• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc về Lục phủ, xe ngựa đi ngang qua cửa hông, Văn Chiêu đang vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy một nha hoàn mang theo bọc quần áo đi vào cửa hông.

Nghe thấy tiếng vang của bánh xe, nha hoàn quay đầu nhìn, không chú ý dưới chân nên té ngã, đồ trong bọc quần áo leng keng loảng xoảng rơi trên mặt đất, son phấn bột nước vung vãi đầy mặt đất.

Nha hoàn kia sợ hãi kêu một tiếng, đỏ vành mắt nhìn một mảng hỗn độn trên mặt đất, vừa ngồi xổm xuống thu dọn vừa nhỏ giọng nghẹn ngào.

Văn Chiêu vỗ vỗ người bên cạnh, hỏi hắn: "Những vũ cơ kia của chàng ở đâu?" Nha hoàn kia mua nhiều son phấn bột nước như vậy, Văn Chiêu gần như lập tức nhớ tới hai mươi vũ cơ tuyệt sắc mà Hoàng thượng thưởng cho Lục Nhiên. Có tuyệt sắc hay không thì nàng không biết, chưa từng thấy. Nhưng bọn họ nhất định là ở trong Lục phủ, chỉ là không chạm mặt nàng mà thôi.

Lục Nhiên thuận thế vây tay của nàng lại: "Ta từng nói với phụ thân, sẽ không để những người kia làm vướng mắt nàng."

Văn Chiêu chỉ chỉ nha hoàn còn đang thu dọn hộp son phấn: "Chẳng lẽ chàng cấm cửa bọn họ? Mua son phấn bột nước cũng không thể tự mình ra ngoài?" Số lượng của những son phấn bột nước kia nhìn một cái chính là phần của mấy người, giống như là mấy người đã hẹn thời gian để nha hoàn mua một lần rồi mang về, cho nên ngay cả số lần nha hoàn của bọn họ ra khỏi phủ cũng có hạn.

"Chiêu Chiêu đây là vì bọn họ mà bênh vực kẻ yếu?"

Văn Chiêu nghẹn họng một cái: "Sao lại thế..."

"Hiện tại bên trong chỉ có một nửa số người. Lúc trước ta hứa với bọn họ, nếu tự nguyện ra khỏi phủ thì sẽ giúp đỡ ngân lượng đầy đủ, hơn nữa sự trong sạch của bọn họ vẫn còn, đối với việc xuất giá cũng không ngại. Sau khi nói một hồi vẫn có mười người không muốn đi." Khi đó Văn Chiêu sẽ phải gả vào Lục phủ rồi, Lục Nhiên cẩn thận cân nhắc một phen, Hoàng thượng đang trong lúc dùng hắn, nói chung sẽ không vì mấy vũ cơ mà trách tội hắn.

Vẫn có mười người đại khái cảm thấy đi theo Trung thư lệnh đại nhân, dù cho nhặt được một cái danh thị thiếp cũng tốt hơn so với gả đi, thế là dựa vào việc bọn họ là Hoàng thượng ban tặng liền ỷ lại không đi.

Tâm tư như vậy, còn ngóng trông hắn có thể thương cảm một hai?

Sau khi nghe xong Văn Chiêu cọ cọ vào trong cổ của Lục Nhiên, yếu ớt "A" một tiếng, lập tức hỏi hắn: "Vậy bọn họ muốn thế nào mới bằng lòng ra khỏi phủ?"

Lục Nhiên duỗi ra một ngón tay chỉ trên môi Văn Chiêu, cười: "Chờ sau khi thứ bọn họ dựa vào không dùng được nữa."

Văn Chiêu nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, mở to mắt nhìn Lục Nhiên, hắn khẽ gật đầu.

"Xuống xe thôi?" Lúc này xe ngựa đã dừng ở cổng chính rồi.

Lục Nhiên lại không nhúc nhích. Văn Chiêu giật giật tay áo hắn, chỉ thấy Lục Nhiên nghiêng người tới, nhanh chóng chính xác chiếm lấy đôi môi nàng, Văn Chiêu đẩy hắn, mơ hồ nói: "Đừng, quay về rồi lại..."

Sức lực của hắn có chút nặng, gần như cắn một cái vào môi dưới của nàng, lúc lui lại trên mặt mang theo ý cười, lại khiến Văn Chiêu cảm thấy hắn có chút không vui...

