Dường như động tác khẽ này đánh thức hắn, Lục Nhiên đứng dậy nhìn nàng "Đi tắm đi, đừng để cảm lạnh."
Văn Chiêu nhớ đến nha hoàn của nàng, nửa đêm khiến bản thân ướt sũng toàn thân thế này, nói thế nào đều không thông, nếu đánh thức bọn Phù Diêu đi nấu nước, động tĩnh này cũng quá lớn rồi......
Do dự một chút, Lục Nhiên nói "Ta đưa nàng ra ngoài." Vừa dứt lời, thân mình Văn Chiêu liền lơ lửng giữa khoảng không.
"Thả ta xuống dưới, ta đổi bộ xiêm y là được rồi."
"Này chàng muốn đi đâu?"
Không nghe hắn đáp lại, Văn Chiêu chỉ đành ôm chặt cổ hắn, lại nhìn thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên ý cười thích ý.
Văn Chiêu vốn nghĩ rằng hắn đưa nàng về Lục phủ tắm gội, trong lòng vẫn có chút kháng cự, nhưng không nghĩ đến hắn lại đưa nàng đến Phi Lai lầu. Phi Lai lầu lúc này đã đóng cửa, chỉ có trong phòng chưởng quầy đốt một ngọn đèn nhỏ, trên ô cửa phát ra ánh sáng vàng nhạt. Nơi ác mộng kiếp trước, giờ lại là một nơi rất nhu hòa, yên ắng.
Lục Nhiên đặt Văn Chiêu xuống, nhẹ nhàng trở người từ cửa sổ tiến vào, không sinh ra bất kì động tĩnh nào. Trong lòng Văn Chiêu có chút khẩn trương, người này cũng không biết có phải quen thói ra vào Khương phủ không, giờ lại ở bên ngoài cũng làm như thế.
Cửa lớn của Phi Lai lầu khẽ bị đẩy ra, Lục Nhiên kéo nàng tiến vào, dáng vẻ cẩn thận hệt như ăn trộm.
Văn Chiêu giữ hắn lại liên tục lắc đầu. Dù người nàng ướt sũng, không thoải mái nhưng nàng không muốn không chào hỏi tiếng nào, lén lén lút lút tiến vào.
Lục Nhiên bất đắc dĩ cười, nói với xung quanh "Ra đây đi, đưa nàng đi tắm."
Giọng hắn không lớn nhưng trong nơi yên ắng như thế lại vang lên rõ ràng. Văn Chiêu sửng sốt, lập tức nhìn thấy có người bước ra, mặc bố y bình thường của tùy tùng.
Có hai nữ tử đi đến bên nàng, làm ra tư thế "mời", rồi đi trước dẫn đường. Văn Chiêu tỉ mỉ quan sát, hai người này tuy là nữ tử nhưng lại trông giống người của giang hồ, lúc nãy cũng không hành lễ như nữ tử thông thường, hơn nữa bước đi trầm ổn, vừa nhìn liền biết là người biết võ.
Thế này Văn Chiêu vẫn còn gì không rõ chứ? Phi Lai lầu này rõ ràng là sản nghiệp của Lục Nhiên! Những hạ nhân này đều có võ công.
Không nghĩ đến, nơi ác mộng diễn ra ở kiếp trước lại là địa bàn của hắn. Một trận lửa to hủy đi dung mạo của nàng, còn có cứ điểm của hắn.
Văn Chiêu được đưa đến lầu hai, càng gần thêm một chút, ngọn lửa trong phòng càng thêm hừng hực, toàn thân Văn Chiêu không nhịn được mà khẽ run rẫy. Cố gắng áp xuống hồi ức đáng sợ kia, nàng theo tì nữ tiến vào một nhã gian.
Nhã gian này không khác gì với những nơi ăn cơm bình thường, vẫn đang nghi hoặc, liền thấy một tì nữ xoay nhẹ một góc bình hoa, khẽ ấn một cái, liền nghe thấy tiếng đá ma sát nho nhỏ. Vách tường phía sau lại có một phòng khác!
