Nữ quan bên cạnh dựa theo trình tự bưng sủi cảo lên xấu hổ cúi đầu, có ánh mắt lui ra phía sau hai bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Đế Hậu hai người triền miên thật lâu mới tách ra.
Diệu Diệu thở dốc, liếm liếm môi, đột nhiên toát ra một câu, “Vị anh đào.”
Son môi này hẳn là vị anh đào, ân, ngọt ngào, còn ăn khá ngon.
Đôi mắt Tần Trường An lại thâm thúy hơn…
Hoàng Hậu lại đang quyến rũ ta!!
Nhưng thật sự là giờ lành đã đến, cần phải làm bước tiếp theo, nữ quan thúc giục, Tần Trường An hít vào một hơi, làm nữ quan bưng sủi cảo tới, đợi lát nữa lại thỏa mãn nàng.
Hắn không để Diệu Diệu làm, bứng chén tới, kẹp một cái sủi cảo đưa tới trước miệng nàng. “Ăn trước một cái!”
Sủi cảo vừa vào miệng, Diệu Diệu đã nhăn mày lại, chưa chín kỹ thật sự rất khó ăn.
Tần Trường An buông đũa, ho khan, “Còn sống à?”
Diệu Diệu gật đầu, “Sống!”
Tần Trường An: “………”
Hắn ho khan, không biết nghĩ tới chuyện gì, lỗ tai đột nhiên có hơi đỏ lên, “Ân, sống.”
Hoàng Hậu vẫn đang quyến rũ ta!!
Sau đó lại là một loạt quy củ rườm rà, Diệu Diệu mới vừa ăn một cái sủi cảo chưa chín kỹ, bụng bị đánh thức, bắt đầu có hơi đói, vuốt cái bụng nhỏ, chờ làm xong mọi việc sẽ đi ăn cơm đâu.
Suy nghĩ một chút hôm nay nàng cũng chưa ăn được gì. Sợ bị trôi son, buổi sáng chỉ ăn chút điểm tâm, trên đường uống hai chén cháo, nữ quan chỉ để nàng ăn những đồ dễ tiêu hóa, nhưng cháo lại không đỡ no.
Nghĩ nghĩ, chỉ còn phân đoạn kết tóc.
Kết tóc nha…… Diệu Diệu quơ quơ đầu, rầm rì một tiếng, có hơi nặng.
“Nặng?” Tần Trường An chú ý tới biểu tình của nàng, không để cung nữ động thủ, tự tay tháo trang sức trên đầu cho Diệu Diệu, tràn đầy hai cái hộp. Sau đó cầm lược, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
Nữ quan rũ mi rũ mắt, coi mình là người mù, hoàn toàn không dám nói hắn làm không đúng —— phân đoạn kết tóc không cần phải tháo trâm chải tóc!
Nhưng Hoàng Thượng đau lòng Hoàng Hậu ngươi dám nói?
Không muốn đầu nữa!
Rồi sau đó Tần Trường An mới lấy kéo ra, nhẹ nhàng cắt một đoạn tóc đen của Diệu Diệu, không biết từ nơi nào lấy ra một cái túi tiền quen mắt, dùng tơ hồng buộc vào cùng với tóc của hắn, cho vào túi tiền.
“Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.” Hắn nhịn không được nhẹ giọng nói.
Diệu Diệu cười, chớp chớp mắt, im lặng khẽ hôn hắn.
Có thể là thấy Diệu Diệu đói bụng, Tần Trường An để nữ quan xử lý với tốc độ nhanh hơn, rồi sau đó lui ra ngoài.
An Văn Hải đã lãnh một đám tiểu thái giám, bưng đồ ăn nóng vào phòng.
“Đói bụng đi.” Tần Trường An đưa chiếc đũa cho nàng, “Ăn trước một chút.”
Người của Ngự Thiện Phòng đều có ánh mắt, thấy sắc trời đã chậm, cố ý đưa tới những món đơn giản dễ tiêu hóa.
Diệu Diệu ăn vào trong miệng, liền cảm thấy dạ dày của mình rốt cuộc thoải mái hơn, lại cảm thấy, những món ăn vô cùng đơn giản này, còn thơm hơn những món trước kia nàng từng ăn.
