“Dây thừng…”
Hứa Điển đề nghị buộc dây thừng vào eo hai người Cố Duệ. Tuy Cố Duệ cảm thấy đề nghị này rất xuẩn nhưng nếu thật sự có nguy hiểm, người ở trên kéo hai người lên sẽ nhanh hơn là cả hai tự chạy lên.
Sau khi buộc chặt dây thừng, Cố Duệ dùng Bạch Tàm Ti đo độ sâu của động, tầm hai mét, ở dưới quá tối.
Sau khi xuống động, hai người Cố Duệ lập tức cảm nhận được bùn đất dưới chân và mùi tanh tưởi ở nơi đây.
Nương theo ánh sáng của ngọn đuốc, cả hai có thể nhìn thấy rõ một ít vụn xác nằm rải rác khắp động.
“Ôi mẹ ơi, sao ở đây cũng có xác vậy? Bị thứ kia kéo xuống? Toàn bộ là xương, chẳng lẽ lại ăn…”
Sau đó, vẻ mặt Lý Đại Hùng tái mét. Cậu nhìn Cố Duệ chằm chằm: “Khỉ à, không trùng hợp vậy đâu nhỉ…”
Lại là ăn xác chết, lại là Trần Dịch Bảo… Có cần trùng hợp vậy không?
Lý Đại Hùng dù có ngốc đến mấy cũng nghĩ ngay đến cái “thứ” ở nhà họ Trần kia.
Mẹ nó, đã cố né cái nhà này rồi, sao vẫn cứ dính phải vậy!
Cái vận khốn nạn gì vậy trời!
“Chưa chắc. Dù sao thì chúng ta vẫn nên mau chóng đưa thằng nhóc kia lên trên.”
Cố Duệ tuy là một người lạnh nhạt nhưng nếu nhìn thấy một cậu nhóc sắp chết mà không cứu, chuyện này cô không làm được. May mà có Lý Đại Hùng ở đây.
Địa đạo này là một đường ngầm dài và tối om.
“Khỉ, mùi càng lúc càng nặng…”
Cố Duệ không nói chuyện, Lý Đại Hùng cũng lặng thinh. Ba tên đệ tử Khuê Sơn thường rất ăn ý, hay ngầm ra hiệu với nhau để lừa hai lão già vô lương tâm nào đó. Ở nơi này, điều ấy lập tức trở nên hữu dụng. Càng đi sâu vào trong địa đạo, xác chết càng nhiều.
Lý Đại Hùng thì không sao, cậu vẫn nghĩ những cái xác này chính là xác động vật ở phía trên bị kéo xuống rồi bị gặm thành như vậy. Nhưng Cố Duệ khi nhìn thấy những cái này thì kinh hồn bạt vía.
Đây, đây là xương đùi và xương cánh tay của người mà? Chúng từ đâu ra?
Là người chết hay người sống?
Cố Duệ nhìn Lý Đại Hùng một cái mà không nói gì. Cô sợ nếu nói ra thằng nhãi này sẽ lập tức bỏ chạy. Còn chưa nói ra, tên này đã sợ đến run lập cập, hơi thở run rẩy rồi.
Khoan, có gì đó sai sai.
Sao lại có tiếng hít thở của ba người ở đây.
Cố Duệ dậm chân, kéo áo Lý Đại Hùng.
Lý Đại Hùng lập tức dừng bước. Cậu căng thẳng nhìn sang Cố Duệ.
Khỉ, cô cũng cảm nhận được “nó” đúng không?
Mẹ nó, có tiếng hô hấp của người thứ ba.
Khỉ à, khỉ, chúng ta chạy mau đi…
Lý Đại Hùng vừa muốn chạy, Cố Duệ đã nhanh tay đẩy cậu về phía trước.
Không ổn! Con khỉ chết bầm, sao cô lại hại tôi?
Lý Đại Hùng hoảng sợ. Cậu không kịp đề phòng liền ngã sấp về phía trước. Tay cậu bất ngờ nắm lấy một thứ gì đó.
Tay, một bàn tay, một bàn tay nhỏ hơn tay cậu rất nhiều.
Nhơn nhớp, tanh tưởi…
Mẹ ơi!
Cả người Lý Đại Hùng lập tức nổi da gà. Cậu vừa định ném thứ ấy đi thì chợt nhớ đến lời sư phụ nói: Khi gặp phải thứ tà ám hoặc những thi thể kỳ quái, không nên gấp, gấp gáp sẽ hỏng việc, chúng ta phải bình tĩnh, phải bình tĩnh như thể chưa từng bình tĩnh như thế!
Bình tĩnh? Lý Đại Hùng chịu đựng sự sợ hãi và ghê tởm trong lòng, quay đầu một cách cứng ngắc để nhìn rõ thứ mình nắm trong tay.
Tay người, của một đứa trẻ, lại nhìn kỹ…
Trần Dịch Bảo.
Thằng nhóc này không biết sao lại ngất ở chỗ này.
Lý Đại Hùng lập tức hoàn hồn lại, trừng mắt nhìn Cố Duệ, vẻ mặt rất hung ác: “Cô đã sớm biết đấy là Trần Dịch Bảo! Vậy đẩy tôi làm cái quái gì!”
Cố Duệ không nói gì, chỉ im lặng rút thanh kiếm Hàn Cao vừa đưa cho mình ra.
Một lời không hợp liền rút kiếm!
“Ôi, khỉ, cô đẩy thì đẩy, có gì chúng ta bình tĩnh nói chuyện nào!”
Lý Đại Hùng lập tức rụt đầu, yếu ớt nói. Cậu lại thấy Cố Duệ nâng kiếm lên.
Một âm thanh lướt qua bên tai cậu.
Cậu nhìn thấy hai khúc của thứ gì đó rơi xuống đất, không ngừng vặn vẹo và chảy máu.
Rắn?
Một con rắn dài ba thước, có ba cái sừng trên đầu.
Rắn độc, hơn nữa độc của nó còn là thi độc.
“Tên đầu trọc từng nói, phàm là những nơi có xác chết chất đống, nơi đó nhất định có tà vật rất mạnh. Nếu lợi hại thì thành quỷ, thành yêu, còn không thì biến thành vật cực độc. Con rắn này mà cắn cậu một cái, đống thịt hai trăm cân nhà cậu chắc phải bỏ mạng tại đây rồi.”
Cố Duệ dùng kiếm chỉ vào xác rắn trên mặt đất. Lý Đại Hùng vừa sợ vừa thẹn: “Được rồi, cảm ơn cô, khỉ. Tôi suýt nữa là hiểu nhầm cô.”
“Không cần cảm ơn, cậu nặng quá nên tôi chỉ cần đẩy nhẹ một cái là cậu ngã ấy mà.”
Vừa nói, Cố Duệ vừa đến gần Trần Dịch Bảo, kiểm tra hơi thở của cậu nhóc.
“Còn sống.”
Tiếng hô hấp thứ ba chính là của cậu nhóc này.
Trên tay nhóc này quả nhiên dính chất dịch ấy. Đúng là to gan, không sợ hãi.
“Ôm nó rồi nhanh chóng rời khỏi đây.”
Cố Duệ không muốn ở lại đây quá lâu, bởi vì không hiểu sao cô lại có cảm giác bất an.
Giống như… đang bị ai đó theo dõi.
Nhưng cô vừa dứt lời…
Phụt!
Cây đuốc đang sáng trên tay đột nhiên vụt tắt một cách quỷ dị. Không gian lại chìm vào bóng tối.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng im lặng, không nhúc nhích.
Sau đó, một trận gió lạnh thổi qua khiến hai người Cố Duệ run lập cập, đầu óc trở nên cứng đờ, không suy nghĩ được gì.
Có tiếng hô hấp thứ tư, chậm rãi, chậm rãi gần bên tai.
Gió? Hô hấp?
