• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trêи mặt đất, cô nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm không chớp mắt. Trong nháy mắt ấy, cô còn cho rằng mình quá nhớ Thẩm Niệm Thâm nên xuất hiện ảo giác.

Cô theo bản năng xoa nhẹ đôi mắt rồi lại mở, Thẩm Niệm Thâm vẫn đứng ở trước mặt.

Tôn Điềm Điềm sửng sốt vài giây, giọng nói có chút nghẹn lại, “A Niệm.”

Thẩm Niệm Thâm cười, ngồi xổm xuống.

Trong đêm tối, nước mắt trêи mặt Tôn Điềm Điềm tựa như hạt châu trong suốt.

Thẩm Niệm Thâm giơ tay lau nước mắt giúp cô, ánh mắt nhìn cô đượm màu ôn nhu, “Sao lại ngốc như vậy? Sạo lại một mình trốn ở đây khóc nhè thế?”

Tôn Điềm Điềm vừa nghe thấy tiếng Thẩm Niệm Thâm, trong lòng đột nhiên phá lệ ủy khuất, cô nhào vào trong lòng anh mà bật khóc thành tiếng.

Thẩm Niệm Thâm ôm lấy cô, thấp giọng trấn an: “Đừng khóc, anh đã về rồi.”

Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, “Sao anh lại hư như vậy, không phải anh nói năm nay không về sao?”

Thẩm Niệm Thâm cười, “Không phải muốn cho em một bất ngờ sao.”

Tôn Điềm Điềm tức giận đấm vào ngực anh, “Anh xấu lắm, hại em khóc muốn chết…”

Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên cầm tay cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô.

Hai người đã ba tháng không gặp mặt, Thẩm Niệm Thâm hôn cô, vừa sâu vừa day dứt, môi lưỡi dây dưa, tựa như muốn đem nổi nhung nhớ ba tháng nay phát tiết hết ở nụ hôn nồng nhiệt.

Qua thật lâu, Thẩm Niệm Thâm mới lưu luyến không rời mà buông ra.

Anh nhìn cô, ánh mắt thật sâu, chuyên chú mà mê mẩn.

“A Niệm, a-“

Tôn Điềm Điềm còn chưa kịp nói xong thì Thẩm Niệm Thâm đột nhiên cắn vào môi cô.

Tôn Điềm Điềm bị đau liền che miệng lại, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm bị biểu tình của Tôn Điềm Điềm chọc cười, anh xoa xoa đầu cô, “Đồ ngốc.”

Tôn Điềm Điềm liếc anh một cái, “Anh làm gì mà cắn người vậy.”

Thẩm Niệm Thâm cười, lại cúi đầu hôn cô một cái, “Quá nhớ em nên nhịn không được.”

Anh nhìn cô, lại nói: “Ra ngoài đi dạo không?”

Tôn Điềm Điềm gật đầu, đưa tay cho anh, “Dắt em đi.”

Thẩm Niệm Thâm cười sủng nịch, anh kéo Tôn Điềm Điềm từ trêи mặt đất lên.

Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm bó hoa trong tay Thẩm Niệm Thâm, nở nụ cười thật tươi, “Bó hoa lớn quá, thật xinh đẹp.”

Cô nhìn bó hoa chằm chằm, đôi mắt sáng lấp lánh.

Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn cô đầy ôn nhu, cười hỏi: “Thích không?”

Tôn Điềm Điềm gật đầu, ôm lấy bó hoa rồi cúi đầu ngửi, “Thơm quá.”

Cô ngẩng đầu, nhón chân, vui vẻ hôn Thẩm Niệm Thâm một cái, “Cảm ơn anh, A Niệm.”

Thẩm Niệm Thâm cười, nắm một tay cô, “Đi thôi, tản bộ.”

Thẩm Niệm Thâm tốt nghiệp đã nửa năm, đây là lần đầu tiên về trường học.

Năm trước anh đột nhiên tốt nghiệp, rất nhiều người trong trường đều chấn động, lúc ấy trêи diễn đàn còn có rất nhiều bài viết suy đoán vì sao Thẩm Niệm Thâm tốt nghiệp trước.

Có người còn đoán là vì chia tay với Tôn Điềm Điềm, không muốn đối mặt với cô cho nên lựa chọn trốn tránh.

Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cái suy đoán này lại được phần lớn mọi người tán đồng.

Tôn Điềm Điềm biết được chuyện này, tức giận lên diễn đàn tự mình giải thích.

Lúc đó cô giải thích rất dứt khoát lưu loát: Không chia tay, cảm ơn!

Tuy cô đã giải thích, nhưng không biết là ai chế tạo lời đồn, cứ nói là cô và Thẩm Niệm Thâm đã chia tay.

Tôn Điềm Điềm vừa mới bắt đầu còn nhẫn nại giải thích, sau đó cô đến quan tâm cũng lười, những người này thích nói thế nào thì nói, dù sao cô và Thẩm Niệm Thâm vẫn rất tốt.

Hai người mười ngón tay đan vào nhau ra khỏi Hội đường Học sinh.

Lễ Giáng Sinh, trong trường học nơi nơi bật đèn màu, đám sinh viên đều ra ngoài hoạt động, toàn bộ vườn trường cực kì náo nhiệt.

Tôn Điềm Điềm cười hỏi Thẩm Niệm Thâm, “Trở lại trường học cảm giác thế nào?”

Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Rất nhẹ nhàng.”

Nửa năm nay Thẩm Niệm Thâm ở bên ngoài phải chịu áp lực cực lớn, không có một khắc nào lơi lỏng.

Anh phải nỗ lực kiếm tiền, phải mau chóng thay đổi hiện trạng bần cùng của mình.

Năm hai, bà ngoại trải qua một trận bệnh nặng, anh mới hiểu rõ bần cùng là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào.

Khoảng thời gian đáng sợ cùng bất lực ấy anh không muốn lại đến lần thứ hai. Cho nên anh ở bên ngoài liều mạng làm việc, liều mạng tích cóp tiền, chính là hy vọng khi mình phải đối mặt với thời khắc cần tiêu tiền không phải chật vật cùng tuyệt vọng như vậy.

Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên dừng lại, cô nghiêng người, nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, “A Niệm, hình như anh gầy đi rồi.”

Thẩm Niệm Thâm cười, anh cầm tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, “Có không?”

Tôn Điềm Điềm gật đầu, vẻ mặt đau lòng, “Có, còn gầy hơn lần trước em gặp anh, có phải anh không ăn cơm không? Có phải anh lại thức đêm làm việc không?”

Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Không có, em đừng lo lắng.”

Tôn Điềm Điềm biết Thẩm Niệm Thâm có bao nhiêu không dễ dàng, nhưng nếu anh không muốn để cô biết, co cũng không ép hỏi anh.

Hai người lại tiếp tục nắm tay đi dạo xung quanh trường học.

Vườn trường có rất nhiều người, Thẩm Niệm Thâm lại quá đẹp trai quá ưa nhìn nên dọc đường đi không ngừng có người quay đầu nhìn anh.

“Đó là Thẩm Niệm Thâm đúng không? Trời ơi, anh ấy về trường kìa.”

“Trời ơi, anh ấy mặc tây trang thật quá đẹp trai!!!”

“Không phải anh ấy chia tay với Tôn Điềm Điềm rồi sao? Sao lại còn ở bên nhau thế?”

“Không có đâu, Tôn Điềm Điềm người ta nói không chia tay mà.”

“Tôi chỉ muốn nói là, CMN, Thẩm Niệm Thâm thật quá đẹp trai!!!”

Xung quanh nghị luận sôi nổi, thanh âm rất lớn, Tôn Điềm Điềm nghe thấy, bỗng nhiên có chút kiêu ngạo, cô bất giác ôm chặt cánh tay Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn cô, cười, “Làm sao vậy?”

Tôn Điềm Điềm cong cong khóe miệng, cô dựa vào vai anh, “Không có gì, chồng em quá đẹp trai nên có chút kiêu ngạo.”



“Lần này anh về bao lâu?” Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm ra ngoài trường học.

Thẩm Niệm Thâm nói: “Anh xin nghỉ ba ngày.”

Tôn Điềm Điềm vừa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ tức khắc liền suy sụp, “Ngắn vậy sao.”

Cô đứng ở cổng trường, chu môi, có chút không cao hứng nhìn Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, “Vui lên đi, Tết anh còn về mà.”

Tôn Điềm Điềm nghĩ đến ba ngày sau Thẩm Niệm Thâm lại phải đi, cô ôm chặt lấy anh, vùi đầu trong lòng anh, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Em không muốn anh đi.”

Thẩm Niệm Thâm sao lại muốn đi chứ, anh ôm cô, muốn nói vài câu an ủi nhưng cổ họng lại đau rát đến phát không ra tiếng. Anh ôn nhu mà vuốt ve tóc cô, một chút lại một chút, không tiếng động mà trấn an.

Thật ra Tôn Điềm Điềm hiểu anh. Cô biết anh làm việc áp lực lớn bao nhiêu bận bao nhiêu. Chỉ là nghĩ đến thật vất vả mới gặp mặt lại lập tức phải tách ra, trong lòng có chút khó chịu.

Cô ôm Thẩm Niệm Thâm, khống chế không được mà rơi nước mắt. Qua một hồi lâu, cô bỗng nhiên cọ đầu vào lòng Thẩm Niệm Thâm, lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.

Cô ngẩng đầu, hơi hơi chu môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vệt nước trước ngực áo Thẩm Niệm Thâm. Cô nhìn một hồi, bỗng nhiên nhịn không được cười.

Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm cười cũng cong khóe miệng, giơ tay giúp cô lau nước mắt trêи mặt, “Cuối cùng em cũng cười.”

Tôn Điềm Điềm hít hít mũi, “Vậy mấy ngày nay anh có sắp xếp gì không?”

Thẩm Niệm Thâm nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Ở bên em rồi về nhà thăm bà ngoại.”

Tôn Điềm Điềm vội gật đầu, “Đúng là phải đi thăm bà ngoại, hai ngày trước em đến, bà ngoại nói rất nhớ anh.”

“Anh biết rồi.” Lần này Thẩm Niệm Thâm trở về, ngoại trừ muốn ở bên Tôn Điềm Điềm, còn muốn chăm sóc cho bà ngoại. Anh đã kêu Lương Kì giúp anh tìm tiểu khu tốt một chút mà thuê một căn phòng, chuẩn bị hai ngày này giúp bà ngoại dọn qua đó.

Tuy hiện tại anh cũng chưa có điều kiện quá tốt, cũng chưa mua phòng nổi, nhưng năng lực để bà ngoại ở một nơi tốt hơn anh vẫn có.

“Lúc anh về thăm bà ngoại em đi cùng anh.” Tôn Điềm Điềm nói.

Thẩm Niệm Thâm cười, xoa xoa đầu cô. “Được.”

Tôn Điềm Điềm vui vẻ, cô kéo Thẩm Niệm Thâm tiếp tục đi về phía trước.

Cô có chút khát, lúc qua đường lớn liền chỉ vào một tiệm trà sữa ở đối diện, “Em muốn uống trà sữa, A Niệm.”

Thẩm Niệm Thâm: “Ừm, anh đi mua giúp em.”

Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm đi qua.

Bên trong tiệm trà sữa có rất nhiều người, Thẩm Niệm Thâm kêu Tôn Điềm Điềm chờ ở bên ngoài rồi tự mình đi vào.

Tôn Điềm Điềm ở bên ngoài kêu: “Em muốn vị thảo mộc, đừng cho trân châu, nóng nhé.”

“Được.”

Thẩm Niệm Thâm vừa đi vào tiệm, các nữ sinh gần như toàn bộ quay đầu lại.

Bên trong có mấy nữ sinh đang đứng đợi trà sữa. Trong đó có một cô gái kϊƈɦ động, dùng sức bắt lấy tay của người bên cạnh, đè nặng thanh âm, “Trời ơi! Thẩm Niệm Thâm kìa!!! Anh ấy đã trở lại! Thật quá đẹp trai!!!”

Đôi mắt Trương Mộng Dao nhìn thẳng.

Trước kia cô ta biết Thẩm Niệm Thâm đẹp trai, nhưng không nghĩ tới anh còn có thể càng đẹp trai hơn, vóc dáng anh cao, ngũ quan lại cực kì anh tuấn, vóc người rất đẹp, một thân tây trang đen, toàn thân đều lộ ra mị lực của đàn ông thành thục.

Trương Mộng Dao vội đi qua, mặt đầy vẻ tươi cười, “Thẩm Niệm Thâm, thật khéo, thế mà lại gặp anh ở đây.”

Thẩm Niệm Thâm nghe thấy có người kêu anh liền ghé mắt nhìn một cái, thấy Trương Mộng Dao thì nhàn nhạt "ừm" một tiếng, ngay sau đó liền quay đầu lại, nói với nhân viên: “Trà sữa thảo mộc nóng, không cho trân châu.”

Trương Mộng Dao rất kϊƈɦ động, nói: “Nghe nói anh làm việc ở Nhuận Phong, công ty này có rất nhiều người đều là tinh anh tốt nghiệp ở học viện nước ngoài, anh thật là lợi hại.”

Thẩm Niệm Thâm không trả lời.

Trương Mộng Dao lại cười nói: “Lúc trước anh đột nhiên tốt nghiệp, mọi người đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới anh còn trở về đây. Đúng rồi, lần này anh về trường học là có chuyện gì sao?”

Thẩm Niệm Thâm không nhìn cô ta, lãnh đạm nói: “Trở về gặp bạn gái của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK