Lý Đại Hùng trợn mắt há mồm, sau đó hét lên đầy thê lương, lồm cồm bò dậy rồi đuổi theo sau: “Đợi con, sư phụ, sư phụ...”
Chưa chạy được mấy mét, tên đầu trọc đã phi ngựa đi xa, chỉ còn lại bụi đất mù mịt theo từng vó ngựa.
Lý Đại Hùng một mình thê lương, lạnh lẽo đứng ở bãi tha ma...
Gió lạnh thổi qua, cậu ta rùng mình một cái.
Khó chịu, muốn khóc rồi.
Sớm biết thế đã đi câu cóc với con khỉ, còn hơn ngồi hái Thi Nấm ở bãi tha ma.
Trong lòng Lý Đại Hùng khóc ròng. Cậu biết nơi này cách nhà họ Trần rất xa, nếu đi bộ, phải đi rất lâu mới tới. Nhưng không sao...
Cậu ta có thể trốn ở chỗ nào đó cả đêm, đánh một giấc, sau đó nói mình không tìm được Thi Nấm...
Lý Đại Hùng thầm cảm thấy bản thân thật nhanh trí. Đang muốn đi, cậu bỗng nhiên phát hiện cổ tay mình lành lạnh. Cúi đầu nhìn xuống, có một dấu tay màu xanh biếc.
Cái này là gì, cậu biết.
Đây chẳng phải là dịch gây ngứa mà ông già kia luyện mỗi khi buồn chán sao? Mỗi lần ba đồ đệ không nghe lời hoặc không hoàn thành nhiệm vụ lão liền dùng cái này trừng phạt.
Cái ngứa này rất khó chịu, không tính là đau đớn, nhưng so với đau đớn còn khó chịu hơn.
Lý Đại Hùng sợ đau, lại sợ ngứa, là một kẻ nhát cáy thứ thiệt. Vừa nhìn thấy dấu màu xanh này, cậu ta đã sợ đến mặt mày tái mét. Chắc chắn tên sư phụ bất lương đã lợi dụng lúc nhét đồ vào tay cậu mà bôi lên.
Cậu biết, nếu nửa canh giờ sau, sư phụ không thấy cậu hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ không đưa thuốc giải, mà thứ này nửa canh giờ sau mới phát tác.
Hãm hại đồ đệ!
Hai chân Lý Đại Hùng như nhũn ra, muốn quỳ với tên đầu trọc đã sớm chạy mất hút.
Tự thương cảm bản thân mình một phút, Lý Đại Hùng lau nước mũi rồi xoay người nhìn về phía bãi tha ma. Dù sao cũng nhiều lần làm việc ở bãi tha ma, cậu cũng không sợ lắm.
Yên lặng, cậu chắp tay trước ngực, lẩm bẩm: “Ông trời ở trên, ông địa ở dưới đất, tiểu bối là Lý Đại Hùng, thường gọi Đại Hùng, hôm đây đến đây hái nấm, là sư phụ bắt buộc. Nếu quấy nhiễu gì đến cái vị tiền bối, xin tìm sư phụ con... Nam mô a di đà phật...”
Sau đó vái ba vái.
Cậu đi vào.
Thứ Thi Nấm này dựa vào thi khí và âm khí của mộ mà lớn lên. Thứ này không giống Bạch Tàm Ti có thuộc tính quang minh. Nó thuộc về hắc ám, người trong tà đạo dùng khá nhiều. Tên đầu trọc muốn thứ này làm gì?
Lý Đại Hùng tự biết bản thân không phải người thông minh nên không nghĩ ngợi gì thêm nữa. Nhìn kỹ một góc, một cây nấm nhỏ cỡ bàn tay mọc xiêu xiêu vẹo vẹo dưới một tấm bia.
Màu xám trắng, trên mũ có hoa văn như được vẽ nghệch ngoạc ra. Vừa nhìn đã biết nấm này không ăn được.
Lý Đại Hùng đương nhiên không muốn ăn nấm này. Cậu nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ma quỷ gì mới tiến lại gần.
Và đương nhiên cậu ta cũng đề phòng ma trơi ở xa xa kia.
“Tiền bối ơi tiền bối, thông cảm, thông cảm, hái nấm xong con đi ngay...”
Lý Đại Hùng cứ lẩm bẩm thế. Cậu ta đưa tay chạm vào gốc nấm, nhẹ nhàng dùng ít lực bẻ nó. Lý Đại Hùng thở phào nhẹ nhõm, đang tính rút tay lại...
Bộp!
Một bàn tay khô gầy dính đầy bụi đất vươn ra, bắt lấy tay Lý Đại Hùng.
