Ba người, một thư phòng.
Hoặc là một cánh rừng trúc và hai tên thổ tặc.
Một mỹ nhân cười xinh đẹp ở dưới nhành trúc.
Thời gian như thoi đưa, cảnh đẹp hôm nay khác với cảnh đẹp hôm sau.
Cố Duệ ngẩng đầu nhìn trời. Cô ngửi được mùi hương của trúc cùng mùi của gió. Cô cũng cảm nhận được trong xương mình...
Có một dòng nước ấm chảy qua.
...
U Châu là địa phương quân sự trọng yếu, là thành trì có quân lính đóng quân. Hơn nữa, triều đình rất coi trọng và chú ý đến nơi này nên chức Thứ sử U Châu luôn do người Lạc Dương Thần Đô đảm nhận. Vì thế, đám quan viên trong thành U Châu luôn làm việc đàng hoàng, không dám tắc trách.
Mấy năm nay, Thành U Châu đều rất yên ổn nhưng vào một đêm trăng cao, ngàn sao sáng lấp lánh lại có mây kéo tới che kín cả bầu trời...
Trong nhiều tòa đại trạch của các phú ông giàu có tọa lạc ở đường đông nam thành U Châu có một tòa đại trạch rất yên tĩnh và trồng lựu xung quanh.
Phu canh (*) vừa gõ chiêng vừa hô to lời cảnh báo quen thuộc vẫn rao hàng đêm: “Thời tiết khô hanh, đề phòng củi lửa...” Khi đi ngang qua tòa đại trạch đó, anh ta nhìn lên cây lựu theo thói quen. Chao ôi, nhìn những trái lựu chín mọng, đỏ hồng kia kìa, nhìn ngon thật! Muốn ăn nó quá!
Phu canh dừng ở bên cây lựu, do dự một hồi. Cuối cùng không nhịn được cơn thèm ăn, anh ta nhìn xung quanh rồi thả chiêng và dùi xuống đất. Anh ta trèo lên tường, vươn tay với lấy trái lựu chín mọng kia. Kéo nhẹ trái lựu một cái, cành cây lập tức đung đưa. Anh ta thót tim, bàn tay đang với lấy trái lựu khựng lại. Cành cây ngừng đung đưa. Nhưng anh ta nhanh chóng cảm thấy kỳ quái, không có cành cây nào đung đưa nhưng tiếng xào xạc ấy vẫn phát ra.
Thật kinh dị! Chẳng lẽ có ai đó cũng đang trộm lựu như anh ta sao?
Phu canh cẩn thận lắng nghe lần nữa rồi nhìn xuống dưới.
Âm thanh phát ra từ phía dưới.
Xuyên qua tán lá, anh ta mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen đang ngồi xổm dưới gốc cây. Vốn dĩ anh ta không nhìn thấy rõ bóng đen ấy lắm, nhưng lúc đó, mây tản ra, ánh trăng bàn bạc chiếu xuống, anh ta nhìn thấy một người... Không biết người đó đang làm gì mà ngồi xổm ở đấy, hơi thở hổn hển và có vẻ như đang nhấm nhấp cái gì đó.
Âm thanh người đó phát ra nghe khá nhớp nháp. Phu canh còn ngửi thấy một mùi tanh tanh. Bỗng dưng, anh ta cảm thấy không ổn lắm. Có lẽ là anh ta sợ hãi một thứ gì đó, cũng có lẽ là mùi vị kia khiến anh ta sợ hãi. Anh ta lập tức trèo xuống. Nhưng khi chân chuyển động thì vô tình làm rơi một hòn đá nhỏ trên đầu tường. Hòn đá ấy rơi xuống và phát ra tiếng động.
Bóng đen ấy nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc đó, mùi máu tươi phát ra càng tanh nồng hơn.
...
