• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Chiêu chỉ làm ba món lại khiến người đã quen ăn thức ăn trân quý như Tam ca ăn đến rất ngon miệng, dáng vẻ chuyên chú của hắn khiến nàng nhớ đến biểu tình nghiêm túc khi xem tàng họa của hắn.

"Tam ca, mùi vị thế nào?" Văn Chiêu khẽ mở to mắt, hệt như tiểu hài tử mong được trưởng bối khen ngợi.

Văn Chiêu vì sống nhiều năm hơn, đã trải qua nhiều khổ cực, cho nên cùng với các cô nương cùng tuổi lão thành hơn chút. Vì biểu tình ngẫu nhiên ngây thơ của nàng khiến Văn Tập nhìn đến có chút sững sờ.

Văn Tập cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, có thứ gì tắc lại trong đó không thể lên cũng chẳng xuống.

Hắn rất muốn......rất muốn đưa Văn Chiêu đi cùng.

Sau khi hồi phủ, Văn Chiêu đem hầu bao lẳng lặng nằm trong hộp ra. Từ khi Tam ca quyết định tự xin rút ra ngoài, nàng liền bắt đầu thêu, bây giờ đã đại công cáo thành, chỉ chờ ngày hắn khởi hành.

Ngắm trời xanh mây trắng cùng hàng trúc xanh thêu trên hầu bao, nàng nghĩ đến Lũng Hữu là nơi không trồng trúc, đây cũng xem như là vật lưu niệm nàng tặng cho Tam ca.

Văn Chiêu đem hầu bao đặt bên người, nằm trên giường suy nghĩ.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim ríu rít, nàng xoay người ngồi dậy, cầm hầu bao đi đến thư phòng của Tam ca.

Thời điểm buổi tối, Văn Chiêu xin mẫu thân vì Tam ca đi đến đạo quan cầu phúc, Tần Thị vui vẻ đáp ứng, hôm sau liền cùng nàng đến Tây Sơn đạo quan.

Tây Sơn đạo quan vì quan hệ với Thanh Nguyên thiên sư, hương hỏa thập phần hưng thịnh. Tuy không phải ngày lễ tết, nhưng trong đạo quan vẫn có người đến cầu phúc.

Tân Thị nhìn đạo đồng đang phát túi phúc, chẳng qua vì muốn đạo sĩ pháp lực cao thâm chính tay đưa túi phúc cho mình cho nên quyên góp không ít tiền hương hỏa.

Đến khi nhận được túi phúc do đại đạo sĩ đưa, Tần Thị lúc này mới hài lòng kéo Văn Chiêu xoay người rời đi, lại bị người phía trước chặn lại.

"Bần đạo nhìn thấy vận khí trên đỉnh đầu của vị thiện nhân này đột nhiên có thể suy kiệt, cho nên đặc biệt cảnh báo." Người này là một lão đạo sĩ, trên tay cầm phất trần.

Tần thị bán tín bán nghi nhìn lão, lo lắng người này đến lừa bà.

"Thiện nhân không tin? Bần đạo tính ra trong nhà thiện nhân có một người cần đi đến nơi xa......" Sắc mặt Tần Thị vừa đổi, nhưng vẫn không hoàn toàn tin lão, bởi vì chuyện của Văn Tập chỉ cần thăm dò một chút là biết được.

"......Bần đạo còn tính ra, trong nhà thiện nhân trước đó không lâu vừa quét đi ô uế, gia trạch mới được an tịnh." Câu này khiến Tần Thị rốt cuộc cũng ngẩn ngơ, khoảng thời gian trước, chuyện trong phủ bị hạ độc khiến cho một mảnh chướng khí mù mịt, ô uế trong miệng lão nếu là chỉ Yến Thị, vậy thì lão thực sự có bản lĩnh.

Nhưng nếu nói thế, vận khí bà thực sự suy kiệt ư, Tần Thị hỏi lão "Vậy chân nhân có tính ra vì sao ta lại vận khí suy kiệt hay không?"

Lão đạo sĩ phất phất cây phất trần, mỉm cười không đáp khiến trong lòng Tần Thị sốt ruột.

Lão lấy từ trong ngực ra một túi gấm, "Đưa vật này cho đương gia trong nhà thiện nhân. Nhớ rõ, không thể ném mất, cũng đừng mở ra xem trước."

