Đám Hàng Sư vốn đang chiến đấu rất có trình tự đột nhiên bị hoảng loạn trong thời gian ngắn, nhưng rất nhanh mọi thứ đã được khống chế, trừ đám tiểu bối Nhạc Nhu tạm thời tiếp nhận thu phục đám du thi ra, những người còn lại đều nhanh chóng tấn công Tư Mã cương thi như kế hoạch!
Chỉ là Tư Mã cương thi này mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều, rất nhiều Hàng Sư hội đồng tấn công, nhưng nó vẫn cứ bình thản chống lại tất cả.
Cố Duệ để ý thấy trên người nó có bì giáp, Tư Mã Ý đương thời là tướng quân, tự thân cũng là người nhà binh, trước khi chết còn mặc nhung giáp, thứ nhung giáp này chỉ cần liếc qua cũng biết là đồ tốt, có thể cản phá được không ít đòn tấn công của Hàng Khí.
“Nhung giáp này quá lợi hại! Tấn công vào chỗ hiểm!” Có người hét lên, người bên cạnh đều mắng thầm, ai không biết phải tấn công vào chỗ hiểm, mình ngươi thông minh chắc? Vấn đề là, chỗ hiểm ở đâu? Đầu não?
Một số người tấn công phân tán nó, một số người tấn công đầu nó, hai cánh tay đỡ được mấy chiêu, nhưng vẫn có ánh sáng đánh trúng đầu Tư Mã cương thi.
Keng keng! Mọi người nhất thời tuyệt vọng.
“Đao thương bất nhập!” Tuy rằng sớm đã nghe nói cương thi chân chính đao thương bất nhập, sức mạnh ghê gớm, nhưng những người thực sự nhìn thấy không nhiều, bởi vì U Châu căn bản nghèo đến mức quỷ quái cũng không thèm lưu tâm, cương thi lại càng hiếm thấy được một lần.
Nếu như không phải ba trăm năm trước có tên nào xúi giục Tư Mã Viêm làm trò này, biến Tư Mã Ý thành cương thi, thì mấy người hậu thế bọn họ cũng sẽ chẳng có được cái phúc phận này.
Nhưng điều này cũng cho thấy kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ không đủ, vừa nhìn thấy người ta thật sự đao thương bất nhập, Hàng Pháp dường như chẳng khắc chế được sát thương, nhất thời cả đám đều hoảng loạn.
Trong khi hoảng loạn, lại có một người bị bẻ gãy cổ, đầu bị Tư Mã cương thi nắm lấy, miệng ngậm máu tươi từ cổ trọng tràn lên, cái này gọi là đẫm máu đó...
Cố Duệ nắm một nhành dương liễu, suy nghĩ bản thân có nên chuồn sớm hay không, cảm giác đám Hàng Sư này thật chẳng đáng tin tí nào.
Khi Cố Duệ còn đang chần chừ, thì Bạch Ngọc Đường vốn đang cùng đám người Nhạc Nhu đối phó du thi đột nhiên rút kiếm ra, trên kiếm lưu chuyển Hàng Văn, tay trái của hắn vạch một đường trong không trung, hiển nhiên là điểm Hàng Văn!
Nói đến điểm Hàng Văn, Cố Duệ đã từng nhìn thấy ở chỗ tên đầu trọc, chính là cái lần lúc PK với Vương Thanh, hắn cũng trực tiếp dùng tay vẽ Hàng Văn trong không trung, nghe nói kỹ thuật này cao hơn một bậc so với niệm chú trong miệng, nếu như không phải là lão đạo dày dặn kinh nghiệm, Hàng Lực trong người mạnh mẽ, thì tuyệt đối không thể nào đạt được đến trình độ này.
Cố Duệ sững sờ một giây... Cái hầm hăng này quả thật là lợi hại. Cô vẫn còn chưa học được Hàng Thuật một cách có hệ thống, thì người ta đã có thể dùng ngón tay điểm Hàng Văn rồi!
Cố Duệ vô thức nhìn tên đầu trọc, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt hắn cũng không vui gì, ha, có phải đang nghĩ đệ tử nhà người ta đã học được dùng tay điểm Hàng Văn rồi, đệ tử nhà mình vẫn trong trạng thái tân thủ nhập môn, cảm thấy xấu hổ rồi?
Có suy nghĩ như vậy là tốt rồi! Hai hàng chân mày Cố Duệ khẽ động, cảm thấy bản thân đã tiến thêm được một bước đến “tung hoành thiên hạ”.