Muốn khiến cho sự yên tĩnh của thành trì cổ đại ban đêm bị xao động, ta chỉ cần một chất “xúc tác” đơn giản. Lúc tiếng hét thảm thiết của phu canh vang lên, phố đông nam thành U Châu vốn có giới nghiêm ban đêm lập tức được thắp sáng bởi ánh lửa và ánh nến. Có mấy nhà thắp đèn, buồn bực thầm mắng không biết thằng khốn nào không biết quy tắc, nửa đêm nửa hôm lại kêu la ầm ĩ, phá hỏng giấc ngủ của bọn họ. Tuy tức giận nhưng bọn họ đều không muốn mạo hiểm ra ngoài trong đêm khuya lạnh giá như thế này. Đàn ông ở trong phòng nhẹ giọng nói chuyện với vợ con – cũng bị tiếng hét kia đánh thức. Đồng thời, bọn học cũng vểnh tai về phía mới phát ra tiếng hét để nghe ngóng tình hình. Một lúc sau, cả con đường được thắp sáng bởi ánh lửa của đèn đuốc. Bọn họ nghe thấy âm thanh đao kiếm va chạm vào áo giáp của quan lính.
Không lâu sau, có tiếng võ ngựa chạy từ xa đến.
...
Cùng lúc đó, ở một nơi xa cách Lạc Dương, Lư Dịch Chi thắp sáng đèn và đi đến thư phòng. Bên ngoài là các thị vệ thức đêm thay ca. Bất cứ lúc nào cũng có người nên anh ta không cảm thấy sợ. Cận vệ Thanh Vũ cầm đèn dẫn đường cho anh. Cậu ta thắp sáng đèn trong phòng rồi nhịn không được nói: “Đại nhân, đã đến giờ sửu rồi, mai còn phải thẩm án. Nếu ngài thức khuya, mai sẽ rất nhọc đấy ạ.”
Lư Dịch Chi liếc nhìn cậu ta, hơi buồn cười nói: “Sao ta lại không biết thức đêm không tốt. Chỉ là có chút phiền muộn ở trong lòng, vừa lúc nhớ đến một số chuyện nên đến đây xem hồ sơ. Cậu cứ ở bên ngoài là được, ta sẽ ra sau.”
Thanh Vũ cảm thấy bất đắc dĩ. Cậu đang định xoay người ra ngoài thì nghe thấy Lư Dịch Chi như vô tình hỏi:
“Bên Phạm Dương gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
Thanh Vũ ngẩn ra. Nếu là chuyện đáng để công tử nhà cậu ta để bụng, bổn tộc ở Phạm Dương sẽ phái người quan trọng đến thông báo, hoặc là bí mật truyền tin, có khi còn không qua tay mấy thân vệ như bọn họ. Nhưng nếu công tử đã tự mình hỏi thì đó ắt hẳn không phải là chuyện cỏn con.
Cậu ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra có mấy huynh đệ được phái đến đó có nói gần đây U Châu không ổn lắm. Có án mạng xảy ra, Thứ sử U Châu – Tả Long Châu cũng xem như liêm chính, chút án mạng đó vẫn giải quyết được, chỉ là...”
“Cứ nói thẳng, không cần che dấu.”
“Chỉ là hai năm trước xảy ra án mạng vườn trái cây. Sau hai năm thì lắng xuống nhưng gần đây lại tiếp tục xảy ra, chết khá nhiều nông dân. Nhưng thật ra, chuyện này khá tà môn. Năm ấy còn có chết rất nhiều hàng ma sư. Bây giờ đống tro tàn ấy lại bùng cháy khiến Thứ sử đại nhân rất đau đầu. Hơn nữa, ngài ấy và Tư mã U Châu luôn luôn bất đồng quan điểm.”
Hử?
Lư Dịch Chi rút một tập giấy từ đống hồ sơ ra. Anh nhàn nhạt nói: “Đã nghi có tà ma, phái Ngọc Đường ở đấy sao lại không ra mặt?”
Anh ta phớt lò việc hai người đứng đầu U Châu bất hòa với nhau.
“Nghe nói hai năm gần đây, chưởng môn của phái Ngọc Đường qua đời. Nội bộ trưởng lão và các đệ tử lục đục với nhau, cục diện khá hỗn loạn nên không thể cử người đi điều tra. Tộc trưởng cũng từng hỏi đến, nhưng bên đấy có phản ứng gì thì thuộc hạ không rõ.”
Khi nhắc đến phái Ngọc Đường, Thanh Vũ khá khó chịu. Có lẽ là vì xuất thân từ nơi nghèo khó nên đối với loại môn phái Hàng Đạo có tiếng tăm, nhận được sự cung phụng từ triều đình và bá tánh nhưng suốt ngày chỉ biết tranh giành lợi ích không mang đến thanh danh, cậu ta khá khinh thường.
Nên biết, quê cậu ta cũng như thế...
“So với phái Ngọc Đường, Khuê Sơn dù chỉ là môn phái nhỏ nhưng lại có “tâm” hơn, nhận tiền giải nạn, trừ yêu bắt quỷ.”
Thanh Vũ buồn bực, nhịn không được thốt ra một câu như thế. Nhưng vừa nói xong thì phát hiện bản thân đã lỡ lời, cậu ta lập tức nhìn về phía Lư Dịch Chi. Lư Dịch Chi buông hồ sơ xuống, ánh mắt thâm trầm.
“Đại nhân, là thuộc hạ lỡ lời...”
“Hai năm rồi.”
Hả?
Thanh Vũ ngẩn ra. Một lát sau mới nhận ra ý tứ trong câu nói vừa rồi của Lư Dịch Chi.
Đã hai năm rồi, cô thôn nữ khi ấy đã ra sao rồi nhỉ?
Vẫn nhẹ nhàng tiến vào mặt nước tĩnh lặng, trôi nổi không tiếng động, hay là biến mất không một vết tích?
...
Lá trúc ồn ào xao động, một mảnh rừng tươi xanh mát mắt. Đúng là mùa xuân đã đến. Đây là mùa mà phong cảnh trên núi đẹp nhất trong năm. Trong tiết trời đẹp thế này, ở một cánh rừng trúc đẹp nên thơ thế này, nếu có vài ba bình rượu, bạn bè gặp mặt, ngâm vài câu thơ lãng mạn, như thế thì còn gì bằng.
Dưới những cây trúc xanh xanh, một mỹ nhân đang ngồi xếp bằng trên chiếu. Bàn tay ngọc ngà chuyển động, chiếc kim nhanh nhẹn luồn qua luồn lại, nối những mảnh vải được cắt tỉ mỉ lại với nhau...
Mỹ nhân đẹp như tranh vẽ dưới rừng trúc kỳ ảo.
Một khung cảnh xinh đẹp.
Bỗng nhiên, mỹ nhân ấy ngước đầu nhìn lên và mỉm cười. Ở một nơi không xa, một chàng trai cường tráng và cởi trần nửa người trên đang xách theo hai thùng nước và đi như bay. Cậu ta nhảy lên một cái cọc cao cao rồi nhanh chóng lướt qua mấy chục cái cọc khác. Cậu ta quay đầu lại và cười to:
“Ha ha, khỉ, hôm nay cô nhất định sẽ thua dưới tay tôi.”
Một âm thanh lười biếng, nhàn nhạt từ một chiếc võng xoay tròn mắc dưới cây trúc truyền đến. Một người nằm trên võng, mắt híp lại, miệng nói:
“Đôi khi lừa mình dối người cũng là một loại tài năng. Nó có thể khiến người ta... không biết xấu hổ suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày.”
Dứt lời, cô tóm lấy một nhánh trúc. Thân hình yếu ớt như không xương đáp xuống đất. Cô bước đến bên hồ, cầm hai cái thùng gỗ lên, múc đầy nước rồi nhấc lên. Đi đến chỗ những cái cọc, cô nhảy lên một cái. Lúc này, Lý Đại Hùng đã đi hết mấy chục cái cọc.
Cô dẫm lên cái thứ nhất, tay cầm thùng nước, chân lại nhảy một cái. Cọc thứ hai, chân đứng vững.
Cọc thứ ba, chân vẫn đứng vững.
Cọc thứ tư, cơ thể cô như nhẹ hơn.
