Beta: Ư Ư
Sau đó Diệu Diệu có nói với Tần Trường An chuyện này, sau đó cũng không biết Tần Trường An làm gì mà Kỷ Phong không còn xuất hiện nữa.
Thật ra Tần Trường An cũng không làm gì nhiều, Kỷ Phong đã ốc không mang nổi mình ốc.
Nguyên nhân là vì Lý Thanh Thanh.
Lý Thanh Thanh cảm thấy thế giới này thật không công bằng, luôn có một vài người sinh ra đã có được những thứ người khác cầu còn không được, thân thế, tướng mạo, địa vị, tiền tài thậm chí hôn nhân tốt đẹp.
Trước đây cô ta và Lê Diệu Diệu học cùng đại học, cô ta dùng hết công sức mới trốn thoát ra khỏi ngôi nhà bần hàn đấy, thi vào đại học, nhưng vào đại học mới phát hiện khoảng cách giữa người với người lớn thế nào.
Cô ta thích vòng cổ R, hao tâm tổn chí(*) cũng không lấy được, Lê Diệu Diệu lại có thể tùy ý đeo vòng cổ.
Cho nên khi vào 《Dị giới》, ma xui quỷ khiến cô ta lại làm một cái vòng cổ giống y như đúc của Lê Diệu Diệu.
Sau đó Kỷ Phong cố ý tiếp cận cô ta, cô ta từng nghe nói khi còn nhỏ Lê Diệu Diệu đã cứu một bé trai, khi hắn ta hỏi thử, trong lòng cô ta nảy ra một suy nghĩ, đoán rằng chỉ sợ hắn ta là cậu bé lúc trước được Lê Diệu Diệu cứu.
Tùy tiện cứu một bé trai mà nhớ cô ta đến bây giờ, vừa có tiền lại đẹp trai...
Lý Thanh Thanh nói không biết, như thật như giả mà trả lời.
Cho đến khi nhìn thấy vòng cổ của Công Chúa Lê, cô ta mới biết đó là Diệu Diệu. Cô ta có chút kinh hoảng, có thể tưởng tượng ngoài Kỷ Phong Lê Diệu Diệu vẫn còn rất nhiều người quan tâm cô ta, cho nên không thể trách cô ta.
Cô ta ra tay.
Chỉ là không nghĩ tới trên đời này vẫn bất công như vậy, Lê Diệu Diệu đến nông nỗi này cũng sẽ có người giúp cô, thành công xoay người, chẳng những tẩy trắng thanh danh của mình mà còn được gả vào nhà họ Tần...
Người của nhà họ Tần a...
Lý Thanh Thanh không cam lòng nhưng là không rảnh lo Diệu Diệu làm gì.
Cô ta biết loại người như Kỷ Phong nhất định sẽ hối hận, hoặc là tự mình tìm lí do đẩy trách nhiệm lên người cô ta, huống hồ hai người đã xé rách mặt, Kỷ Phong sẽ không bỏ qua cho cô ta, ——khoảng cách giữa cô ta và Kỷ Phong cách nhau quá xa, hắn ta muốn đối phó với cô ta thật sự rất đơn giản.
Dù không chết nhưng cũng sẽ không quá tốt... Cô ta không cần, cũng không muốn chết sớm như vậy.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, Lý Thanh Thanh ra tay trước với Kỷ Phong.
Khi cô ta biết được Kỷ Phong đang hối hận, sợ là sau này sẽ đối phó với cô ta, đã luôn muốn thu thập nhược điểm của Kỷ Phong, vừa hay cô ta ở bên cạnh hắn ta lâu như vậy, lại có quan hệ ân nhân cứu mạng với hắn ta, Kỷ Phong rất tin tưởng cô ta, vậy nên cô ta rất dễ động tay chân tới vài đồ vật.
Địa vị của Kỷ Phong không ổn định, có không ít người cạnh tranh, trong tay cô ta lại có đồ vật hữu dụng với bọn họ.
Đừng bao giờ khinh thường phụ nữ, lúc phụ nữ tàn nhẫn, có thể hung hăng cắn người bên cạnh một miếng thịt.
Một chiêu này đủ tàn nhẫn.
Kỷ Phong chưa bao giờ nghĩ tới cô ta sẽ làm như vậy, không hề có phòng bị, thế lực lớn nhanh chóng thu lại, trực tiếp bị bài xích thành kẻ dư thừa, thâm chí thiếu chút nửa bị trục xuất khỏi nhà họ Kỷ.
Bị đâm một đao như vậy, công sức nhiều năm thất bại trong một sớm một chiều, Kỷ Phong cơ hồ điên rồi, sao có thể buông tha cho Lý Thanh Thanh.
Không lâu sau, Lý Thanh Thanh đã bị khởi tố ăn trộm cơ mật thương nghiệp và lừa một số tiền lớn. Ban đầu người muốn nói tốt cho cô ta, không biết làm giao dịch gì với Kỷ Phong mà không ra tay, Lý Thanh Thanh không thể tin được bản thân bị phán bỏ tù.
Không thể tin được Kỷ Phong ra tay tuyệt tình như vậy, dưới sự điên cuồng của mình, Lý Thanh Thanh dùng chiêu cuối cùng, cô ta từng tiếp xúc với những chứng cứ Kỷ Phong trốn thuế lậu thuế và những việc trái pháp luật khác, cô ta cùng với các thiếu gia nhà họ Kỷ liên hệ chụp hình phơi bày mọi việc ra ánh sáng.
Bạo động trên mạng nhanh chóng làm cổ phiếu nhà họ Kỷ rớt xuống.
Nhà họ Kỷ hận không thể đánh chết Kỷ Phong chỉ có thể cắt đuôi cầu sinh, trực tiếp đăng bài thanh minh, đuổi Kỷ Phong ra khỏi nhà họ Kỷ.
Khoảng cách hai người quả thật là một trò cười.
Thật lâu về sau, chờ mọi thứ trần ai lạc định(**), Kỷ Phong và Lý Thanh Thanh cũng không có được kết quả gì tốt.
Một thân một mình rời nhà, bị nhà họ Kỷ trả thù, một lần bỏ tù là mấy năm nhận hết mọi ức hiếp.
Ngồi trong phòng giam, hai người không nói rõ tâm tình của mình.
Tại sao bọn họ lại rơi xuống tình cảnh này? Rõ ràng lúc trước tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp...
... Nếu lúc trước không làm như vậy, hắn ta/cô ta có thể có kết quả hoàn toàn khác không?
Đáng tiếc mọi chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng.
Nhưng mà Diệu Diệu và Tần Trường An rất nhanh đã quên mất bọn họ.
Rốt cuộc bọn họ đều rất bận.
Official weibo Tần thị bị cư dân mạng gọi là official weibo khoe ân ái, các fan vừa nói muốn giơ cao cây đuốc! Tạm biệt! Hẹn gặp lại! Một người thành thật bấm vào gửi đi weibo, một lúc sau click mở ảnh.
Bình luận khắp nơi đều là, [ Lại khoe, mấy người còn muốn khoe ân ái! Mẹ nó mấy người cho rằng loại chuyện lén lút này tôi sẽ ăn sao?! ][ Ăn thì ăn chứ! ]
[ Cứu mạng, chó độc thân không cần tôn nghiêm sao?! ]
[ Cầu xin mấy người, Tần thiếu gia, ngài mau buông tha cái Weibo này đi, official weibo cũng bị biến thành dạng gì...]
[ Nói đi, phải làm sao mấy người mới có thể không khoe ân ái? Tôi cho mấy người một trăm vạn được không? ]
Diệu Diệu nhìn bình luận, chớp chớp mắt, hình như bọn họ không có đăng bài gì đi... Nhìn lại Tần thị official website, bài gần đây nhất phát ra cũng chỉ có một khoang trò chơi phu thê mới thăng cấp 6, hãy chờ đợi a.
...Này cũng tính là khoe ân ái?
Cư dân mạng bây giờ thật khó hiểu.
Đương nhiên là bọn họ không khoe ân ái, ân ái là sự thật, Diệu Diệu có chút rụt rè nghĩ thầm.
Ai nha, rốt cuộc thì Tần Trường An thích cô là sự thật (*/ω*)
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, bèn gọi cho Tần Trường An.
Điện thoại không vang vài tiếng đã được nghe, tiếng nói kia quả nhiên từ lạnh lẽo đường hoàng chuyển sang mềm mại mỉm cười chỉ trong nháy mắt, "Diệu Diệu?"
Tần Trường An bảo mọi người tạm dừng một chút, nhỏ giọng nói, "Thức rồi có đói bụng không, nồi cháo trong bếp là anh làm, ăn lót bụng trước đã, buổi tối muốn ăn gì anh về nấu cho em."
Mọi người: "........."
Trọng sắc khinh bạn.
Diệu Diệu lật người, "... lần trước anh làm xương sườn rất ngon, không phải anh cũng thích sao?"
"Được rồi." Tần Trường An đi đến ghế lô vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ nói nhỏ tiếng một chút, đuôi lông mày hay khóe mắt đều tràn ngập ý cười, "Lúc về anh sẽ mua."