Keng! Bạch Khuyết của Bạch Ngọc Đường đã cắt được nhung giáp, vạch ra một vết bạch hỏa.
Hơ, không phải Hàng Khí đối với hắn và vô dụng, mà là Hàng Khí của bọn họ không đủ tốt?
Những người còn lại vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng tràn đầy khao khát đối với thứ Hàng Khí xịn kia.
Nhưng mà thế nào, Tư Mã cương thi gầm lên một tiếng, trực tiếp xé bỏ nhung giáp, để lộ lớp da xanh đen cứng như sắt.
Vết thương nhìn đáng sợ, sâu gần nửa tấc, phía trên còn có bạch hỏa đang hừng hực, Bạch Ngọc Đường vốn định thừa thắng xông lên, nhưng Tư Mã cương thi đã xoay người vung một chưởng, sát phong mãnh liệt cuốn đến, Bạch Ngọc Đường giật mình thu kiếm, nhưng sát phong kia đã tấn công đến!
Bốp! Bạch Khuyết chắn trước người nhưng vẫn bị sát phong đập vào, tiếp tục đánh vào ngực. Bốp, Bạch Ngọc Đường ngã ra đất, phun ra một ngụm máu, trước ngực còn có một khối khí đen bao phủ... thi độc!
“Đại sư huynh!” Tề Khinh Hà vẻ mặt đau xót không hề giấu giếm, thấy du thi xông đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, liền lấy mấy viên giải độc đơn ít ỏi mang theo người đưa cho hắn.
Bạch Ngọc Đường không cự tuyệt, cầm lấy nuốt ngay.
Ở một nơi không xa, Nhạc Nhu liếc nhìn một cái, tay phải kiếm, tay trái Vân Linh Phiêu, vẫn vô cùng bình tĩnh đối phó với đám du thi, chỉ là...
Ầm! Lại có một Hàng Sư bị đánh bay, nhưng có thể nhìn thấy Tư Mã cương thi đang bị bọn họ dẫn dụ vào Kim Lan Trận.
Sắp thành rồi! Tiết Lương Bình thầm mừng trong bụng nhưng vẫn cố khắc chế, trầm tĩnh dẫn dắt mọi người dẫn dụ Tư Mã cương thi tiến vào Kim Lan Trận, chỉ cần dẫn vào trong kích hoạt trận, thì xem như đã thành công được một nửa.
Tên đầu trọc ngồi yên bất động, dường như chính là đang chờ điều này. Có hai Hàng Sư Bắc Đường cũng bất động giống ông ta, nhưng họ có nhiệm vụ khác... canh chừng xung quanh xem hai người Lỗ đại sư có xuất hiện không.
Cố Duệ cũng đang chờ, cô đứng trên cành dương liễu, quay đầu nhìn bầu trời.
Lôi vũ sắp đến, có thể nhập trận?
Cố Duệ còn đang suy nghĩ thì... Ầm! Sấm sét từ trên trời giáng xuống, Cố Duệ trầm mặc.
Có phải sau này mỗi lần cô nghĩ đến chuyện xấu gì thì chuyện đó nhất định sẽ xảy ra?
Nghĩ gì được nấy?
Tiếng sấm sét quả nhiên cũng khiến đám người Tiết Lương Bình bị chấn động, bọn họ thầm la lên không ổn, nhưng hiện tại Tư Mã cương thi cách Kim Lan Trận đã rất gần rồi, chỉ còn một bước nữa thôi.
Thành công? Khi Tư Mã cương thi bước một chân vào trong Kim Lan Trận, những người kia trong lòng nghĩ rằng vật săn đã vào rọ rồi.
Cố Duệ lại nghĩ khác… Tư Mã cương thi này quả nhiên vẫn chưa thành cương thi chân chính, cương thi chân chính không bước chân như vậy, mà sẽ nhảy cả hai chân vào, tuy rằng nhìn có vẻ cứng ngắc, nhưng trên thực tế, sức mạnh và phòng ngự đều tăng cao.
Hắn đã giết ba bốn Hàng Sư rồi, đủ để tập hợp mười hai người rồi, tại sao còn chưa vừa lòng?
Là hắn không muốn, hay là…
Trong lòng Cố Duệ khẽ động, cô nâng mắt nhìn con Tư Mã cương thi đang được mọi người kỳ vọng sẽ bước chân vào trong Kim Lan Trận, đột nhiên có tiếng cười truyền đến, tiếng cười này có chút quen thuộc, ngay sau đó bước chân của Tư Mã cương thi cũng… rút lại.