"Chiêu Chiêu đừng thương cảm cho những người ngoài đó nữa, ta không tốt với bọn họ được, nàng cũng không hy vọng như vậy, đúng không?" Hắn nghiêm túc nhìn nàng, chờ nàng gật đầu, giống như đang dặn dò một đứa trẻ, kẹo mạch nha không thể ăn nhiều, nếu không sẽ hư răng.

Lòng trắc ẩn vừa rồi của Văn Chiêu bị Lục Nhiên thu vào đáy mắt, dù trên miệng nàng phủ nhận, Lục Nhiên lại hiểu được, nàng cảm thấy không nên giam giữ những nữ tử kia trong phủ cả ngày.

Ngày thứ ba mới tân hôn, nàng liền chọc cho Lục Nhiên không vui, trong lòng Văn Chiêu có chút uể oải, bởi vậy đêm đó cực kỳ phối hợp.

Đối với Lục Nhiên mà nói ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc hắn một lần nữa hôn lên nàng, Văn Chiêu nếm được một chút hương vị xa lạ, tuy là trong thoáng chốc nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu tránh đi. Lục Nhiên cũng không làm khó nàng, chỉ thử đụng chạm vào một mảng trên cổ lộ ra ngoài của nàng.

Cánh hoa tường vi bị vô tình mà nghiền ra nước, điêu tàn hỗn loạn đến mức không ra hình thù gì.

Văn Chiêu lần đầu rõ ràng nhận biết được, mái tóc dài của hắn mặc dù lành lạnh trơn nhẵn như tơ lụa, nhưng nơi sát bên sợi tóc lại vẫn cứng rắn đâm người, mà mũi của hắn lại thẳng tắp như vậy, giống như đỉnh núi, lấy tư thái không cho từ chối khảm vào trời xanh mây trắng.

Giờ khắc này nàng đã sớm ném lời khuyên bảo của Tần thị lên chín tầng mây rồi.

Nàng chưa bao giờ xấu hổ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại lại có chút uất ức không tên, Văn Chiêu bắt đầu nghẹn ngào. Lục Nhiên hôn nước mắt của nàng, Văn Chiêu lại một lần nữa ngửi được mùi đó, lập tức khóc càng dữ hơn.

"Đi ra!"

"Đang nằm, không đi được."

Hắn lại đang chơi xấu.

Văn Chiêu trở mình vùi vào trong gối, lúc mở miệng lại giọng nói buồn buồn: "Chàng chính là tên đại bại hoại! Ta hiện tại không muốn nhìn thấy chàng!" Lục Nhiên lại lo lắng nàng làm bản thân bị ngộp, vội nói: "Được được được, không thấy ta không thấy ta, nàng có thể lật lại."

Văn Chiêu nghiêng mặt qua, tuy không có gối nhưng giọng của nàng vẫn ong ong: "Ừm?" Mà Văn Chiêu nhìn thấy Lục Nhiên đã khóa bản thân vào trong chăn.

Nhìn thấy cái nem rán to này, Văn Chiêu nín khóc mỉm cười, đưa tay vỗ vào bên ngoài chăn: "Ra ngoài đi, ở trong đó rất ngộp."

"Nàng không phải là không muốn thấy ta sao?" Giọng nói từ bên trong cái nem rán xuyên ra ngoài, có chút buồn cười.

"Cho dù như thế, chàng cũng không thể cướp chăn mền được, lần sau về nhà mẹ đẻ, ta phải tố cáo chàng!" Văn Chiêu nói, vén lên một góc chăn, linh hoạt chui vào.

Hai người ở trong bóng đêm cùng nhau cười vài tiếng, Lục Nhiên ôm lấy nàng: "Không trách ta nữa?"

"Hừ!"

Lục Nhiên đè nàng. Trong bóng tối, ánh mắt của hắn vẫn có ánh sáng yếu ớt, giống như biên giới của ngân hàng, một khi bước vào liền sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Giọng nói của hắn mang theo sự dụ dỗ: "Ngoan. Coi như ta nợ nàng, lần sau đổi cho nàng làm."