Giường cùng bàn ghế đều có đầy đủ, nếu ở đây lâu dài cũng sẽ khá thoải mái. Đứng trong bóng tối, bên ngoài vang lên tiếng vang nho nhỏ, Văn Chiêu đột nhiên biết được tác dụng căn phòng tối này.
Nếu người ở bên ngoài dùng cơm đang thương nghị chuyện cơ mực, có người trốn trong nghe lén, lập tức có thể nghe được rành mạch những chuyện họ thương nghị! Hơn nữa người đến Phi Lai lầu dùng cơm đều là người phú quý, cũng không biết Lục Nhiên đã nghe được bao nhiêu chuyện mà người khác không biết trong Phi Lai lầu này!
Nhưng điều khiến Văn Chiêu kinh ngạc nhất không phải thế lực cùng thủ đoạn của Lục Nhiên, kiếp trước hắn có thể trẻ tuổi như thế liền là người quyền khuynh triều dã, đương nhiên sẽ không hề đơn giản. Điều khiến nàng chấn động nhất chính là chuyện bí ẩn như thế hắn lại tùy tiện phô bày trước mặt nàng.
Phải biết rằng, nàng chỉ cần thoáng tiết lộ ra ngoài, với Lục Nhiên mà nói đó chính là tổn thất rất lớn.
Nhưng hắn lại đem công cụ lợi hại thế này đặt trong tay nàng.
Văn Chiêu chớp chớp mắt, đứng yên tại chỗ. Mà lúc này, nước ấm đã nấu xong đưa đến.
Nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, vì thế qua loa tắm rửa, đổi xiêm y mà tì nữ đưa đến. Áo trong hệt như kiểu dáng vừa rồi nàng mặc, Lục Nhiên quả nhiên nghĩ đến vô cùng chu đáo. Cũng......quan sát rất tỉ mỉ......
Văn Chiêu từ trong phòng bước ra, nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Lục Nhiên, một tì nữ nhìn thấy đáp "Chủ tử đang tắm gội trong phòng."
"Phiền ngươi đưa ta đến đó." Câu nói này vừa thốt ra, nàng liền cảm thấy không ổn, liền sửa lại "Bỏ đi, đợi hắn tắm xong thì thông báo với ta một tiếng nhé, đa tạ."
Nàng đã tắm xong thế mà gã kia vẫn chưa tắm xong. Văn Chiêu lẳng lặng xoay người về phòng.
Một lát sau, Lục Nhiên đến tìm nàng, y phục hắn giờ đây khô ráo, lại hệt như bộ vừa rồi, Văn Chiêu nghĩ đến hôm nay hắn mặc bạch y, thường ngày hắn rất hiếm mặc màu này, trong lòng cảm thấy có chút kì quái.
Lục Nhiên kéo nàng ngồi xuống bàn bên, đổ một tách trà đẩy về hướng nàng "Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi."
Văn Chiêu ngồi thẳng người, giương mắt nhìn hắn, "Hỏi gì cũng sẽ đáp ư?"
Lục Nhiên gật đầu, khẽ cười "Ừm, hỏi gì cũng đáp."
"Hôm nay sao chàng lại mặc bạch y?" Nàng quyết định hỏi vấn đề ngoài lề trước, theo thứ tự hỏi dần, cuối cùng sẽ hỏi chuyện nàng muốn hỏi nhất.
"Thừa tướng đang giám sát ta." Câu này dường như hỏi một đằng lại đáp một nẻo, khiến cho Văn Chiêu hơi mở to mắt nhìn hắn, "Bởi vì thường ngày không mặc bạch y, thế nên những người giám sát cũng không quen với dáng vẻ này của ta. Hôm nay ban ngày, ta mặc bạch y ra khỏi cửa, đến nơi lập tức đổi một người khác khoác bạch y giống thế dịch dung giả dạng ta về phủ, tư thế tiểu tiết có thể có chút bất đồng nhưng vì thường ngày không hay mặc bạch y cho nên những tầm mắt này cũng không quen mắt. Bọn họ chỉ cho rằng một thân bạch y này khiến họ nhìn không quen mà thôi."
