gặp lại…