Tần Thị liên tục gật đầu, lúc quay về, thần sắc trên mặt vẫn có chút khẩn trương.

Không chút trì hoãn, vừa hồi phủ liền đi đến Thọ Duyên đường, sau khi đem chuyện này nói cho lão phu nhân biết, lão phu nhân cũng xem trọng việc này. Lão nhân gia đối với quỷ thần càng thêm kính trọng, gặp cảnh báo này nửa điểm không dám chậm trễ, vội cho người mời quốc công gia đến.

Sau khi quốc công gia nghe xong cũng vội đến đây, ông tin nhất là bản thân mình nhưng thê tử ông lo lắng thế này, ông phải nghĩ cách giúp bà an tâm.

Mở túi gấm ra, thê tử trong đường cùng Nhị tức phụ mắt không dời nhìn vật trong tay ông, trong lòng quốc công gia xuất hiện chút buồn bực, không biết là kẻ nào cư nhiên dám trêu đùa cả phủ quốc công.

Trong túi gấm chỉ có một tờ giấy, ông lấy ra vừa xem, trên đó chỉ ghi "Điểu tận lương cung tàng, vị cập mưu thần vong*."

Điểu tận cung tàng. Địch quốc diệt, mưu thần vong.

(*Nguyên văn 鸟尽良弓藏,位极谋臣亡 Thành ngữ: chim bị săn hết thì cất cung nỏ vào. Điển tích trong thời Xuân Thu, trong bối cảnh này có thể hiểu là công thần sau khi diệt địch sẽ bị giết)

Trong lòng quốc công gia bỗng căng thẳng, ông chợt cảm thấy chuyện này không phải có người muốn đùa phủ quốc công. Đây thực sự là một lời cảnh báo.

Ông cũng tự biết đạo lý công cao chấn chủ**, nhưng nay ông đang ngồi trên vị trí này, vươn đầu là một thanh đao, cúi đầu cũng là một thanh đao. Nếu ông thoái nhượng yếu thế, không chừng ngày nào đó sẽ bị hoàng thượng tìm cơ hội xử lý ông. Ông chỉ có nắm chặt binh quyền trong tay, đó mới là lựa chọn tốt nhất với toàn phủ quốc công.

(**vị trí cao khiến chủ nhân chấn động, đề phòng)

Quốc công gia nhắm mắt, hít sâu một hơi lại nhìn thấy mặt sau của tờ giấy cũng có chữ, trên đó ngược lại không phải câu cảnh báo như mặt trước, mà là một chỉ thị viết "Nộ cập bất xuất binh, mưu định dĩ hậu động.***"

(*** Giận không được xuất binh, sau khi có chiến lược hẳn động binh)

Người viết chỉ thị này cư nhiên hiểu rõ bản tính của ông. Sự táo bạo của ông, từ thời thiếu niên đã khí phách hăng hái đánh đến đâu thắng đến đó, không gì cản nổi, nhưng vì thế khiến ông chịu không ít thiệt thòi, nhưng lại không sửa được.

Quốc công gia bỏ tờ giấy vào trong túi gấm, không nói lời nào. Tần Thị có chút lo lắng đi về hướng ông nhìn thoáng qua, nhưng lão phu nhân lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói "Dáng vẻ này của ông quả thật là nghiêm túc, e rằng không phải là trấn an ta."

Hôm sau chính là ngày Tam ca khởi hành.

Văn Chiêu đưa hầu bao nàng tự thêu ra, Văn Tập nhìn đường may chỉnh tề trên đó, đặt hầu bao bên hông.

Văn Đàm chôn mặt trong ngực Tần Thị khóc, Văn Dậu nắm lấy góc áo Tam ca hỏi "Tam ca ca có thể không đi không?"

Nhìn thấy cái đầu nhỏ cố hết sức ngẩng lên, Tam ca ngồi xổm xuống, khẽ xoa tóc cậu nhóc, lắc đầu cười, "A Dậu phải ngoan đó, không được để mẫu thân cùng các tỉ tỉ tức giận."

Mắt Văn Dậu ảm đạm đi, nhưng vẫn cười gật đầu thật mạnh "A Dậu sẽ bảo vệ mẫu thân cùng các tỉ tỉ thật tốt, Tam ca yên tâm đi."

Đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, Văn Tập đột nhiên cảm thấy nếu cậu nhóc ồn ào hoặc khóc lóc như Văn Đàm thì tốt rồi. Nhưng cậu lại ngoan ngoãn khiến người khác đau lòng.

Bạch mã đứng cách đó không xa, trong thời tiết đầu xuân này khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo. Con ngựa này hình như trong một đêm từ ngựa con mà tổ phụ tặng cho Tam ca trở thành tuấn mã khỏe mạnh. Nó phát ra mà tiếng phì mũi, không nhẫn nại mà thúc giục Tam ca.

Tam ca không nói nhiều nữa, trở người lên ngựa, hắn kéo dây cương, xe ngựa sau lưng cũng khởi hành theo sau.

Lúc này mặt trời vừa nhô lên một nửa từ đường chân trời, cả bầu trời dần sáng lên.

Đuôi ngựa phất qua phất lại, Tam ca đang cưỡi bạch mã bỗng quay đầu, nhìn Văn Chiêu hô, "Chiêu Chiêu, thời điểm muội cập kê, Tam ca nhất định sẽ quay về!" Người hắn phủ một tầng nắng vàng, giọng hô kiên định xuyên qua cả gió lạnh ban mai.

Văn Chiêu cười, gât đầu thật mạnh.

Tam ca lúc này mới vỗ ngựa chạy đi, cùng xe ngựa phía sau biến mất trong tầm mắt mọi người.

Vốn chỉ mong Tam ca có thể bình an khỏe mạnh, ở nơi nào cũng không sao cả. Nhưng tại sao Tam ca vừa đi xa, nàng vừa rồi vẫn cười giờ bỗng nhiên rơi lệ, thế nên đành phải giống Văn Đàm vùi đầu trong ngực Tần Thị.

Nàng khổ sở như thế, đại khái là vì......Tam ca đem con ngựa nàng thích nhất cưỡi đi chăng.

Con ngựa ấy cũng không biết khi nào mới quay lại, đến lúc nàng cập kê có thể nhìn thấy nó không?

Sau khi Tam ca rời đi, Văn Chiêu ngồi trên giường bên, trong lòng trống rõng. Vấn đề trước kia bị nàng áp xuống giờ lại nổi lên.

Lục Nhiên theo Tiết tướng đứng bên hoàng thượng......

Kiếp trước, Tiết tướng đứng theo phe trung lập, Lục Nhiên cũng đi theo, thế nên trong lần triều đình thay máu, Lục Nhiên cũng không được thăng quan, mãi cho đến sau khi Dịch Trạch chết bất đắc kì tử mới lên đến vị trí môn hạ thị lang......cho nên kiếp này vì lập trường thay đổi khiến hắn sớm lên chức.

Lục Nhiên vốn dựa theo chiêu số Tiết tướng đi mới phải, kiếp trước cũng là một đường đi như thế đến vị trí thượng thư. Nàng tuy nghĩ thông như thế, có thể lý giải nhưng không thể thỏa hiệp, sau lưng nàng còn có Khương gia, vì thù kiếp trước không thể đứng về phe hoàng thượng được.

Huống chi tính tình của hoàng thượng này vốn là "điểu tận cung tàng", trên dưới phủ quốc công hơn trăm mạng người, không thể mạo hiểm được.

Nói đến đây, ngày Dịch Trạch chết bất đắc kì tử cũng đến gần......Aiz, Trang Vân cũng sắp sinh rồi.

Văn Chiêu áp tâm tư hỗn loạn này xuống, lấy ra ngọc bội trong hộp gỗ ra, vô thức vuốt ve, từng tấc từng tấc một. Noãn ngọc hơi lạnh, lòng nàng cũng không tìm được chốn dừng chân.

Trên miếng ngọc hình như có khắc chữ, Văn Chiêu cầm ngọc bội tỉ mỉ xem xét, trên đó có khắc bốn chữ "A Nhiên con ta."

Bốn chữ này đã theo năm tháng mờ đi, trở nên có chút mơ hồ, hơn nữa Lục Nhiên thường xuyên vuốt xe, càng trở nên nhìn không rõ, nhưng mấy chữ này càng thêm vẻ ôn nhu tình thâm.

Hôm sau, Lục Nhiên nhận được một hộp nhỏ từ tay kẻ gác cổng, người đó nói là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đưa đến, hơn nữa còn nói phải đưa đến tận tay hắn.

Trong lòng Lục Nhiên bỗng hoảng loạn khó lòng ức chế.

Chẳng qua hắn không dám lập tức mở ra. Gần đây trong phủ hắn dường như có thêm vài tai mắt, khiến hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trên mặt không lộ ra chút khác thường, Lục Nhiên cất bước quay về thư phòng.

Thư phòng hắn chính là nơi dù người mình không bẩm báo không thể tiến vào, quy củ vô cùng nghiêm khắc, bởi vậy nên trong thời điểm này cư nhiên là nơi an toàn nhất.

Mở hộp ra, bên trong chứa ngọc bội mấy lần chuyển dời kia cùng một phong thư.

Trên thư chỉ nói "Đạo bất đồng, không dám dùng thân gia tương phó."

Nàng dường như vốn muốn viết rất nhiều lời, nhưng cuối cùng lại chỉ viết một câu này, bởi vậy lá thư thật dài viết không hơn phân nửa. Chữ nàng so với khuê nữ bình thường cứng rắn hơn vài phần, lúc này hệt như mang theo ý vị kiên cố không thể hồi chuyển của nàng tạo thành một đòn công kích nặng nề đâm vào lòng hắn.

Lúc này, hắn thực sự muốn đến tìm nàng nói rõ ràng.

Hắn tin nàng sẽ không bán đứng hắn, nói cho nàng biết cũng chẳng sao.

Nhưng Tiết tướng hình như biết hắn đối với Văn Chiêu có chút bất đồng, từ sau khi Khương Văn Tập xin tự rời đi, Tiết tướng càng muốn hắn lựa chọn giữa Văn Chiêu với quyền lực.

Tai mắt Tiết tướng phủ khắp Lục phủ, hắn chỉ có thể xem như không biết. Lúc này, hắn làm sao có thể hi vọng có thể bên cạnh Văn Chiêu đây?

Nếu hắn là nàng cũng không vì nhi nữ tư tình mà bỏ qua lập trường chính trị, hơn nữa lập trường sau lưng nàng không chỉ có mỗi mình nàng, mà là toàn Khương gia, cho nên mới có câu "không dám dùng thân gia tương phó."

Nàng chọn lý trí, lúc này cũng không xảy ra sơ xuất.

Chỉ là nàng cũng......quá dứt khoát rồi. Lý trí cùng dứt khoát của nàng khiến tâm tình hắn chợt ảm đạm.

Nhưng hắn thích nàng, chẳng phải vì thưởng thức phương diện này của nàng sao?

Dù trấn an bản thân như thế, trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, hắn cảm thấy xót xa bất lực, khoảng cách hiện tại giữa hắn cùng thái tử thề muốn thực hiện thái bình thịnh thế, không biết còn bao lâu nữa, hắn cùng người mình yêu xa cách một khoảng thời gian lâu như thế. Lục Nhiên lại nghĩ đến nếu đến ngày nào đó, hắn an tâm trải qua một cuộc sống đơn giản, vì người bên cạnh mà chắn gió che mưa, để lại giang sơn bá tánh cho thái tử bận tâm.

Thở dài một hơi, Lục Nhiên khẽ đóng hộp lại.

Thẩn thờ xuất thần một lúc, Lục Nhiên lẳng lặng lấy nến sáp trong hộp gỗ đàn hương ra, đốt lên. Xung quanh hắn quanh quẩn mùi hương ấm áp, trong lòng hắn cuối cùng cũng an tĩnh chút. Chỉ là biện pháp an ủi nàng không thể dùng được bao lâu, nến sáp sớm có một ngày sẽ đốt hết, mà cô nương tặng nến cho hắn sẽ không tặng chiếc thứ hai cho hắn nữa.

Lục Nhiên khẽ thở dài một hơi, quyết định tìm cơ hội cắt đứt tai mắt bên người chạy đi tìm nàng.

Nghĩ lại......cũng nhanh thôi.

Lúc trên triều, Tiết tướng nhìn dáng vẻ có chút chán nản của Lục Nhiên, vỗ vỗ vai hắn biểu thị ý an ủi, thái độ đối xử so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay trên triều lần nữa diễn ra tiết mục chó nhảy gà bay. Có gián quan nói Thanh Nguyên thiên sư họa loạn triều cương, cần sớm ngày trừ đi.

Người này ở phe trung lập. Thanh Nguyên thiên sư là kẻ khiến người trong phe thái tử chướng mắt, cũng chướng mắt cả đám người phe hoàng thượng nói Thanh Nguyên thiên sư điều chỉnh long thể giúp hoàng thượng, bởi vậy bôi nhọ Thanh Nguyên thiên sư chính là có lòng dạ khó lường với hoàng thượng, là vì bất hiếu, nhưng hoàng thượng cũng không vì những tội danh này mà xử lý thái tử, nếu không khó thể phục chúng, thế nên chỉ đành mài đao với những quan viên có quan hệ với thái tử.

Mà dao mài này đâm soàn soạt từng người, khiến cho phe thái tử không dám nói đến thiên sư nữa, nhiệm vụ này đành giao lại cho phe trung lập.

Đã nhiều ngày qua không ít quan thanh lưu mở miệng phê phán Thanh Nguyên thiên sư, xưa có ngoại thích hoạn quan tham gia vào chính sự, nay có đạo sĩ nói bên tai vua, đây đều là khởi đầu suy sụp hủy diệt.

Hoàng thượng nghe thế liền nhíu mày nhưng những gián quan này lại không dễ xử lý, đành phải nhịn cơn giận xuống, nghe bọn họ dài dòng lải nhải.

Sau khi gián quan kia nói xong Thanh Nguyên thiên sư, lại trút lên người Dịch Trạch "Trước đó Thanh Nguyên thiên sư này trong hỉ tiệc của môn hạ thị lang bộc lộ tài năng, thần hoài nghi, Thanh Nguyên thiên sư chính là người mà môn hạ thị lang đưa đến bên người hoàng thượng để nói lời yêu đạo bên tai người! Môn hạ thị lang, ý đồ càng thêm đáng chết!" Nói đến đây, gương mặt lộ ra vẻ vô cùng đau đớn, dường như không trừ Dịch Trạch, giang sơn nguy ai.

Đoạn thời gian này đã không ít người ở sau lưng nói những lời như thế, nay Thanh Nguyên thiên sư chiếm vị trí cao hơn cả Tiết tướng, dù trong triều hay bá tánh đều bàn luận về hắn, sau khi biết được Thanh Nguyên thiên sư trong hỉ tiệc của Dịch Trạch lộ ra "thần lực" đều cảm thấy Thanh Nguyên thiên sư nhất định có quan hệ với Dịch Trạch.

Dịch Trạch cắn chặt răng, đứng ra, chắp tay nói "Ngày đại hỉ vi thần đột nhiên hôn mê xác thực kì quặc, chỉ là thần cũng không rõ, khẩn cầu hoàng thượng minh giám!"

Đối với hoàng thượng mà nói, sau lưng Thanh Nguyên thiên sư có quan hệ với Dịch Trạch hay không đều không sao, dù sao ông ta cũng chỉ tín nhiệm trường sinh đan của thiên sư, chính sự không bị ảnh hưởng, vì thế chỉ tùy tiện khoát tay bảo "Dịch thị lang yên tâm, trầm đương nhiên không oan uổng người vô tội."

Bởi câu nói này, cộng thêm sự tình hôm ấy khiến trong lòng Dịch Trạch cảm thấy quái dị, vì vậy mà ưu tư trong lòng càng nặng thêm. Dịch Trạch thỉnh lệnh "Khẩn cầu hoàng thường cho vi thần một khoảng thời gian, vi thần sẽ điều tra rõ việc này, lấy lại trong sạch."

Hoàng thượng chỉ tùy ý gật đầu.

Ông ta không chút để ý, nhưng trong lòng Dịch Trạch vẫn nặng nề, dọc đường đều suy nghĩ về điểm đáng ngờ ngày ấy, việc trôi qua đã lâu như thế, chốc chốc cũng không nhớ được gì.

Dịch Trạch mím môi, cau mày. Nhưng vừa vào trong phủ, sắc mặt liền trở nên nhu hòa, lang trung bảo thê tử hắn mau sinh rồi, hắn không thể khiến thê tử cùng lo lắng với hắn được.

Nghĩ như thế, liền nghe bên trong một trận huyên náo, trong lòng Dịch Trạch căng thẳng, bước nhanh vào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK