Tần Trường An giận định nói gì đó, quay đầu, lại mắng không được... Nhìn chăm chú, nuốt nuốt nước miếng: Mẹ ơi, sao tức phụ của hắn đột nhiên lại trở nên đáng yêu như vậy!
Dưới ánh trăng khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng nõn, lông mi nhỏ dài...
Gặp quỷ!
Diệu Diệu phát hiện người này cứng đờ, có chút nghi hoặc, "Anh làm sao vậy??"
Giọng của Tần Trường An không tự giác thấp không ít, "Không, không sao, em buông ra trước đi"
"Ồ." Diệu Diệu lúc này mới nhớ tới, nghe lời buông hắn ra.
Tần Trường An chậm rãi giật giật, xoa xoa cánh tay của mình, đi vào phòng.
Thấy người phía sau không nói gì với hắn, trong đêm đen một mảnh yên tĩnh, nhịn nhịn, có chút biệt nữu nói, "Cơm của anh đâu? Em để ở đâu?"
"Hả?" Diệu Diệu không hiểu chớp chớp mắt, "Cơm gì cơ?"
Cô nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, hình như ở đây người phụ nữ phải nấu cơm, có chút ngượng ngùng, "Em đã quên..."
"Đã quên?!" Tần Trường An khiếp sợ, tiếng mắng thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, có thể là giọng nói quá lớn, mấy con chó trong thôn cũng sủa theo.
Diệu Diệu bị dọa tới, lùi về phía sau mấy bước.
Tần Trường An nhìn đôi mắt cô mở to mang theo sợ hãi, giọng nói dịu lại, "Sợ cái gì, anh chỉ hỏi một chút thôi mà."
- - Thôi, nhìn cô ấy cũng không phải cố ý, chính mình trước khi đi cũng không nói buổi tối trở về, ai mà không sai một lần a, hắn là đàn ông sao có thể so đo với cô ấy?
Hắn tự giác lấy cớ, biệt nữu vén tay áo, "Vậy mấy cái banh bao trắng đâu, anh tự đi hấp..."
Diệu Diệu đôi mắt lúc này mới cụp xuống, chớp chớp trả lời: "Ăn a."
Tần Trường An chấn kinh, "Ăn?!"
"A, ăn..."
"Một cái cũng không để lại?!"
"A, không để lại."
Tần Trường An nóng nảy, "Vậy giờ phải làm sao?!"
"Sao em lại ăn hết vậy?"
Trong ánh mắt hắn còn có một chút ủy khuất, bánh bao trắng không phải đều để cho đàn ông ăn sao?! Người đàn ông mới là trụ cột trong nhà. Tần Trường An căn bản không nghĩ tới khả năng cô cũng ăn.
Diệu Diệu ý tưởng cùng hắn hoàn toàn không giống nhau, cũng ủy khuất, "Em không thể ăn sao?"
Cô chần chờ nhìn hắn, "Anh không nuôi nổi em?"
Chẳng lẽ sạn phân này... Không, lão công, không nuôi nổi mình? Mình phải đổi đồ ăn?
Diệu Diệu cũng ủy khuất, rõ ràng sạn phân quan trước kia đều làm đủ loại thức ăn cho cô, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Dưới ánh trăng, bị đôi mắt thanh triệt nhìn nhìn, Tần Trường An trong đầu liền nóng lên, cơ hồ muốn nói, sao có thể! Ăn ăn ăn! Muốn ăn cái gì cũng được!
Hắn phí rất nhiều sức mới có thể dùng lý trí áp chế loại xúc động này, ngực vẫn đang đánh trống reo hò, "Đương nhiên không phải, anh chỉ hỏi một chút."
Còn không phải là muốn ăn bánh bao trắng sao?! Tần Trường An hắn chẳng lẽ còn không nuôi được tức phụ nhà mình, để cô không được ăn bánh bao trắng?!
Diệu Diệu ánh mắt sáng ngời, "Ngày mai em muốn ăn!"
"Không thành vấn đề!" Tần Trường An buột miệng thốt ra, máu dồn lên não, "Mua! Ngày mai lên trấn trên mua."
Diệu Diệu, "...... A, cần tiền đúng không?"
Tần Trường An bị ánh mắt sáng lấp lánh của cô nhìn, nháy mắt cảm thấy chính mình cao lớn vô cùng, hắn vỗ vỗ ngực, "Sợ cái gì! Anh có!"
"Anh trả tiền!"
Diệu Diệu vui vẻ cọ cọ hắn, giống như trước đây vui vẻ cọ cọ sạn phân quan, cười nheo lại đôi mắt, "Anh thật tốt ~~"
"À, trên bàn còn có cơm, anh nhanh đi ăn!"
"Biết rồi, biết rồi..." Tần Trường An sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, lan từ tai đến trên cổ, vuốt vuốt mặt vừa bị cọ, sao, sao có thể cọ hắn a.
Không, không rụt rè...
Ánh mắt hắn có chút ngại ngùng, đỏ mặt đi thắp đèn dầu rồi ngồi xuống bàn, cầm lấy cái bánh bao đen cắn cắn.
Nhưng mà thật đáng yêu a.
Diệu Diệu rất vui mừng, hóa ra Trường An thích ăn bánh bao đen như vậy a, nhìn hắn ăn ngon như vậy! May mà cô đã ăn bánh bao trắng, để lại màu đen cho hắn!
Cô lại từ trong phòng bếp lấy ra hai cái, "Không nên gấp gáp! Còn có! Anh ăn!"
Trường An: "Được được được." Đối xử tốt với hắn, còn lấy bánh bao cho hắn...
Hắn ăn hắn ăn.
"........."
Vì thế, chờ lý trí của Tần Trường An quay lại, lấy lại tinh thần, hắn đã ăn xong 3 cái bánh bao đem... Còn mẹ nó thật khó ăn!
Tần Trường An: "........."
Thanh niên nhìn nhìn bánh bao đen trong tay, trợn mắt há hốc mồm!
...... Hắn vừa mới làm gì?!
Ngu xuẩn ăn ba cái bánh bao đen??
Còn nói muốn cho Lê Diệu Diệu ngày ngày ăn bánh bao trắng??
Còn tự nộp ra tiền riêng của bản thân!
Ngọa tào?
Ngọa tào!
Bánh bao trong tay Tần Trường An lăn xuống mặt đất. Hắn, đã, làm, gì?!
Trúng, trúng tà sao?!
Đêm khuya.
Tần Trường An cầm tiền mà hôm nay mình đánh thắng, ngồi ở trước bàn, hoài nghi nhân sinh.
Tiền cược của bọn họ không nhiều, còn lén lút chạy lên núi, người trong thôn cũng không biết, bằng không có khả năng sẽ bị bắt. Có thể thắng 2 khối tiền này thật không dễ dàng!
Kết quả hắn lại nộp...nộp?!
Bạn trẻ Tần đã hiểu đạo lý trong câu nói "Phụ nữ là sư tử Hà Đông", khóc thương cho số tiền mình thắng được, lau mặt đứng lên.
Không được, hắn không thể nộp hết như vậy! Còn không phải là một người phụ nữ sao?!
...... Bằng mọi cách phải giấu đi một nửa!
Hắn ở trong phòng sờ tới sờ lui, xoay vài vòng, giấu trong một góc, lại nghĩ không kín, lại lấy gạch che lại.
Không được, quá lộ liễu!
Đổi nơi khác!
Tần Trường An lại bỏ gạch ra, ở trong phòng đổi tới đổi lui, làm sao bây giờ, để chỗ nào đây?!
Không giấu kỹ về sau sẽ không có tiền vốn để đánh bài! Phụ nữ giấu tiền rất kỹ, đã vào trong tay cô thì không thể đi ra!
"Ngô..." Diệu Diệu đang nằm nhíu mày, tựa hồ bị tiếng bước chân của hắn đánh thức.
Thanh âm kiều kiều mềm mại trong màn đêm yên tĩnh, thấp thấp, từ lỗ tai đi vào lòng người.
Tần Trường An ngẩn người.
Trong phòng yên tĩnh.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, "Diệu, Diệu Diệu?"
Đây là tức phụ của mình... Ngủ một chút không phạm pháp đi...
Diệu Diệu nhăn mi, khó chịu quay đầu né tránh tay hắn.
Bạn trẻ Tần lại nuốt một ngụm nước bọt, vừa bước vừa cởi quần áo, xốc chăn lên chui vào.
Tay có chút run, chạm vào người cô, "Tức phụ?"
❤Tần Trường An: Phụ nữ là sư tử, anh, đáng thương, bản thân nhỏ yếu lại bất lực!