Tần Trường An ngồi ở một bên gắp đồ ăn cho nàng, Diệu Diệu chỉ lo nhét vào trong miệng.
An Văn Hải kiến thức một loạt trường hợp hôm nay, đã đặt địa vị của Diệu Diệu ở trong lòng lên tối cao, còn cao hơn cả hoàng đế, trường hợp nhỏ này ngay cả mí mắt cũng chưa động.
—— Hoàng Thượng đều có thể hự hự cõng người một đường, gắp đồ ăn chiếu cố một chút tính là gì?
Đế Hậu hai người một người ăn một người gắp thoạt nhìn cũng rất hài hòa, Diệu Diệu ăn trong chốc lát, cảm thấy dạ dày không kêu nữa, mới ngẩng đầu chậm lại.
Thấy Tần Trường An vẫn luôn chiếu cố nàng, liền nói, “Diệu Diệu có thể tự gắp, mệt mỏi một ngày, chàng đi rửa mặt trước đi?”
Tuy rằng Tần Trường An không mặc nhiều như Diệu Diệu, nhưng cũng không đơn giản, hơn nữa hắn còn cõng nàng một đường.
Tần Trường An ngẫm lại cũng đúng, vốn định đứng dậy đi rửa mặt trước, lại nghĩ đến chuyện gì đó, lại ngồi xuống, đứng đắn uy nghiêm, “Không cần, trẫm còn có chút việc, chờ một lát lại rửa.”
… Ân, chờ một lát.
Diệu Diệu hơi nghi hoặc, thấy hắn không đi, cũng không thúc giục.
Chờ sau khi ăn xong, gọi cung nữ cởi phượng bào, thay quần áo nhẹ nhàng, đi thiên điện tắm.
“Ta đây đi trước.” Nàng nói.
Bể tắm nước nóng của hoàng đế… Hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là xa hoa, Diệu Diệu ghé vào trên nệm, sờ sờ viên dạ minh châu được khảm bên trên.
Nàng bị hơi nước làm cho buồn ngủ, biếng nhác có chút muốn ngủ gật, đặt cái giường ở trong bể tắm này làm gì? Tuy rằng bò lên rất thoải mái.
Thật lâu sau.
Có lẽ là thật lâu, lại có lẽ chỉ trong một thời gian ngắn.
Phía sau vang lên tiếng nước, tựa hồ là có người bước xuống.
Diệu Diệu ân? Một tiếng, quay đầu nhìn lại.
Tần Trường An từ trong nước tới gần, sắc mặt nghiêm túc, rầm một tiếng nuốt nuốt nước miếng, “… Trẫm tới chà lưng cho nàng.”
“………”
Diệu Diệu rất nhanh sẽ biết tác dụng của cái giường này.
Ngày thứ hai.
Tần Trường An mở mắt ra định gọi An Văn Hải, cảm giác được hơi thở bên cạnh, mới nhớ tới hôm nay hắn không cần dậy sớm —— Đế Hậu đại hôn, bãi triều năm ngày.
Hắn nghiêng nghiêng đầu, thấy Diệu Diệu nằm ở trong ngực hắn ngủ ngon phun phun, nàng ngáy nhỏ, hơi hơi chu miệng, hô hấp phả vào trên ngực hắn, ngủ không biết hôm nay hôm nào.
Tần Trường An trong lòng mềm thành một vũng nước, cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Tần Trường An nhìn chằm chằm Diệu Diệu, từ lông mày nhìn đến đôi mắt, lại đến miệng, trong lòng đột nhiên mà sinh ra một loại đắc ý…… Ai nha, Hoàng Hậu của hắn thật là cực kỳ đáng yêu, ngay cả tóc cũng mượt hơn người khác nhiều, hắn sung sướng mà suy nghĩ.
Mặt trời lên cao, Diệu Diệu ngủ ngon, Tần Trường An cũng không đánh thức nàng, thế nhưng mê muội nhìn nàng cả một buổi sáng.
Gần giữa trưa, Diệu Diệu xoay người, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Tần Trường An đang chăm chú nhìn mình, cũng không cảm thấy thẹn thùng, tự nhiên quay người lại, cọ cọ ngực hắn, vui rạo rực nói, “Hoàng Thượng sớm.”
Ngủ ngon thoải mái ~
Tần Trường An ôm lấy eo nàng, dựa qua, “Gọi ta Trường An.”
Hắn cảm thấy hắn rất thích nghe nàng gọi hắn là Trường An.
“Trường An ~” Diệu Diệu gọi.
Trái tim Tần Trường An đập bùm bùm, “… Lại gọi một lần?”
Diệu Diệu, “Trường An ~”
Hoàng Hậu nương nương cũng cảm thấy Trường An rất tốt, nàng xoay người, “Giờ nào, muốn rời giường không?”
“………” Hoàng Thượng được Hoàng Hậu nương nương gọi tâm tình thoải mái, “Còn sớm, đợi lát nữa lại dậy.”
“………”
An đại công công canh cửa bên ngoài nghe bên trong có âm thanh, nhìn mặt trời đã lên cao, lắc lắc phất trần, chỉ vào cung nữ bên cạnh, “Đi, lại đổi hai thùng.”
Mặt trời nga, phỏng chừng thùng nước tiếp theo cũng lạnh.
Khi cửa điện mở ra, cháo của Ngự Thiện Phòng đã đun ba lần.
Tần Trường An không thích cung nữ hầu hạ, An Văn Hải hầu hạ hắn mặc quần áo, hắn an vị ở một bên, chờ Diệu Diệu đứng dậy.
Mấy ngày nay vẫn là tân hôn, quần áo trên người Diệu Diệu phần lớn đều là màu đỏ, cũng may tay nghề của tú nương trong cung đều tinh xảo, quần áo rất đẹp.
Ân, trên thực tế, hắn cảm thấy Diệu Diệu mặc cái gì cũng đẹp.
Rửa mặt xong, các cung nữ bắt đầu cài trâm sơ tóc cho Diệu Diệu.
Tâm tư Tần Trường An vừa động, thấu tới, cầm lấy một cái trâm, chậm rãi cắm cho nàng, “Đeo cái này.”
Diệu Diệu quơ quơ đầu, nhìn hai người trong gương đồng, “Ân, đẹp.”
Không biết là đang nói cây trâm hay là đang nói người.
Hai người nhìn nhau trong gương, đồng thời cười, sung sướng trao đổi một nụ hôn, mới nắm tay đi dùng cơm trưa.
Hoàng đế đại hôn, năm ngày không lên triều.
Năm ngày nay, Tần Trường An cùng Diệu Diệu đường mật ngọt ngào.
Tử Thần Điện đã tu sửa qua, thêm rất nhiều thứ nữ tử thích, ví dụ như bàn đu dây, đá cầu, diều, còn có rất nhiều du ký thoại bản Tần Trường An làm người sưu tầm, Diệu Diệu sẽ không buồn chán.
Tần Trường An dẫn nàng đi những nơi đó một lần, hoa trong Ngự Hoa Viên cũng đã nở, cảnh sắc rất đẹp, hai người tay nắm tay đi đi dạo.
Hai người dính bên nhau, Tần Trường An ngẫu nhiên đi xử lý triều chính, trở về đi qua Ngự Hoa Viên, còn tâm huyết dâng lên hái một bó hoa mang về.
Duy nhất không tốt đại khái chính là…
Hoàng Hậu nương nương thưởng cho Hoàng Đế bệ hạ một trận Miêu Miêu quyền, hơn nữa rầm một tiếng đóng cửa lại, “Đã nói không thể quá thường xuyên T^T!”
—— Tuy rằng động dục là hiện tượng bình thường, nàng cũng không cự tuyệt, nhưng thân thể của Trường An còn chưa dùng linh khí chữa trị xong, động dục vẫn nên vừa phải nha.
Thiếu chút nữa đụng vào cái mũi hoàng đế ngốc.
Xoay người đã nhìn thấy đại thái giám bên cạnh…
“……” Hoàng đế bệ hạ thẳng eo, sửa sang lại long bào, “Trẫm cảm thấy, ánh trăng đêm nay khá đẹp.”
Ra ngoài ngắm trăng làm ta vui sướng.
An Văn Hải nhìn bầu trời đêm mây đen giăng đầy, cung kính cúi thấp đầu xuống, “Đúng vậy bệ hạ.”