Nháy mắt, Lý Đại Hùng tái mét cả mặt.
Sự phụ! Cứu mạng!
...
Chết rồi sao?
Cố Duệ ném nắp rương xuống đất. Nghe thấy tiếng động, Thanh Vũ nhanh chóng tiến vào. Cậu ta nhìn thấy Trần Dịch Bảo mặt mũi trắng bệch đang nằm trong rương.
Đã chết?
Cậu không hỏi gì, chỉ tiến đến, ấn ngón tay vào cổ Trần Dịch Bảo.
Cố Duệ biết người võ lâm có thể dựa vào cách này để kiểm tra nạn nhân còn sống hay chết nên không hề nóng vội.
Một lúc sau, vẻ mặt Thanh Vũ thả lỏng ra. Cố Duệ thấy thế thì nhướng mày.
Quả nhiên là chưa chết.
“Chỉ hôn mê thôi, nhị gia nhà họ Trần này còn chưa tàn nhẫn đến mức ấy.”
Lúc Thanh Vũ nói thế, Cố Duệ chỉ vào cây thiết chùy nằm trên đất: “Nhưng đối với người khác lại rất tàn nhẫn. Cây thiết chùy lớn như thế, đập một phát, đầu cũng bị đập nát như tương.”
Bỗng nhiên, Cố Duệ sửng sốt, thiết chùy?
Cố Duệ lâm vào trầm tư. Thanh Vũ ấn vào mấy huyệt vị có thể kích thích thần kinh của Trần Dịch Bảo rồi móc từ ngực ra một cái bình nhỏ. Cậu vừa mở nắp bình, Cố Duệ nhăn mày chun mũi, vọt sang một bên.
Thật gay mũi!
Thanh Vũ liếc cô một cái.
“Sợ thối, cuối cùng cũng có chỗ giống nữ rồi đấy.”
“Nói nhảm, ai không sợ thối. Thích thơm ghét thối là chuyện bình thường, ai không sợ, người đó không phải là người.”
Thanh Vũ vừa định nói mình không sợ... nhưng cuối cùng lại im lặng. Thôi kệ đi.
Không bao lâu sau, Trần Dịch Bảo tỉnh lại, mơ màng nhìn thấy hai người Cố Duệ nhưng không hề ngạc nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu nhóc như vậy, Thanh Vũ cảm thấy kỳ lạ.
Cậu nhóc này mới mấy tuổi, gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy nhưng không hề sợ hãi.
Thật kỳ quái!
Cố Duệ nhìn cậu nhóc, cậu nhóc cũng nhìn Cố Duệ.
Một lúc lâu sau.
“Hình nộm này nhóc tìm trong kho ra?”
“Đúng.”
“Bị hắn phát hiện ra?”
“Tôi không biết... Không ngờ hắn lại tìm ra hình nộm nhanh như vậy.”
“Nhóc tìm hình nộm làm gì?”
“Không muốn ở thế bị động.”
Không muốn ở thế bị động... Cố Duệ và Thanh Vũ liếc nhìn nhau.
Thằng nhóc này... Nhân tài!
Nhưng chung quy tuổi vẫn còn quá nhỏ, không có võ công, lại hơi xui...
“Hắn đột nhiên muốn tìm hình nộm, chỉ sợ là muốn thủ tiêu chứng cứ. Vội vã như vậy, lại trong thời điểm mấu chốt thế này, chắc chắn đã phát giác ra điều gì đó... Các người nghi ngờ hắn? Phái người điều tra hắn? Canh chừng hắn?”
Một cậu nhóc tám, chín tuổi suy luận một cách nghiêm túc như vậy, không hề có một chút tùy hứng hay hư hỏng như lúc sáng.
Cố Duệ bình tĩnh nói: “Nhóc trách bọn này rút dây động rừng?”
“Vốn dĩ là thế.”
“Vậy dê vào miệng cọp thì tốt hơn nhỉ?”
“Tôi không phải dê.”
Trần Dịch Bảo tức giận trừng mắt nhìn Cố Duệ. Cố Duệ cười cười, duỗi tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cậu nhóc rồi véo...
“Thế mới giống con nít. Chị ghét nhất đám ranh con thích tỏ vẻ thông minh hơn chị.”
Trần Dịch Bảo nổi quạu. Thanh Vũ cạn lời.
“Rốt cuộc đêm đó nhóc nhìn thấy gì?” Thanh Vũ trở lại chuyện chính. Trong lúc tìm người ở hành lang lầu hai, cậu thấy tầm mắt từ nơi đó đúng là rất trống trải.
Trần Dịch Bảo xoa nhẹ mặt mình, chẹp miệng, có vẻ như không muốn nói.
“Không nói à? Ha ha, Nhóc nghĩ lần này hắn không giết nhóc là buông tha cho nhóc à? Nhóc không biết, giết người sẽ trở thành một thứ gọi là thói quen sao? Trên đời này, chẳng mấy ai có thể chống lại nổi sự sợ hãi và ác ma đang ngự trị trong lòng.”
Trần Dịch Bảo ngẩng đầu nhìn Cố Duệ: “Các người cảm thấy vừa rồi hắn không muốn giết tôi?”
Hử?
“Đúng là hắn do dự, nhưng cuối cùng vẫn định giết tôi. Hơn nữa còn chuẩn bị ném tôi xuống giếng ngụy trang thành hiện trường tôi bị ma quỷ giết hại. Chỉ là các người vừa khéo tới đây thôi.”
Đúng thế à?
Cố Duệ: “Vậy thì nhóc càng phải nói... Đêm hôm đó, nhóc rốt cuộc đã nhìn thấy gì?”
Trần Dịch Bảo mím môi, không nói.
Ha, tên oắt con này!
Nếu Lý Đại Hùng ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ tát nhóc này hai cái. Đừng tưởng mình còn nhỏ thì chị đây sẽ không đánh nhóc.
Cố Duệ nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc: “Đêm hôm đó, nhóc không ngủ được nên ra hành lang ngắm trăng. Không ngờ, trăng nhô lên cao, trong rừng lựu có người trèo lên tường hái lựu. Nhưng dưới cây lựu có một bóng người, hắn đang làm một chuyện gì đó rất kinh khủng. Sau đó, hắn giết người trên cây rồi khiêng người đến cạnh cái giết kia... Đúng không?”
Ánh mắt Trần Dịch Bảo chợt lóe lên.
Cố Duệ đột nhiên đổi giọng: “Thật ra cũng không đúng.”
Không đúng?
Thanh Vũ sửng sốt.
“Đêm đó, nhóc nhìn thấy ba người! Một người sống, hai người chết.”
Cố Duệ nhìn Trần Dịch Bảo chằm chằm.
Trần Dịch Bảo đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, cười lạnh: “Sao chị biết là ba người? Chị chỉ đang nói hươu nói vượn mà thôi.”
“Có phải nói hươu nói vượn hay không, mai khắc biết.”
Cố Duệ không hỏi, Thanh Vũ gật đầu nhưng Trần Dịch Bảo lại từ chối: “Không muốn, tôi không muốn ngủ với anh ta.”
“A, vậy nhóc muốn ngủ với chị?”
“Chị!”
Dù mới tám, chín tuổi nhưng Trần Dịch Bảo rất thông minh và là một ông cụ non biết nhiều thứ. Nghe Cố Duệ nói vậy, cậu nhóc mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Ha ha, muốn chống đối lại chị đây? Lại đây, lại đây nào...
Hai người nam câm nín, Cố Duệ lười biếng duỗi lưng: “Được rồi, khuya rồi, tắm rửa rồi ngủ thôi...”
Sau đó, cô đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại.
Trần Dịch Bảo: Đó là chỗ của tôi mà.
Thanh Vũ: Đó là chỗ của người ta mà.
Nhưng vô ích.
Người nào đó hoàn toàn không đoái hoài gì đến bọn họ.
Không thể cùng nhau phá án đàng hoàng được sao!
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, mặt trời mới lấp ló ở phương đông. Cửa thư phòng bị kéo mạnh ra. Thanh Vũ đang tĩnh tọa mở mắt ra, nhìn về phía Cố Duệ.
“Dậy! Dậy! Nhanh lên!”
Trần Dịch Bảo mơ mơ màng màng bị đánh thức. Cậu nhóc gian nan mở mắt ra, thấy “vị khách của nhà họ Trần” nào đó đang đứng ngay ngắn ngoài cửa: “Hử? Giờ nào rồi?”
Vừa nhìn thấy sắc trời bên ngoài còn chưa hửng sáng, cậu ta tức giận hét lên: “Đồ điên! Giờ còn tối thui! Tôi muốn ngủ! Tôi là trẻ con!”
Cố Duệ bước vào, nắm lấy chân cậu nhóc.
Rồi quăng cậu xuống đất.
Rầm!
Trần Dịch Bảo lăn trên đất.
“Ngủ nhiều sẽ bị ngu người, dậy thôi nào!”
Hai người một lớn một nhỏ: “...”