Phải chọn xương sườn mới.
"...Đừng." Diệu Diệu từ chối, chọc chọc điện thoại, vung cái đuôi, "Chúng ta cùng đi đi."
Đi dạo phố chỉ có một mình thì có gì vui, đương nhiên muốn đi cùng người nhà.
Tần Trường An cười, "Được, anh trở về liền đây."
"Vậy anh chậm một chút, chú ý an toàn."
"Ừm... Khoan đã, có muốn ăn bánh ngọt Tô thị không?"
"Không cần." Diệu Diệu tự hỏi một chút, không chút do dự trả lời, "Tô thị quá xa, anh sẽ về muộn."
Cô duỗi duỗi chân, cô hiện tại tương đối muốn nhìn thấy hắn.
—— nói cách khác là cô nhớ anh.
"......" Hô hấp Tần Trường An gấp gáp, mày kiếm tà mị, mặt mày mang ý cười, kéo cà vạt, "Anh lập tức trở về."
Treo điện thoại, hắn nhanh chóng đứng lên, cầm lấy áo khoác bên cạnh, dấu không được tâm tình tốt, nhướng mày nói, "Các cậu chơi, tôi đi trước."
"Sớm như vậy?" Vừa rồi ca hát đến vui vẻ lại bị hắn bảo dừng lại, một đám người sửng sốt một phen, ném microphone xuống bàn, một người nói, "Lâu rồi không ra đây chơi, cậu thật vất vả mới tới một chuyến, về sớm như vậy làm gì?"
"Không còn sớm, nên trở về làm cơm chiều..."
"Cơm chiều?" Vài người kinh ngạc, "Cậu làm?!"
Người này cũng sẽ xuống bếp? Không sợ phá phòng bếp sao?
"Đúng vậy." Tần Trường An sửa sang lại cúc tay áo, thần thái rạng rỡ, "Diệu Diệu thích ăn đồ tôi làm..."
Cô ấy muốn ăn thì cậu làm cho cô ấy ăn a...
Có mấy người thần sắc một lời khó nói hết, "Người anh em, cậu cảm giác được trên người của cậu rất có khí chất không?"
Tần Trường An khoác tây trang, chậc một tiếng, "Tôi đẹp trai?"
Một đám người nhích lại gần sô pha, mặt không biểu tình, không, cậu thê nô.
Việc này bị truyền khắp giới, mọi người vẫn luôn lấy việc này trêu chọc bọn họ, nhưng mà hai người đều không để trong lòng.
Tần Trường An có tiếng làm tổng giám đốc về nhà lúc 8 giờ, câu nói để đời "Các cậu chơi, tôi muốn về nhà nấu cơm." bị đồng bọn phẫn nộ hợp tác phơi ra, rước lấy sóng gió trên mạng, chờ hai người đã già đi vẫn là câu nói vàng trên mạng.
Có cư dân mạng bình luận: Tôi không biết rốt cuộc khi xưa khoảng cách của ông Tần và bà Tần cách nhau thế nào, là thật hay giả, tôi chỉ biết, tôi tìm tìm kiếm kiếm, khổ sở cầu mong cũng chỉ là một người sẽ nói "Tôi còn muốn về nhà nấu cơm."
Cái bình luận này được rất nhiều người like.
Cư dân mạng sôi nổi tỏ vẻ bản thân cũng vậy, người đàn ông như vậy làm người ta không thể không yêu.
"......"
Bạn nhỏ lớp lá Tần tiểu công tử tự hỏi trong chốc lát, lộc cộc chạy tới phòng bếp.
Diệu Diệu trở về, đã thấy con trai nhỏ bê một cái mâm không nói gì đi tới, đôi mắt to giống nho đen, ngập nước nhìn cô, chờ mong nói, "Mẹ ơi, nếm thử xem có ngon không?"
Thấy cô ăn, lại nghiêm trang nhìn chằm chằm cô, "Mẹ ơi, con cũng sẽ về nhà nấu cơm, mẹ có yêu con không?"
Diệu Diệu: "Yêu."
Tần tiểu công tử thở dài, sờ sờ khuôn mặt nhỏ, tự mãn đắc ý.
Không còn cách nào, cậu là một người đàn ông ưu tú như vậy mà.
Tần Trường An: "........." Chưa đủ lông đủ cánh sao có thể tính là đàn ông?!
(*) Hao tâm tổn chí(费尽心机): ở đây nghĩa là vắt óc suy nghĩ tìm mọi cách.
(**) Trần ai lạc định(尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến lúc kết thúc.