Đám người Hàng Sư dường như trong não đều hiện lên hai từ… thôi xong!
Cố Duệ cũng thấy xong rồi, nhìn về hướng tiếng cười kia, Lỗ đại sư và Khổng nhị thúc đang đứng trên hai cây liễu cao nhất.
Dường như đã đứng đó xem kịch từ rất lâu, nhưng thực ra bọn họ vốn vừa mới đến chưa được bao lâu, Cố Duệ nhìn tình hình bị ép xuống của cành cây liền biết, nhưng vấn đề là…
“Các người làm sao biết được vị trí của Kim Lan Trận!” Sắc mặt Tiết Lương Bình vô cùng khó coi, dường như sai một nước cờ, thế cục bại trận đã định.
Thương thế của Lỗ đại sư và Khổng nhị thúc dường như đã hồi phục, một kẻ thần thái thâm sâu, một kẻ gương mặt âm hiểm.
“Nếu như bọn ta chui nhủi trong mảnh đất này mà cũng bị danh môn chính phái các người tính kế, thì bọn ta cũng đáng chết ở trong mộ.” Khổng nhị thúc nhìn đám người Bắc Đường bằng ánh mắt đầy địch ý, cứ như đang chọc điên bọn họ.
Đám Hàng Sư tức giận, nhưng Tư Mã cương thi bị bọn hắn khống chế, Kim Lan Trận cũng bị nhìn thấu, coi như xong rồi!
Lỗ đại sư cười lạnh: “Ai là vật săn, ai là kẻ đi săn, còn phải xem hôm nay ai sống ai chết.”
Đám người tiểu bối đa số chẳng có công phu nhẫn nhịn, ngay cả Nhạc Nhu nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của hai người Lỗ đại sư cũng thầm khó chịu, chỉ là Tư Mã cương thi đã hành động rồi!
Người đầu tiên nó muốn giết chính là… tên đầu trọc!
“Mẹ kiếp! Tên họ Tiết kia mới là người cầm đầu, bắt ta làm gì chứ!” Tên đầu trọc hét toáng lên, nhảy tránh đi, Tư Mã cương thi đã bị Lỗ đại sư hạ lệnh, truy đuổi theo tên đầu trọc…
Tên đầu trọc đáp xuống một cành cây, sau đó lộn nhào về sau, sau khi đáp xuống đất liền rút Thanh Xích ra, đôi chân cường tráng cắm xuống đứng tấn.
Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai! (1)
Khí thế thật hiên ngang, nhưng hai người Lỗ đại phu lại cười lạnh, tên đầu trọc trước kia đánh bị thương bọn hắn mấy phen, không giết tên đầu trọc thì thật là có lỗi với sức mạnh cường đại của Tư Mã cương thi!
Tư Mã cương thi quả nhiên đuổi theo, xông đến chỗ tên đầu trọc!
Lý Đại Hùng hét lên: “Sư phụ! Cẩn thận!”
Tên đầu trọc cũng hét lớn: “Còn không mau khởi trận!”
Ông ta hét lên khiến hai người Lỗ đại sư giật mình, trong khi bọn họ còn đang có dự cảm không lành thì đám người Tiết Lương Bình đã đứng vào vị trí, chính là vị trí bát quái cách chỗ tên đầu trọc và Tư Mã cương thi khoảng năm mét.
“Khởi trận!” Đao kiếm Hàng Khí cắm vào trong đất, hai tay kết Hàng Thuật! Ngón tay khép lại điểm vào chuôi kiếm chuôi đao.
Vù, tám dải Hàng Văn từ chỗ bọn họ đứng bay vào trong trận, cũng là chỗ giữa tên đầu trọc và Tư Mã cương thi… bên dưới bùn đất là mắt trận đã được lén chôn ở dưới, Kim Loa Bàn từ dưới đất được Hàng Văn dẫn lên, kim quang chói mắt, phản chiếu lại tám dải Hàng Văn, tám cành Lan Trúc được lén chôn ở dưới cũng được dẫn ra, Kim Lan Trận hình bát quái đã được hình thành.
Lần này đến lượt Lỗ đại sư và Khổng nhị thúc kinh hãi.