Địa đạo này là độc đạo, nếu có gió, sao lúc mới xuống, hai người họ lại không có cảm giác mà lúc này lại có? Hơn nữa, còn lạnh đến quỷ dị.
Tên đầu trọc chết bầm đã nói, khi gặp nguy hiểm, việc đầu tiên là phải bình tĩnh, nhanh trí, trầm ổn.
Vì thế…
Đột nhiên, trong bóng tối xuất hiện hai đốm sáng xanh.
Lý Đại Hùng nghĩ đến ma trơi khi đi đào Thi Nấm. Nhưng Cố Duệ biết, đây chính là đôi mắt.
Đôi mắt đã nhìn chằm chằm bọn họ rất lâu.
“Chạy!”
Cố Duệ kêu to. Lý Đại Hùng ôm Trần Dịch Bảo lên rồi bỏ chạy. Cố Duệ ném cây đuốc đã tắt về phía cặp mắt kia.
Rắc!
Có vẻ như cây đuốc đã bị thứ đó bắt được. Tiếng cây bó đuốc bị bẻ gãy, trong bóng tối, nghe rất rợn người.
Cố Duệ là một người nhanh nhẹn, khi ném bó đuốc, cô vốn không trông chờ vào việc nó sẽ có hiệu quả công kích.
Chẳng qua chỉ ném để quấy nhiễu thứ đó một chút mà thôi.
Nhưng hiển nhiên, Cố Duệ đã đánh giá quá cao hiệu quả quấy nhiễu của nó. Lúc cô chạy được ba, bốn mét, phía sau lưng truyền đến mùi vị tanh tưởi khiến cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa ghê tởm. Và trên lưng có một bàn tay ấn vào.
Trong tích tắc, khi bị bàn tay ấy chạm vào, Cố Duệ cảm thấy sởn tóc gáy.
Sẽ chết sao?
Nếu bị hắn đánh một chưởng, cô chắc chắn sẽ chết!
Không biết vì sao, cũng có thể là khi gần với ranh giới giữa sự sống và cái chết, năng lực tiềm ẩn trong người đột nhiên bộc phát. Cố Duệ lập tức đè ép sự sợ hãi trong lòng lại. Cơ thể cô có thể đuổi kịp tinh thần hoảng sợ. Khi bàn tay kia chạm vào sau lưng cô, chạm vào vị trí của tim, chân cô lách sang một bên, cơ thể dựa hờ vào tường, thắt lưng hạ thấp xuống rồi quét chân về phía đối phương.
Đòn quét chân bình thường rất hữu hiệu, lúc này lại không ăn nhằm gì, hơn nữa Cố Duệ còn cảm nhận được sự đau đớn truyền từ dưới chân lên. Mẹ kiếp, chân cô như thể đá vào một cây gậy sắt nào đó vậy.
Nhưng Cố Duệ là một kẻ sợ chết. Cô lập tức nhịn đau lăn sang một bên, đầu bỗng nhiên đụng phải vật gì đó mềm mềm.
Đối phương?
Không, là rắn!
Cố Duệ còn chưa đứng dậy đã bị một luồng hơi nóng thổi sát đầu. Cái thứ đó đang thở ra, hơi thở mang theo sự tanh tưởi – xác thối!
Bỗng nhiên, không gian trở nên sáng hơn. Thì ra, Lý Đại Hùng chạy đằng trước thấy Cố Duệ bị bắt lại thì lấy hộp lửa ra quẹt.
Có ánh lửa, mắt có thể nhìn thấy được mọi thứ. Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt, Lý Đại Hùng càng hoảng sợ, suýt nữa là đánh rơi que diêm trên tay.
Con quái vật kia muốn cắn Cố Duệ.
Cố Duệ khi ngửi thấy mùi thối thì biết thứ đó ở gần mình nhưng không ngờ lại gần như vậy, miệng còn há to ra. Cố Duệ vốn nghĩ mình sẽ thấy mặt kẻ ấy nhưng thứ nhìn thấy lại là một khuôn mặt xanh lè, đầy vẩy. Nó tựa như một con ác quỷ trỗi dậy từ địa ngục. Cố Duệ sợ đến dựng cả tóc gáy. Dưới tình thế cấp bách, cô nhặt đoạn thân rắn bị cắt đưa lên.
Chuẩn, vừa khéo nhét vào miệng thứ đó.
Rắn này là rắn độc. Cố Duệ mặc kệ có thể dùng cách lấy độc trị độc với thứ quỷ quái này hay không. Cô nhanh chân đá vào nó. Cô mượn lực xoay người nhảy lên rồi kéo mạnh sợi dây thừng.
“Sững người ở đấy làm gì, mau chạy!”
Lý Đại Hùng đã sợ đến tái mét cả mặt mày, nhìn thấy Cố Duệ kéo mạnh sợi dây, cậu cũng lập tức kéo theo.
Hứa Điển đứng ở trên dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên dưới. Lúc này, bên trên vẫn chưa nghe thấy tiếng động gì, có thể là hai người Cố Duệ ở dưới kia không gặp phải thứ gì nguy hiểm.
Nhưng Hàn Cao rất có ý thức nguy cơ. Hắn sợ ngộ nhỡ hai người kia gặp phải tình cảnh không may, không kịp phản ứng lại.
Người này thế mà miệng quạ đen không tưởng. Đang lúc Hứa Điển chờ đến sốt ruột thì sợi dây trong tay bị giật mạnh. Mẹ kiếp, suýt nữa là hắn bị kéo luôn xuống dưới. May mà Hàn Cao phản ứng nhanh, kịp thời kéo hắn lại. Chưa kịp mắng ầm lên thì nghe thấy tiếng hét từ dưới vọng lên.
“Mau kéo lên! Mẹ kiếp, cái thứ quỷ quái gì thế này!”
Những người ở trên hiển nhiên rất kinh hãi. Tám người lính ra sức kéo hai người Cố Duệ lên. Những người còn lại cảnh giác rút đao ra. Ngoại trừ tiếng la của Lý Đại Hùng ở phía dưới, bọn họ còn nghe thấy tiếng gào quỷ dị và khủng bố khác…
Kinh hồn bạt vía, Hứa Điển nắm chặt sợi dây thừng, mặt mày xanh mét: “Mau, kéo!”
Cố Duệ và Lý Đại Hùng dưới địa đạo được kéo lên, dưới chân như có gió lướt qua, cả hai được kéo như bay lên trên.
Tiếng gào càng lúc càng gần. Vừa xoay đầu, Cố Duệ liền nhìn thấy một đôi mắt xanh đáng sợ trong bóng tối.
Càng được kéo gần đến cửa động, Cố Duệ càng nhìn thấy rõ thứ kia. Tứ chi của nó dài chạm đất và nó đang chạy như điên về phía hai người…
Dáng nó rất to lớn.
Lúc trước vì sợ hãi nên chưa phát hiện ra, giờ nhìn lại, kẻ này chẳng phải Trần đại công tử sao? Lúc này, trông hắn như một con dã thú quỷ quái, đáng sợ.
Gào…
Nó điên cuồng nhảy lên như muốn tiến lại gần hai người. Cố Duệ quay đầu lại, dưới chân điểm nhẹ một cái, phối hợp với đám người Hứa Điển đang cố sức kéo ở phía trên. Tựa như khi tập luyện xà trúc trên Khuê Sơn, cơ thể cô phi lên nhẹ như yến. Phút chốc, cô đã vượt lên trên Lý Đại Hùng. Cũng phải, cơ thể cô vốn gầy, so với kéo Lý Đại Hùng, kéo cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thấy Cố Duệ vượt lên mình, phút chốc, Lý Đại Hùng trở nên sốt ruột. May thay, Cố Duệ bắt lấy một tay của cậu rồi kéo lên. Hai chân Lý Đại Hùng tựa như Phong Hỏa Luân…
Điên cuồng phi lên trên.