Văn Chiêu biết tâm tư Lục Nhiên cẩn thận, không nghĩ đến hắn lại dựa vào phần tinh tế này để đánh tráo, che giấu tai mắt của Tiết tướng. Hơn nữa còn có thể tìm được kì nhân dị sĩ dịch dung, chẳng qua kiếp trước nàng cũng thử qua cách dịch dung này, nó chỉ là một lớp mặt nạ mô phỏng da người nhưng chế tác không hề dễ, người biết được bậc tài nghệ này vô cùng hiếm hoi.
Nói đến dịch dung, nàng lần nữa nhớ đến ân nhân. Cũng không biết......ân nhân hiện tại đang ở đâu, sự báo thù của hắn đã bắt đầu chưa......
Một lúc sau nàng thoáng bừng tỉnh, khôi phục tinh thần "Chàng không phải là học trò đắc ý nhất của ông ta sao? Lão vẫn không yên tâm về chàng ư?"
Hơn nữa tính tình Tiết tướng thẳng thắn, lỗi lạc như thế, lại xếp tai mắt bên cạnh Lục Nhiên.....
Lục Nhiên nâng tách trà lên thổi thổi, khói trắng phảng phất trên mặt hắn, mông mông lung lung.
"Nàng nhìn lầm Tiết tướng rồi. Ông ta thực sự là một lão hồ ly, đối với ai cũng không yên tâm. Người bên cạnh ta đều có người của lão, chỉ là sau khi lão đứng vững trong hàng, người giám sát ta càng nhiều thêm, nghĩ đến là bởi vì thế cục khẩn trương nên khiến lão càng thêm cảnh giác, chẳng qua như vậy cũng chứng minh lão đặt ta ở một vị trí quan trọng." Lục Nhiên vẫn cười cười, giống như không cảm thấy tình thế này có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần một chút bất cẩn sẽ vạn kiếp bất phục.
Văn Chiêu càng nghe càng cảm thấy không phù hợp, "Chàng là người của thừa tướng......" Nàng do dự rất lâu, bởi vì đó là vấn đề nàng để ý nhất, cũng là vấn đề mẫn cảm quan trọng nhất. Văn Chiêu gắt gao nhìn hắn, muốn nhìn thấy vẻ kháng cự trên mặt hắn. Nếu hắn không nguyện ý đáp, hoặc đáp án không như nàng muốn, nàng sẽ không hỏi nữa.
Dù sao thì vấn đề này......
"Ta không phải là người của ông ta." Tách trà trong tay Lục Nhiên khẽ đặt trên bàn, hắn nhìn thẳng nàng.
Trong lòng nàng chợt nhảy lên một nhịp, hắn cư nhiên đáp lại một cách dứt khoát thế này!
Trong lúc tâm thần chấn động, lại thấy Lục Nhiên đứng lên, ấn nhẹ lên hai vai nàng, nói bên tai nàng "Ta không ở bên phe hoàng thượng. Nên nàng vẫn không cần ta ư?" Câu nói cuối cùng nghe ra chút ủy khuất.
Văn Chiêu cảm thấy bên tai ngưa ngứa, thoáng quay đầu đi "Nhưng chàng ngoài mặt vẫn là người của ông ta......" Nghe câu nói này, trong lòng nàng lập tức sáng lạn.
Nàng không cần đứng đối lập với hắn, thật tốt.
Mái tóc dài của Văn Chiêu xỏa ra sau lưng, Lục Nhiên ngửi được hương thơm trên tóc nàng, trong lòng cũng tan hết sương mù, bình yên thỏa mãn. Dịu dàng vén tóc nàng, Lục Nhiên mở miệng "Thế cục ổn định, chúng ta liền thành thân, được không?"
Hắn đứng sau lưng nàng, hai người một đứng một ngồi, ánh nến vàng ấm áp hắt chiếc bóng của cả hai lên vách tường, trên mặt Văn Chiêu phủ một tầng hồng nhạt, xoay đầu tránh đi "Đợi thế cục ổn định, ta đã thành bà cô già rồi."
