Đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng âm thầm nghĩ, tinh thần của A Niệm thật tốt, tối hôm qua lăn lộn đến hơn một giờ sáng, kết quả sáng nay đúng sáu giờ lại ra ngoài chạy bộ.
Chạy đến bảy giờ trở về, tắm rửa thay quần áo liền đến công ty đi làm.
Lúc anh thay quần áo, cô nằm nghiêng ở trêи giường mơ màng nâng mí mắt, ngắm chồng của mình, thật là tinh thần xán lạn, xuân phong đắc ý.
Sau khi tỉnh ngủ Tôn Điềm Điềm lại trợn tròn mắt nằm trêи giường thêm nửa tiếng mới bò dậy.
Hôm nay, cô có hẹn với nhà xuất bản để trao đổi về vấn đề xuất bản truyện tranh, tắm rửa một cái rồi thay chiếc váy mới mà hôm qua Thẩm Niệm Thâm mua cho, trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.
Đã là cuối tháng sáu, thời điểm Tôn Điềm Điềm ra ngoài lại vừa lúc gần giữa trưa, mặt trời chói chang như lửa thiêu đốt. Tôn Điềm Điềm sợ nóng, vừa mới ra khỏi sảnh, còn chưa kịp bước chân, lại bị ánh mặt trời nóng rát chiếu vào đỉnh đầu dọa cho lùi về.
Sảnh trong toà nhà có điều hòa, cùng với bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.
Tôn Điềm Điềm nhìn ánh mặt trời chói lọi bên ngoài như có thể làm người ta tan chảy, cô thật muốn lập tức vào thang máy chạy về trong nhà đợi.
Lúc này Tôn Điềm Điềm cực kỳ nhớ chồng, thật muốn chồng trở về lái xe chở cô ra ngoài.
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, lúc này Thẩm Niệm Thâm có lẽ đang rất bận, cô nào có không hiểu chuyện để Thẩm Niệm Thâm đặc biệt lái xe trở về đưa cô ra ngoài như vậy.
Tiểu khu rất lớn, Tôn Điềm Điềm đội ánh nắng chói chang đi hơn mười phút mới tới cổng lớn.
Cô thật muốn khóc vì sự ngu ngốc của mình, nắng to như vậy, cô lại quên mang theo dù. Chỉ còn ba tháng nữa là phải tổ chức hôn lễ, cô không muốn làm cô dâu đen sì đâu!
Cũng may vừa ra khỏi tiểu khu liền thuận lợi bắt được một chiếc taxi.
Tôn Điềm Điềm và tổng biên tập hẹn gặp mặt tại một quán cà phê ở Global Plaza.
Sau khi Thẩm Niệm Thâm thành lập công ty, Tôn Điềm Điềm rời khỏi đoàn đội, hơn một năm nay phần lớn thời gian cô đều ở nhà vẽ truyện tranh, vẽ từ mười tám tuổi đến bây giờ, trải qua thời gian tôi luyện dài như vậy, hiện giờ ở trong vòng cũng coi như là người có danh tiếng.
Đương nhiên, ngọn lửa lớn《Đại Đường thịnh thế》đã mang theo không ít nhiệt độ cho cô.
Tôn Điềm Điềm và tổng biên tập ngồi ở quán cà phê hơn ba tiếng, bước đầu đã thỏa thuận xong vấn đề giá cả và phân phối ấn phẩm.
Ra khỏi quán cà phê vừa vặn là bốn giờ.
Nửa buổi chiều mặt trời vẫn còn nóng, Tôn Điềm Điềm băng qua đường lớn, đi đến đối diện gọi xe.
Mà ở trung tâm thành phố, người gọi xe rất nhiều, Tôn Điềm Điềm đã đợi rất lâu.
Mặt trời chiếu vào trêи người cô, nóng đến má và cánh tay đều muốn bị thiêu cháy.