Không đúng, Kim Lan Trận rõ ràng là ở bên kia, sao đột nhiên lại…
Đáng chết! Cái lúc trước chỉ là vật che mắt! Khổng nhị thúc đột nhiên hiểu ra, nhưng lúc này…
Một người nào đó đang trốn trong góc cảm thấy không ổn liền định nhảy ra, phía sau gió lạnh ập tới.
Ầm, mông của hắn bị một cước đá trúng, té nhào ra mặt đất, sau đó lưng bị đạp lên, trên đầu truyền đến tiếng cười lạnh.
“Ai da, Cái Búa của ta, tính chạy đi đâu vây hả, vở kịch này ngươi diễn vui vẻ như vậy, Cố gia của ngươi vẫn chưa ban thưởng mà!” Cố Duệ cười híp mắt, ngữ khí cực kỳ ôn hòa, khiến Khổng Động Sinh cảm thấy trứng nhỏ đau thốn.
Kim Lan Trận đã mở, tên đầu trọc nhảy ra, Tư Mã cương thi vồ tới, đâm vào trong ánh sáng trận.
Mạng ánh sáng phía trên phát ra ánh sáng sắc bén, hóa thành lửa thiêu, khiến Tư Mã cương thi kêu gào, một nửa thân thể đều bị kim hỏa thiêu đốt, hắn lùi lại phía sau, khiến tên đầu trọc thành công ra khỏi trận, Thanh Xích phóng ra, nhìn chằm chằm vào Lỗ đại sư mỉm cười.
“Lỗ đại sư, làm một ván nữa nhé?”
Lỗ đại sư cười lạnh, lướt qua nghênh chiến. Đám người Tiết Lương Bình đang khống chế trận, dù đã vây được Tư Mã cương thi nhưng cũng không có nghĩa là tiêu diệt được hắn, nếu như không có biện pháp, thì hắn sẽ có thể thoát ra, đồ sát sinh linh.
Ở đầu bên kia, Khổng nhị thúc nhìn chằm chằm Cố Duệ: “Lại là cô!”
Lại bị cô nhìn thấu rồi?! Nhất định chính là cô!
Khổng nhị thúc vốn không hề xem nhẹ sự giảo hoạt của đám người tên đầu trọc, nhưng hắn không cảm thấy đối phương mạnh hơn mình bao nhiêu, duy chỉ có nữ nhân này, lúc hắn xem thường cô, cô liền cho hắn một bạt tai, lúc hắn xem trọng cô, cô cũng lại cho hắn một bạt tai.
Xem thường và không đủ xem trọng, khiến hắn hai lần bị đánh đòn trí mạng
“Cô làm sao biết được là tôi.” Khổng Động Sinh không cam tâm: “Tôi tự thấy mình không để lộ chút điểm đáng nghi ngờ nào.”
“Cho nên mới nói các người là người một nhà, cả lời thoại cũng giống hệt.” Cố Duệ đạp lên lưng Khổng Động Sinh, khóe miệng giương lên: “Điểm nghi ngờ gì chứ, tôi đích thực chẳng nhìn thấy gì.”
“Vậy cô làm sao…”
“Bởi vì anh không quan trọng, cho nên tôi chẳng thèm quan sát.”
“...”
“Nhưng mà thế nào, tôi luôn cảm thấy anh chẳng phải loại người thông minh, còn nhị thúc của anh thì giống hệt như hồ ly, não hắn phải bị úng nước thì mới đem hết bí mật của Tư Mã Ý viết vào trong cái cuốn “Sơn Hà Bản Ký” kia, viết ra rồi thì coi như cũng tạm chấp nhận đi, sao lại có thể để cho anh nhìn thấy, lẽ nào hắn mắc chứng thích khoe hàng? Hơn nữa, cái tên Lỗ đại sư kia, năng lực quan sát vô cùng lợi hại, có thể nói là một nhân vật phản diện đáng gờm, làm sao có thể để anh biết được chuyện thập nhị trường sinh mà vẫn còn đem được mạng trở về báo cáo, lẽ nào là lúc đi tè tự mình lẩm bẩm để anh nghe lén được sao?”
“Đương nhiên, quan trọng nhất là, mỗi lần tôi từ cửa tử thần trở về đều nhìn thấy anh, tôi luôn có một loại cảm giác… cái tên yếu ớt như anh vậy mà vẫn còn sống sao?”
Hàm ý bên ngoài lời nói này chính là… Cái loại người như anh, thông thường không sống nổi qua hai tập, làm sao vẫn có thể sống sót đến cùng? Chắc chắn sau lưng có huyền cơ.
Đây là suy luận sao? Một nửa suy luận một nửa trực giác… trực giác của nữ nhân…
Cố Duệ là một nữ nhân, một nữ nhân bá đạo, trực giác của cô luôn chính xác, cho nên…
“Tối hôm qua anh lén xuống địa đạo, tôi liền biết tên tiểu tử nhà anh đi tìm Khổng nhị thúc báo cáo bí mật.”
“Cô thì ra… Cho nên các người đã đổi kế hoạch, bố trí Kim Lan Trận thật giả để lừa tôi, nhưng tôi vẫn luôn quan sát kỹ, lúc các người bố trận tôi cũng ở đó, tại sao…” Khổng Động Sinh nói xong liền giật mình, nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu.
Yêu Yêu vẻ mặt lãnh đạm, dường như không cảm thấy việc một “tuyệt sắc nữ tử” xinh đẹp nhất, yếu ớt nhất ở đây lấy lý do đi đại tiện để vào rừng bố trí trận pháp có gì là không đúng… chẳng qua chỉ là cắm vài cành trúc, chôn một cái mâm mà thôi, không có gì khó khăn cả.
“Kỳ thực Kim Lan Trận chỉ là một cái mâm và mấy cành trúc mà thôi, Kim Loa Bàn là bí mật chế tạo của chưởng môn Bắc Đường, Thiên Lan Trúc là nhập khẩu từ bên Thiên Lan, thiết bị phần cứng lắp đủ rồi, chỉ cần khởi động là được… Đúng vậy, kỳ thực rất đơn giản!” Cố Duệ cười một cách tinh tế, có trời mới biết, khi cô biết được những thứ này, trong lòng chỉ có thể ha ha…
…Chiêu trò của Bắc Đường thật là có tính hiệu suất hóa!
Cố Duệ cười ha ha khiến Khổng Động Sinh có chút xấu hổ… uổng công hắn luôn nghĩ mình là người may mắn, tự cho rằng cuối cùng vẫn thắng được Cố Duệ - một kẻ luôn tự cho rằng mình rất không minh, ngờ đâu bản thân lại luôn bị đối phương xem như khỉ mà đùa giỡn… đúng rồi, biệt hiệu của cô ta là Khỉ!
Mẹ nó, con khỉ này đã thành tinh rồi!
“Nhị thúc, người thông minh trong thiên hạ có rất nhiều, là thông minh hay là ngu xuẩn, vẫn phải xem kẻ còn sống cuối cùng là ai.” Cố Duệ đạp lên Khổng Động Sinh, đưa mắt nhìn Khổng nhị thúc.
“Có điều tôi vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao các người một mực không để Tư Mã cương thi này nuốt máu của Hàng Sư còn lại? Hơn nữa quan trọng nhất là… thế cuộc này các người đã toan tính bao lâu rồi?”
Khổng nhị thúc mặt không cảm xúc, thâm trầm nhìn Cố Duệ: “Những thắc mắc này của cô chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể biết, cô nghĩ rằng các người thắng rồi sao?”
Hơ, mẹ kiếp! Lại là câu này? Lại còn có hậu chiêu nữa sao?
Cố Duệ híp mắt, đột nhiên nghe thấy đằng sau rừng trúc ở phía đông có thứ gì đó lúc nhúc…
Du thi! Hàng trăm con du thi!
A da, Cố Duệ đột nhiên nghĩ ra, quanh đây không chỉ có mỗi mình Ẩn Nguyệt thôn này, ắt hẳn lúc bọn họ đang ở trong thôn thương lượng kế sách thì hai người này cũng chẳng nằm yên trong núi chờ Tư Mã cương thi xuất thế, mà lo chạy đến những thôn trang lân cận để thức tỉnh thêm nhiều du thi.
U Châu rộng lớn, người không nhiều, nhưng người chết cũng không ít, bởi vì mức sống không cao, lại thêm biên cảnh thường có chiến tranh, người chết nhiều cũng chẳng lấy làm kỳ quái.
Nhưng mà…. Đây là một đại quân du thi hơn bốn trăm con nha…
Cố Duệ giật giật khóe môi, quay đầu nhìn Khổng nhị thúc và Lỗ đại sư đang tươi cười.
… Thỏ khôn đều có ba hang, huống chi là lão hồ ly!
***
(1) Một người chống lại vạn người