Cọc thứ năm, cô chỉ dùng một phần ba chân làm điểm tựa để đứng trên cọc.
Từ cọc thứ mười trở đi, mũi chân cô chỉ điểm nhẹ lên những cái cọc rồi nhanh nhẹn nhảy sang cọc khác.
Sột soạt, thùng nước trên tay cô không hề tràn ra ngoài dù chỉ một chút. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Lý Đại Hùng đã đi được một nửa số xà ngang làm bằng trúc. Thân hình to lớn của cậu ta dù bước đi trên xà ngang nhưng không hề khiến nó lung lay chút nào.
“Ôi chao, hôm nay có vẻ vững hơn hôm qua đấy. Vì tối qua đánh cược ai thua thì không được ăn cơm, nên hôm nay mới tiến bộ thế à?” Cố Duệ mỉm cười, khiêu khích Lý Đại Hùng: “Cứ khoe khoang đi. Trước sau gì cậu cũng thua tôi thôi. Sau đó cậu sẽ bị bỏ đói cả ngày hôm nay.”
Vừa khiêu khích Lý Đại Hùng, cô vừa đổ toàn bộ nước vào một cái thùng lớn. Sau đó, cô xoay người, nhảy lên xà ngang. Nếu Lý Đại Hùng dùng cân nặng của cơ thể để đứng vững trên xà ngang thì Cố Duệ lại dựa vào dáng người gầy yếu của mình để tăng tốc độ di chuyển trên xà ngang. Vừa mới chạm chân lên xà ngang, vèo một cái, cô đã đi xong một lượt. Tốc độ nhanh gấp hai lần Lý Đại Hùng.
“Đi nhanh như thế mà hôm qua không chịu thể hiện. Cô quả nhiên là khỉ, khỉ chúa trong đám khỉ.”
Lý Đại Hùng mắng to, tốc độ di chuyển cũng tăng nhanh lên.
Nhưng Cố Duệ càng lúc càng gần cậu ta.
Rất nhanh, cô đã đến sát phía sau cậu ta...
Lý Đại Hùng đột nhiên xoay người, chân quét ngang phía dưới.
“Ha, xuống dưới đi con.”
Nhưng chân cậu ta chỉ chạm vào khoảng không. Cố Duệ ném một đầu dây thừng rồi dùng chân đá mạnh vào eo cậu ta.
Bị đá trúng huyệt thắt lưng, Lý Đại Hùng lập tức cảm thấy eo nhức mỏi và bủn rủn. Người cậu ta có xu hướng ngã xuống dưới. Nhưng cậu ta nhanh chóng tung người ra sau Cố Duệ. Thắt lưng vận sức, cậu ta tiến tới tung một quyền vào sau lưng cô... Cố Duệ nghiêng người, bắt lất một đầu dây thừng và xoay tròn người lại. Tay cô nắm lấy tay cậu ta rồi lấy dây thừng cuốn quanh tay cậu ta lại. Cô vọt đến bên cạnh Lý Đại Hùng rồi dùng đầu gối mạnh mẽ thúc vào đầu cậu ta.
Lý Đại Hùng bị cuốn dây quanh tay, cả người bị treo ở bên ngoài xà ngang. Cậu ta hét lên: “A a a, khỉ, cô thật xảo quyệt! Có ngon thì mặt đối mặt ăn thua một trận.”
Cố Duệ đã nhanh chóng đi qua mấy thanh xà ngang, nghe vậy thì quay lại cười nói:
“Ngại quá, trong mắt tôi, mặt đối mặt chỉ khi ở trên dưới, chứ không có chuyện ăn thua một trận.”
Mặt đối mặt, trên dưới, trên dưới, trên... dưới...
Một giây sau, mặt Lý Đại Hùng lập tức đỏ bừng.
Mặt Yêu Yêu đang ngồi may áo dưới táng trúc cũng đỏ bừng.
Chỉ có một thiếu nữ cười lớn, chân lướt đi trên mấy thanh xà ngang rồi tiến vào rừng trúc.
Cả hai chợt bừng tỉnh.
***
(*) Phu canh: người đi tuần và báo canh.