Đổi cho nàng làm, làm cái gì? Sắc mặt Văn Chiêu phút chốc đỏ bừng, gần bốc khói rồi. Nàng đang chuẩn bị cong gối húc hắn, Lục Nhiên lại nhanh hơn nàng một bước ngăn chân của nàng lại, tiếng cười vui vẻ: "Nói đùa mà thôi, đừng giận." chuyện này trong cái đầu vô lại nghĩ như thế nào cũng chỉ có bản thân hắn biết thôi.

Đang trong lúc ngày nghỉ, ở Phi Lai lâu người đến người đi. Khách quen của Phi Lai lâu bình thường đều là một vài quan lại quyền quý, thời gian thế này là sôi nổi nhất.

Lúc này một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài, trên xe ngựa không đánh dấu, không biết được là của nhà nào.

Nam tử huyền y từ trên xuống dưới thân cao chân dài, một chiếc quan bạch ngọc buộc tóc cao cao, chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn liền biết người này khí phách bất phàm. Người đó đưa tay đỡ người ở trong xe đi xuống, người đi xuống là một nữ tử váy đỏ, trên mặt che lụa mỏng, chỉ lộ ra cái trán trơn bóng và một đôi mắt, nhưng hai mắt này lại long lanh thông thấu hiếm thấy, linh động giống như biết nói chuyện, lúc này nàng đang cười nhìn nam tử, nói với nam tử một câu gì đí, sau đó hai người dắt tay đi vào Phi Lai lâu.

Trong lúc nhất thời, người qua đường bị hấp dẫn ánh mắt đều nhớ tới từ "Thần tiên quyến lữ" trong thoại bản.

"Nhã gian."

"Được."

Khởi động cơ quan trong nhã gian, lộ ra thế giới ở phía sau. Văn Chiêu theo Lục Nhiên đi tới, cuối cùng được hắn mang vào căn phòng kia.

Ừm, là căn phòng "Đêm hoa chúc" lúc trước.

Văn Chiêu quan sát xung quanh trong phòng, tất cả đều là dáng vẻ lúc trước, màn, khăn trải giường, đệm chăn đều là một mảng màu đỏ bỏng mắt, nến hỉ long phượng bên trên giá nến chỉ còn lại một chút, giống như gốc cây.

"Chàng không thay à?"

Lục Nhiên ngồi bên giường, cười: "Ta lại cảm thấy phòng tân hôn này bày biện hợp tâm ý của ta." Trước khi thành thân hắn đã tới mấy lần, ngủ ở trong "phòng tân hôn" này có thể xua tan sự mệt nhọc cả ngày của hắn.

"Cho nên hôm nay là trở lại chốn cũ?"

"Một nửa một nửa." Lục Nhiên nói, đưa tay luoonc vào bên trong khăn trải giường, rút ra một phong thư.

Hôm nay lúc vào triều, Thái tử dường như húng hắng ho ba tiếng, người ngoài cũng không cảm nhận ra được điều gì, Lục Nhiên lại hiểu được, Thái tử đây là có tin tức muốn truyền đạt cho hắn.

Ở trên thư Thái tử nói, hắn ta bắt được một người lén la lén lút trong phủ Thái tử, mới biết được đồ ăn của mình bị hạ độc, vả lại hắn ta cũng ăn được một thời gian rồi. Tra ra, a, người hạ dược tuyệt dục sau khi bị bắt được cắn lưỡi tự vẫn tại chỗ, chưa để lộ lời nào, nhưng điều này vừa vặn khiến Thái tử biết được người giật dây là ai.

Người phí hết tâm tư, một lòng muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn, ngoại trừ cái lão hèn mạt kia thì còn ai?

Hoàng gia có lời dạy bảo, người làm Hoàng đế cơ thể nhất định phải trọn vẹn, nếu không có năng lực sinh nở con cái thì tuyệt đối không thể leo lên hoàng vị. Thần tử trên triều cho dù chọn ra một hài tử thích hợp trong hoàng thất đẩy lên đến vị cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho một Hoàng đế không tính là nam nhân.

Thái tử căm hận, lại không có khổ sở.

Văn Chiêu tò mò nội dung trong thư, nhưng chuyện quan trọng cơ mật của Lục Nhiên nàng cũng không xem được. Lục Nhiên cảm nhận được ánh mắt khát khao lại chần chờ của Văn Chiêu, ánh mắt trở về trên hai chữ "tuyệt dục" của Thái tử.