Nhưng mà lúc này cô không phiền não vì nóng, bây giờ trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi xong rồi, mình sắp bị phơi đen! Làm sao bây giờ, mình muốn làm cô dâu thật xinh đẹp!
Lúc này cô bị mặt trời phơi đến đầu váng mắt hoa, trong đầu miên man suy nghĩ. Đang phát ngốc thì di động đột nhiên vang lên.
Là cuộc gọi từ Thẩm Niệm Thâm, cô vội nghe máy.
Đầu kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của Thẩm Niệm Thâm truyền đến, “Đang làm gì vậy?”
Tôn Điềm Điềm vừa nghe thấy giọng Thẩm Niệm Thâm, tức khắc liền ủy khuất, khóc lóc tố khổ, “Chồng ơi, em nóng quá.”
Lúc Thẩm Niệm Thâm đang lái xe, từ xa nhìn thấy Tôn Điềm Điềm tránh dưới gốc đại thụ ở ven đường, cong eo, đang gãi chân.
Thẩm Niệm Thâm lái xe tới, hạ cửa sổ xe, hô một tiếng, “Điềm Điềm.”
Tôn Điềm Điềm nghe thấy tiếng kêu, vội vàng ngẩng đầu. Thẩm Niệm Thâm ngừng xe ở bên đường, anh nhìn cô, “Lại đây.”
Tôn Điềm Điềm vừa thấy Thẩm Niệm Thâm, tựa như đứa bé đi lạc ở bên ngoài, cô vội vội vàng vàng ôm túi chạy tới.
Vừa lên xe, cô liền chu môi khóc lóc với Thẩm Niệm Thâm, “Vừa rồi ở đó rất nhiều muỗi, toàn đi cắn em.”
Nói xong cô vươn tay đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, “Anh xem.”
Thẩm Niệm Thâm nắm cổ tay cô, ánh mắt dừng trêи cánh tay Tôn Điềm Điềm, trêи bàn tay, khuỷu tay, vài chỗ bị muỗi cắn sưng to. Ấn đường anh nhăn lại, “Sao lại bị cắn nhiều như vậy?”
Tôn Điềm Điềm vô cùng đáng thương, “Em cũng không biết.” Nói xong cô lại đưa chân cho Thẩm Niệm Thâm xem, “Chỗ này cũng bị cắn.”
Tôn Điềm Điềm chu môi, đặc biệt đáng thương mà nhìn Thẩm Niệm Thâm. Khuôn mặt trắng nõn bị phơi nắng đến đỏ bừng, trêи trán còn có mồ hôi.
Thẩm Niệm Thâm nhìn bộ dáng đáng thương của cô, vừa đau lòng vừa có chút buồn cười, anh rút khăn giấy từ chiếc hộp bên cạnh, giơ tay giúp Tôn Điềm Điềm lau mồ hôi, giọng nói ôn nhu, lại mang theo vài phần sủng nịch bất đắc dĩ, “Em là đồ ngốc sao? Có nhiều muỗi như thế cũng không biết đi ra xa, đứng đó để cho muỗi cắn em sao?”
Tôn Điềm Điềm ủy khuất, nói: “Nắng to quá, chỉ có thể đứng dưới gốc cây để tránh nắng thôi.”
Nói xong cô gục đầu xuống, lẩm bẩm một tiếng, “Em không muốn phơi đen đâu… Người ta sắp phải kết hôn rồi…” Nửa câu sau bởi vì có chút ngượng ngùng, thanh âm cực kỳ nhỏ, không nghe cẩn thận cũng không rõ cô đang nói gì.
Nhưng Thẩm Niệm Thâm vẫn nghe rất rõ ràng, anh nhịn không được cười, giúp cô lau mồ hôi, ngón trỏ thuận thế búng vào trán Tôn Điềm Điềm, “Đồ ngốc.”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm đến một nơi, anh dừng xe ở chỗ có thể dừng, sau đó xuống xe đến nhà thuốc mua dầu thơm cho Tôn Điềm Điềm.
Cánh tay và đùi Tôn Điềm Điềm bị cắn rất nhiều dấu, ngứa chịu không được. Thẩm Niệm Thâm xuống xe mua dầu thơm cho cô, lúc trở về, Tôn Điềm Điềm đã gãi đến muốn rách da.
Cô còn muốn gãi tiếp, Thẩm Niệm Thâm nhăn mày lại, lập tức giữ tay cô, “Đừng gãi, sắp chảy máu rồi.”
Anh cúi đầu, nâng chân Tôn Điềm Điềm đặt lên đùi, mở nắp chai dầu rồi phun vào cẳng chân và mắt cá chân của cô.
Dầu thơm lạnh lẽo phun lên da, Tôn Điềm Điềm tức khắc cảm thấy thoải mái không ít, không ngừng nói: “Phun nhiều một chút, nhiều một chút.”
Thẩm Niệm Thâm lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Sao anh lại tìm được một cô vợ ngốc như em vậy.”
Ra khỏi nhà một chuyến lại bị muỗi cắn thành như vậy.
Tôn Điềm Điềm dẩu môi, “Dù sao cũng là chính anh cưới, hối hận cũng vô dụng.”
Thẩm Niệm Thâm cười nhẹ, ngẩng đầu nhéo má Tôn Điềm Điềm, nói: “Anh hối hận, hối hận sao không cưới cô vợ ngốc như em về nhà sớm một chút.”
Tôn Điềm Điềm bị chọc cười, tức khắc liền vui vẻ, nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Thẩm Niệm Thâm kéo cánh tay cô qua, phun dầu thơm lên cánh tay và khuỷu tay, vừa phun vừa nói: “Lát nữa em sẽ biết.”
Nửa giờ sau, Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm dẫn vào một cửa hàng áo cưới, vì thế cô mới biết, thì ra là anh dẫn cô đi chọn áo cưới.
Cửa hàng áo cưới này cô đã nghe nói qua, bà chủ là nhà thiết kế nổi danh toàn cầu, mỗi một chiếc áo cưới trong cửa hàng đều là tự bà ấy thiết kế.
Đây là lần đầu tiên Tôn Điềm đến cửa hàng áo cưới, bình thường cô chỉ xem trêи TV hoặc thấy trong tạp chí, cảm thấy rất xinh đẹp, nhưng thật sự nhìn trực tiếp, sờ vào tấm lụa trắng xinh đẹp kia, tâm tình hoàn toàn không giống. Có chút kϊƈɦ động nói không nên lời, thậm chí còn có chút khẩn trương.
Đặc biệt là lúc mặc áo cưới, đứng trước gương, nhìn chiếc áo cưới trắng tinh trêи người, lần đầu tiên cảm giác rõ ràng chính xác được cô thật sự sắp gả cho người ta, sắp gả cho A Niệm của cô.
Cô đứng trước gương một lát rồi ngẩng đầu nhìn phía Thẩm Niệm Thâm, “A Niệm, đẹp không?”
Thẩm Niệm Thâm sớm đã nhìn đến ngây ngốc, sau một lúc lâu cũng không nói gì. Anh đứng ở chỗ đó, lẳng lặng nhìn cô.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng tiến lên, ôm eo Tôn Điềm Điềm, anh cúi đầu, ánh mắt thật sâu nhìn cô chăm chú, thật lâu sau mới khàn giọng nói, “Điềm Điềm, anh cảm thấy mình đang nằm mơ.”
Tôn Điềm Điềm cong môi, nhìn vào mắt Thẩm Niệm Thâm, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Không có nằm mơ, A Niệm, em sắp làm cô dâu của anh rồi.”
Áo cưới là Thẩm Niệm Thâm tốn số tiền lớn mời nhà thiết kế nổi tiếng để thiết kế độc quyền, toàn cầu chỉ có một cái. Hôm nay có bản mẫu, anh đưa Tôn Điềm Điềm đến thử xem có thích hay không. Cô cực kỳ thích, nhà thiết kế lập tức kêu hai trợ lý đến đo kϊƈɦ cỡ cho cô.
Thứ năm, Thẩm Niệm Thâm đến thành phố B công tác, Tôn Điềm Điềm vừa lúc về nhà ở vài hôm.
Buổi tối người một nhà ngồi trêи sô pha xem TV, cô cho mọi người xem những bức ảnh chụp được trong ngày thử áo cưới.
Mẹ Tôn nhìn thấy logo của cửa hàng trêи tường, rất kinh ngạc, “Áo cưới của cửa hàng này rất đắt.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, “Đúng là rất đắt, hơn nữa A Niệm còn mời nhà thiết kế kia thiết kế độc quyền cho con.”
Mẹ Tôn càng kinh ngạc, nhìn con gái, một hồi lâu mới nói: “A Niệm thật sự rất tốt với con, con gả cho cậu ấy, mẹ cũng an tâm rồi.”
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, bám lấy cánh tay bà, đầu dựa trêи vai, “Mẹ yên tâm đi, A Niệm thật sự đặc biệt đặc biệt tốt.”
Mẹ Tôn cười, “Đã nhìn ra.”
Một người thích người kia bao nhiêu, không phải dựa vào lời nói, mà là dựa vào hành động. Một vài chi tiết trong cuộc sống hằng ngày càng phản ánh được đối phương yêu mình bao nhiêu.
Mẹ Tôn vẫn luôn nhớ rõ một chuyện, cách đây không lâu, Thẩm Niệm Thâm và Điềm Điềm về nhà ở.
Điềm Điềm vừa mới mua giày mới, gót chân bị ma sát đến nổi mụn nước.
Đêm đó, bà đem trái cây lên cho hai đứa, liền thấy Thẩm Niệm Thâm ngồi xổm bên mép giường giúp Điềm Điềm rửa chân.
Mụn nước không thể đụng vào nước, anh phải rửa rất cẩn thận, rửa xong lại giúp cô thoa thuốc, còn không ngừng hỏi cô có đau hay không.
Thật ra đó chỉ là một việc rất nhỏ, nhưng lúc ấy đứng ở cửa bà cảm thấy cực kỳ cảm động.
Điềm Điềm nhà bà có thể được một người đàn ông như Thẩm Niệm Thâm quý trọng, là phúc khí của cô.
…
Hôn lễ đã định là ngày mười tám tháng mười, cách hôn lễ chỉ còn nửa tháng, Tôn Điềm Điềm liền bắt đầu khẩn trương, cơm không chịu ăn nhiều, sợ béo, ban ngày kiên quyết không ra khỏi cửa để không bị mặt trời phơi đen, cũng không dám ăn món lẩu mà cô thích nhất, sợ bị nổi mụn, đến buổi tối, chỉ chăm sóc da cô cũng phải tốn hai tiếng.
Chuyện này không thành vấn đề, nhưng mỗi ngày Tôn Điềm Điềm đều ăn rất ít cơm, sau nhiều lần khuyên nhủ cô vẫn mặc kệ, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng nổi giận.
Tối nay, Thẩm Niệm Thâm cố ý tan tầm trở về sớm, làm rất nhiều món ăn mà Tôn Điềm Điềm thích, kết quả mỗi món cô chỉ nếm một miếng rồi nói đã ăn no, cơm trong chén còn chưa động tới, buông đũa liền chuẩn bị rời bàn. Cô còn hẹn Trình Đóa đi làm đẹp.
Lúc ấy Thẩm Niệm Thâm liền nổi giận, lạnh mắt nhìn cô chằm chằm, “Ngày hôm nay em dám rời khỏi bàn như vậy thử xem.”