Lục Nhiên nhìn đỉnh đầu của nàng, trong lòng cảm thấy kì quái, sao nàng biết được trận mây đen này kéo dài bao lâu mới tan hết chứ. Tuy nhiên......trực giác của nàng có lẽ đúng.
"Sẽ không quá lâu." Tuy rằng an ủi nàng như thế, nhưng trong lòng hắn cũng không chắc chắn, hơn nữa giờ đây thế cục vẫn quá phức tạp.
Phe hoàng thượng quá lớn mạnh, thế lực của hoàng thượng cũng hùng hồn, sâu không lường được. Tiết tướng cùng những những người kia lại giấu trong chỗ tối tùy cơ thúc động cự xà. Mà lời nói của hoàng thượng đối với thế tử Quảng An Vương cũng khiến hắn suy đoán nhiều lần.
Thái tử thế yếu, giờ lại càng khó khăn hơn......
Mắt thấy hai người rơi vào trầm mặc, Lục Nhiên mở miệng phá vỡ không khí này, "Ta đưa nàng đi nhìn mật đạo của ta."
Hôm nay hắn cho nàng xem toàn chuyện cơ mật, nhưng hắn dường như không hề để ý, thậm chí có chút sủng nịch, muốn đưa nàng xem kiệt tác của mình.
Lối vào mật đạo này ở trong hầm rượu, Lục Nhiên đem theo đèn, gõ gõ vách đá bên cạnh, liền thấy vách đá chuyển động, dùng sức đẩy một cái, liền lộ ra một thông đạo tối đen.
"Tối quá." Văn Chiêu nhìn sắc đen nồng đậm bên đó, đáy lòng sinh ra chút bất an.
Lục Nhiên nắm tay nàng "Hôm nay không tiến vào cũng được. Chỉ là muốn nói cho nàng biết, đợi thông đạo này xây xong, sẽ có thể từ Phi Lai lầu thông đến thư phòng của ta, đến lúc ấy ta cũng không cần hành sự lén lút thế này nữa."
"Sẽ không bị những tai mắt kia nghe thấy động tĩnh chứ?"
Lục Nhiên đáp "Hiện tại vẫn chưa xây đến phủ ta, sau này đại khái sẽ mời gánh hát đến trong phủ náo nhiệt ồn ào chút."
Văn Chiêu gật đầu, như thế mới có thể giấu đi thanh âm kia. Dường như nhớ đến chuyện gì, nàng cười với hắn "Gánh hát thật ra không cần mời, trong phủ ngươi có những vũ cơ kia là đủ rồi, hằng đêm ca hát, buổi tối cũng có thể xây mật đạo rồi."
Lục Nhiên bất đắc dĩ nhìn nàng "Sao nàng lại nhắc đến bọn họ?"
Ngữ khí của nàng vốn đang hài hước, nhưng nói đến phía sau lại có chút nghiến răng nghiến lợi "Ta nghe người ta nói, diễm phúc Lục đại nhân không ít, những mỹ nhân kia đến cả đút rượu đều là cao thủ trong cao thủ."
Ghen chính là vẫn để ý đến hắn. Lục Nhiên cười vui vẻ, hai người một đen mặt một cười tươi, đối lập rõ ràng.
"Đợi thời cơ đến rồi, ta có thể thả bọn họ ra ngoài."
Thời cơ này là gì không cần nói cũng biết, nhưng kiếp trước Văn Chiêu đợi cho đến lúc chết đi.......
Hi vọng kiếp này, nàng có thể tiên đoán trước thời cơ này. Nhưng làm sao tiên đoán đây?
Trong lòng Văn Chiêu nóng lên, nhớ đến ngày ba tháng ba của kiếp trước, đó là ngày Phi Lai lầu bị đốt thành một trận lửa to, hủy đi dung mạo của nàng. Mà ngày đó của kiếp này lập tức đến gần, trận lửa ấy có thể có hoặc sẽ không, người nàng muốn tìm cũng có khả năng sẽ ở nơi nọ.