Ừm, xin lỗi Thái tử rồi...

Văn Chiêu quả thực giật nảy cả mình, nàng thật sự không nghĩ tới, quan hệ giữa Hoàng thượng và Thái tử đã chuyển biến xấu đến tình trạng hạ độc hại người. Nhà mà ngọn lửa ở Phi Lai lâu trừ bỏ chính là nhà thê tử tương lai của Thái tử, người mà nạn tuyết lớn Giang Nam trừ bỏ lại là phụ tá đắc lực của Thái tử, đủ loại chuyện mặc dù muốn làm Thái tử suy yếu nhưng không có ra tay với bản thân Thái tử.

"Mặc dù hắn cẩn thận che giấu thực lực, Hoàng thượng vẫn cảm thấy lòng người biến hóa." Lục Nhiên giải thích nói: "Thái độ của những người khác đối với Tháu tử không phải là điều ông ta có thể nắm trong tay, Hoàng thượng chắc hẳn cũng nhìn ra được đầu mối, muốn nhổ cỏ tận gốc."

Hoàng thượng không có ý định lấy mạng của Thái tử, lại muốn hắn ta vĩnh viễn không có khả năng đăng cơ.

"Ông ta có lẽ còn tưởng rằng mình có thể sống thành lão yêu quái nhỉ." Lúc Lục Nhiên nói câu này, trong mắt đều là sự trào phúng. Mỗi lần Hoàng thượng từ ái ôn hòa nhìn hắn, hắn đều ghê tởm đến buồn nôn, lại phải giả bộ làm ra dáng vẻ trung thành tuyệt đối, mệt mỏi đến hoảng, thật là phiền.

Nhưng đây chính là chiến trường của hắn.

Văn Chiêu ngồi bên cạnh Lục Nhiên, nghiêng đầu dựa vào vai hắn, đưa tay từng chút lại từng chút xoa nhẹ ngực hắn: "Không giận, không giận."

Lục Nhiên vốn dĩ không có dáng vẻ tức giận, nhưng Văn Chiêu lại cảm nhận được. Quan hệ của hắn và Thái tử tốt, Thái tử gặp chuyện như thế trong lòng hắn cũng sẽ không dễ chịu. Hơn nữa non sông vạn dặm này chính là nằm trong tay một đế vương ngu ngốc cũng đủ để người ta nịnh nọt khắp nơi rồi.

Lục Nhiên thuận thế đè tay của Văn Chiêu ở trong ngực mình, nghiêng đầu hỏi nàng: "Chiêu Chiêu, nàng muốn sống tháng ngày như thế nào?"

Văn Chiêu không rõ Lục Nhiên vì sao đột nhiên hỏi như vậy, nhưng ánh mắt hắn nghiêm túc như thế, khiến nàng không thể không cẩn thận suy tư mà trả lời hắn: "Ừm... ở cùng với chàng... hai đứa trẻ..." Nàng không biết khuôn mặt mình đã đỏ lên rồi.

Lúc đầu, nàng vừa mới thành hôn, chuyện hài tử chưa đâu vào đâu, bây giờ lại từ trong miệng nàng nói ra.

Lục Nhiên vốn dĩ không phải hỏi cái này, nghe câu trả lời của nàng trong lòng sinh ra vui vẻ. Có gì hạnh phúc hơn là được người mình yêu nguyện ý mang thai sinh con cho mình? Một đứa không đủ còn muốn hai đứa. Nhưng hắn vừa kiềm chế vừa vui vẻ, hôn lên khóe môi nàng, thấp giọng nói: "Không đủ, hai đứa trẻ không đủ chơi với nhau."

Văn Chiêu hừ một cái: "Ai nói chơi không đủ? Khi còn bé chính là tam ca cùng ta... A." Văn Chiêu vội vàng không kịp chuẩn bị bị hắn cắn một cái, không khỏi nguýt hắn một cái.

Lục Nhiên lại nói: "Không chơi được trò diều hâu bắt gà con,"

"Vậy phải bao nhiêu mới đủ! Chàng cố tình gây sự!"

"Ừm, ta cố tình gây sự." Lục Nhiên nói rồi liền cùng nàng ngã xuống giường."

"Đây là ban ngày đó đồ khốn!"

"Ừm, chúng ta liền đắp kín chăn tâm sự."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK