• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão già họ Trạch nhìn Kỷ Thiên, trong lòng của lão ta thật sự là run lên vì sợ, dù sao cũng chỉ là hù doạ, vậy thì lấy cái gì mà cho nổ tung đây.

Kỷ Thiên nhìn trời đêm, đôi mắt phảng phất tia máu, anh ta khinh thường nói: “Lão Trạch, ông đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, sao hả, tưởng đông người lấy nhiều hiếp ít thì Kỷ Thiên tôi sợ chắc, nói cho ông biết, tôi đây chính là quân tử không sợ trời không sợ đất đấy, há còn sợ một lão già sắp hết tóc như ông à?”

Nghe cái câu chửi này của Kỷ Thiên, bọn đàn em của anh ta đang trong cái lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy, nhưng lại không thể không bụm cái miệng mà phụt cười.

Tính tình của Thiên ca nhà bọn hắn, có trời mới thấu.

Mà lão Trạch thì mặt xám xịt vì không biết để đâu cho hết cơn giận không tên kia.

Đúng cái lúc này, thanh âm của Phong Tử An vang lên từ phía sau, “Nói nhiều với ông ta làm gì, giải quyết nhanh đi.”

Kỷ Thiên nghe được giọng của Phong Tử An, âm thầm thở phào một cái. Tên kia cuối cùng cũng đến rồi.

Cái đám người nghe được cái thanh âm lành lạnh của người đàn ông, liền đồng loạt quay sang nhìn. Chỉ thấy đi tới là hai người đàn ông còn có hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Phong Tử An với Hàn Phi, Lưu Nguyệt và Dương Tinh Vũ đi tới cùng hội họp với Kỷ Thiên, dưới bao nhiêu là cặp ngạc nhiên của đám người, bao gồm cả đám người Lâm Lạc Nhi và Lương Định cùng cái lão béo họ Trạch.

Lưu Nguyệt và Dương Tinh Vũ lần đầu mới nhìn thấy Kỷ Thiên, có chút tò mò mà nhìn người đàn ông kia, Kỷ Thiên hoàn toàn không biết, hình tượng lúc này của anh trong mắt hai cô gái chính là không khác ác quỷ là mấy, hung ác như vậy, dữ dằn như vậy.

Đặc biệt là con mắt phải bị che bởi vết sẹo kia, có ngầu đấy, nhưng mà đáng sợ ghê. Nếu mà không nghe Phong Tử An nói qua, cô thật sự nghi Kỷ Thiên chính là kẻ đầu xỏ hơn là đồng minh.

Dương Tinh Vũ đảo mắt nhìn cái đám người đang ngồi túm tụm vào với nhau, lại nhìn đến phía lão già họ Trạch kia, cuối cùng, đôi mắt sắc lẻm của cô lia đến đôi nam nữa cũng đang đứng gần chỗ của lão già béo bụng kia.

Không ai xa lạ cả, chính là Lâm Lạc Nhi và Lương Định. Rất nhanh, Dương Tinh Vũ căm hận mà nói lớn, “Tử An, người bắt cóc em chính là cô ta.”

Lâm Lạc Nhi và Lương Định đứng bên này, vô tình bị Dương Tinh Vũ khai đao kề cổ, không khỏi có chút bất ngờ, nhưng Lâm Lạc Nhi cũng không chịu thua, “Dương Tinh Vũ, cô đừng có vu oan cho tôi, tôi có thù oán gì với cô, chẳng có lý do gì để hại cô cả.”

Dương Tinh Vũ cười lạnh, “Ha, chẳng có lý do gì để hại tôi, còn chẳng phải vì Tử An không quan tâm đến cô à, không nhìn cô một cái à, không lên giường với cô, nên cô ghen ăn tức ở với tôi, hại con gái tôi, còn muốn hại tôi? Nhưng tôi phúc lớn mạng lớn, ở hiền gặp lành, bị cô hại ngàn lần cũng không chết được. Hơn nữa…”

Cô nhìn chằm chằm Lâm Lạc Nhi, mới nói tiếp, “Loại người tư tâm như cô, hại người còn cần lý do sao? Cô vì để đạt được mục đích của bản thân, cũng không ngại hi sinh cả người bên cạnh của cô, tôi nói không sai chứ cô Lâm.”

Thật ra tất cả những cái chuyện này, đều là Phong Tử An âm thầm cho Bạch Hải điều tra, anh biết hết mọi chuyện kể cả việc Lâm Lạc Nhi lợi dụng anh em nhà họ Lương như thế nào, tất cả đều không xót một chi tiết. Anh khi nãy đã kể hết cho Dương Tinh Vũ nghe.

Phong Tử An vốn định nhắm mắt bỏ qua, bởi vì ông Lương là người tốt, cũng là bạn làm ăn thời trẻ của ba anh, nhưng cuối cùng, tên Lương Định ngu ngốc lại cứ một hai nghe Lâm Lạc Nhi sai khiến như một con rối, làm đủ mọi chuyện xấu thay cô ả.

Nói trắng ra, Lương Định vì yêu mà đâm đầu làm chuyện xấu một cách mù quáng, đáng thương hơn là đáng trách.

Nhưng là hắn cuối cùng vẫn chạm đến giới hạn của Phong Tử An anh, bắt con gái anh không thành, lại muốn bắt cả vợ anh, cả hai mẹ con họ là thịt đầu tim của anh, anh làm sao có thể bỏ qua cho Lương Định, càng không thể bỏ qua cho Lâm Lạc Nhi.

Bọn họ phải trả giá thật xứng cho chuyện lần này.

Lâm Lạc Nhi nhìn thấy Phong Tử An quan tâm Dương Tinh Vũ như vậy, yêu thương như vậy, quan tâm từng chút một như vậy, nhưng sao anh ta lại không có bố thí cho cô ta dù chỉ là một cái ánh nhìn cơ chứ?

Phong Tử An, anh thật sự ghét tôi đến như vậy, Lâm Lạc Nhi oán hận mà nhìn Dương Tinh Vũ, tức đến siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đau nhức, đây là lần đầu tiên cô ta bị sỉ nhục như vậy, lại còn trước mặt bao nhiêu người.

Dương Tinh Vũ! Lại là Dương Tinh Vũ, cái gì cũng là con khốn kia cướp mất của mình.

Dương Tinh Vũ, sao mày không chết đi, trúng độc như vậy sao còn chưa chết, tại sao lần nào cũng là Phong Tử An xuất hiện kịp lúc cứu con khốn kia.

Sao mày không chết quách đi hả Dương Tinh Vũ?

Lâm Lạc Nhi oán hận mà chửi Dương Tinh Vũ, nguyền rủa cô chết vạn lần.

Mà cái lúc này…

Lương Định ở bên cạnh thu hết mọi biểu cảm của Lâm Lạc Nhi vào mắt, hắn không biết rút cuộc thì người phụ nữ này còn giấu hắn bao nhiêu chuyện. Hắn nghĩ bản thân liệu có phải là sai lầm trong chuyện này rồi không, từ đầu đến cuối, chỉ vì yêu thương cô gái này, mà hắn chấp nhận mọi yêu cầu của cô ta, thậm chí dám đứng ra chống đối với Phong Tử An, cuối cùng anh ta thua thảm bại, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

Cô gái này căn bản không yêu thương gì hắn cả, chỉ lợi dụng hắn như một cán dao thay cô ta giết người thôi.

Nghe xem những gì Dương Tinh Vũ kia vừa nói, thì ra trong lòng Lâm Lạc Nhi không hề có hắn, chỉ có tiền che mờ mắt, cô ta chỉ một lòng muốn có Phong Tử An, còn hắn chẳng qua chỉ là một cái con cờ bị lợi dụng, hết giá trị thì bị gạt qua một bên.

Nực cười, đúng là quá buồn cười, đến giờ hắn mới nhận ra điều này, đúng là điên rồ.

Lâm Lạc Nhi đúng là tặng cho hắn một cú lừa ngoạn mục.

Rất ngoạn mục.

Lương Định nuốt chua chát vào trong ngực, hắn cố gắng áp chế tức giận xuống, chất vấn Lâm Lạc Nhi.

“Lạc Nhi, lời cô ta nói là thật cả sao? Cô thật sự khồn có chút tình cảm với tôi, trong lòng cô chỉ muốn Phong Tử An?”

Lâm Lạc Nhi giật mình, cô ta không nghĩ giờ phút này Lương Định lại có thể quay đầu bỏ cô ta.

“Định, cô ta nói dối, em yêu anh, không có ai khác cả?”

Kỷ Thiên nghe được cái lời kia, anh ta nhìn Lương Định, cảm thấy thật tội nghiệp cho thằng ngu này. Con ả kia, khéo vì để đạt mục đích, còn chẳng biết lên giường với bao nhiêu phường rồi ấy, làm cái gì mà em chỉ yêu mỗi anh, con mịa nó buồn nôn.

Lâm Lạc Nhi nắm bàn tay Lương Định, “Định, anh phải tin em, cô ta chính là muốn sài kế để ly gián thôi.”

Cô ta nói với Lương Định xong, lại nhìn qua Dương Tinh Vũ, cảnh cáo, “Dương Tinh Vũ, cô im miệng lại đi, đừng có ngậm máu phun người.”

Dương Tinh Vũ cười lạnh, “Ha, tôi có ngậm máu phun người hay không, trong lòng cô hiểu rõ.”

Phong Tử An chán ghét Lâm Lạc Nhi, cảm thấy cô gái của anh nói chuyện với cô ta sẽ bẩn miệng cô, liền kéo cô vào ngực, Anh cười như không cười, vỗ vỗ cái bàn tay nhỏ của Dương Tinh Vũ, “Giao cho anh xử lý.”

Dương Tinh Vũ ngoan ngoãn gật đầu, một dạng, ngoài anh ra, em không nghe ai hết.

Kỷ Thiên chửi vạn câu, mịa nó Phong Tử An, cậu là đem vợ tới đây để hai người show ân ái cho chúng tôi xem đấy à?

Mà cái đám đông thì lúc này nhìn thấy Phong Tử An đến, cảm thấy đâu đó an tâm hẳn, đều tập trung mà hóng hớt chuyện quần chúng, không biết vì cái gì, khi người đàn ông này xuất hiện, thì mọi thứ chung quanh anh liền lu mờ, gặp nguy cũng hoá an.

Giờ phút này, Phong Tử An giống như thiên sứ đến giải phóng tăm tối nguy hiểm trên con tàu này.

Đó là đám đông suy nghĩ mà thôi., nhưng lão già họ Trạch lại cảm thấy khác bọn họ, Phong Tử An chính là tên ác quỷ đầu thai vào thế giới loài người.

Lão ta gặp phải Phong Tử An, đều sẽ là xui xẻo, không có gì tốt!

Tỉ như lần này, lão ta còn thể thoát hay không?…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK