Mấy ngày nay Thẩm Niệm Thâm không đi đâu mà vẫn luôn ở trong nhà, xem hết hai quyển sách chuyên ngành.2
Bởi vì anh học song ngành tài chính và máy tính nên áp lực học tập đè lên bản thân rất nặng, gần đây lại luôn suy nghĩ học xong rồi tốt nghiệp sớm nên áp lực liền lớn hơn nữa.
Buổi tối trước đêm Trừ tịch[1], thời điểm ăn cơm, bà lão nhịn không được liền hỏi: "A Niệm, mấy ngày nay sao Điềm Điềm không tới tìm cháu?"
[1] Đêm trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ, tính trong khoảng thời gian từ 11h đêm 30 đến 1h sáng mùng 1 Tết.
Đêm Trừ Tịch (除夕- Chú Xī) với "trừ" nghĩa là thay đổi, hoán đổi và "tịch" là đêm, "trừ tịch" nghĩa là "đêm của sự thay đổi","đêm của thời khắc giao thời".
Bà lão thấy cháu ngoại mấy ngày nay đều ở nhà, sợ là cãi nhau với Điềm Điềm. Đây là cháu ngoại của bà, bà hiểu nó nhất, tính tình trầm lặng, cái gì cũng giấu ở trong lòng, nói không chừng là chọc bạn gái mất hứng.
Thẩm Niệm Thâm nói: "Cô ấy về quê ăn tết, chắc là phải qua trừ tịch mới về."
"Ồ, thì ra là vậy." Bà lão nghe xong lời này liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại cảm thấy có chút tiếc nuối, "Bà còn tưởng rằng tết năm nay có thể sẽ náo nhiệt một chút."
Những năm gần đây, bà cháu bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, tết nhất lễ lạc trong nhà cũng không có người nào, đều là lạnh lẽo vượt qua.
Thẩm Niệm Thâm vùi đầu ăn cơm, không nói gì.
...
Đêm Giao thừa, quê Tôn Điềm Điềm cực kì náo nhiệt, biệt thự to như vậy, cả gia đình cùng chơi mạt chược, không biết đánh bài thì ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm xem chương trình đón xuân, các bạn nhỏ quấn lấy người lớn ồn ào muốn đi ra ngoài đốt pháo, toàn bộ căn phòng ngập trong thanh âm nói cười, cực kì có không khí đón năm mới.
Tôn Điềm Điềm ở trong phòng gọi video cho Thẩm Niệm Thâm, cô ghé vào giường, hai tay chống cằm, mi mắt cong cong mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm cũng ở trong phòng, nhìn Tôn Điềm Điềm, trong mắt liền bất giác lộ ra ý cười, "Không đi ra ngoài chơi sao?"
"Bọn họ đều đang đánh bài ở dưới lầu, không thú vị nên em lên đây." Hình như Thấy Thẩm Niệm Thâm đang ngồi ở bàn học, nói: "Anh đừng nói với em là hôm nay anh vẫn đang học bài đấy chứ?"
Thẩm Niệm Thâm cười một tiếng, "Không có."
Tôn Điềm Điềm nói: "Anh đừng liều mạng quá, hôm nay ăn tết, phải nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Niệm Thâm cười, "Anh biết rồi." Lại hỏi: "Đêm nay em có đón giao thừa không?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Có chứ, tối nay còn phải ra ngoài bắn pháo hoa nữa. Phải rồi, ba mẹ anh đã về chưa?"
Thẩm Niệm Thâm dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, "Ừm, đã về rồi."
Tôn Điềm Điềm cười rộ lên, "Vậy là tốt rồi, anh có thể ăn bữa cơm đoàn viên với chú dì rồi."
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, không nói thêm.
Đôi mắt có chút ẩm ướt.
Trầm mặc một lát, nói: "Em cũng vậy, xuống chơi với người nhà đi, anh chờ em trở về."
"Ừm." Tôn Điềm Điềm gật đầu, cầm di động từ trên giường ngồi dậy, "Em cúp máy trước đây, lúc về sẽ gọi điện thoại cho anh."
Thẩm Niệm Thâm yết hầu có chút trướng, gật đầu, "ừ" một tiếng.
Tôn Điềm Điềm cúp máy, sau đó đi xuống lầu.
"Điềm Điềm, mẹ đang định lên kêu con đây, mau xuống ăn sủi cảo này." Mẹ Tôn bưng sủi cảo vừa mới nấu xong từ phòng bếp đi ra, thấy Tôn Điềm Điềm từ trên lầu đi xuống liền cười kêu cô.
"A, con tới ngay đây!" Tôn Điềm Điềm vô cùng cao hứng chạy xuống lầu, tùy tiện bưng một chén ở trên bàn.
Mẹ Tôn cười, "Con không chọn à, mẹ đã giấu tiền xu ở trong đó."
Tôn Điềm Điềm: "Dù sao con cũng không chọn trúng."
Nghe nói đêm giao thừa ăn sủi cảo, nhận được tiền xu thì một năm sẽ gặp được nhiều may mắn.
Nhưng Tôn Điềm Điềm không tin chuyện này, cô muốn thứ gì thì tự mình vận động là được, may mắn gì đó đều là hư ảo cả.
Cô bưng sủi cảo đi tìm một cái ghế mà ngồi xuống ăn, vừa mới ăn được mấy miếng thì di động vang lên.
Cô cúi đầu nhìn màn hình, cười bắt máy, "Chậc chậc chậc, hôm nay cậu còn nhớ đến gọi điện thoại cho tớ à."
Thanh âm Trình Đóa từ đầu kia truyền đến, cười nói: "Còn không phải là gọi sang chúc cậu năm mới sao."
Tôn Điềm Điềm vừa ăn sủi cảo vừa hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"
Trình Đóa nói: "Tớ với Hứa Lệ đang ở ngoài đường lớn."
"A, hai cậu đang đi chung với nhau à? Cậu không ăn tết với người nhà sao?" Tôn Điềm Điềm nghe thấy Trình Đóa đón tết với Hứa Lệ, tức khắc liền thấy hâm mộ.
Trình Đóa nói: "Có chứ, vừa mới từ trong nhà ra đấy."
Sau đó lại hỏi: "Cậu thì sao? Có ở bên Thẩm Niệm Thâm không?"
"Không có." Tôn Điềm Điềm ăn sủi cảo xong, lấy một tờ giấy lau miệng, từ phòng khách đi ra sân sau, "Không phải là tớ về quê sao."
"A? Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ ở bên Thẩm Niệm Thâm."
"Không có, tớ cũng muốn vậy, nhưng A Niệm sẽ ở bên ba mẹ mà."
"Ba mẹ anh ấy?" Ngữ khí Trình Đóa có chút kinh ngạc.
Tôn Điềm Điềm "ừ" một tiếng, ngồi xổm xuống, nhàm chán mà vẽ vẽ lung tung trên mặt sân, "Hình như ba mẹ anh ấy làm việc ở nơi khác, một năm mới trở về một lần, tớ không muốn quấy rầy, để anh ấy đoàn tụ với ba mẹ."
Đầu kia điện thoại bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát.
Tôn Điềm Điềm không nghe thấy thanh âm, theo bản năng kêu một tiếng, "A Đóa?"
"Ừm, tớ đây." Trình Đóa do dự, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Hứa Lệ nói cho tớ chuyện của Thẩm Niệm Thâm."
Tôn Điềm Điềm cười, "Nói cái gì vậy?"
Trình Đóa chần chờ một lát mới nói: "Hứa Lệ nói, hình như ba mẹ Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn không ở nhà, cũng mặc kệ anh ấy, bắt đầu từ cao trung đến giờ, học phí cùng sinh hoạt phí đều là tự mình làm công mà kiếm được, mấy năm nay hình như vẫn luôn là hai bà cháu họ sống nương tựa lẫn nhau... Tớ cảm thấy... có chút đáng thương..."
Trình Đóa nói xong, đầu kia điện thoại hoàn toàn không còn tiếng động, cực kỳ an tĩnh.
Nàng ngừng vài giây, lại nhỏ giọng nói một câu, "Tớ còn tưởng rằng hôm nay cậu sẽ ở bên anh ấy."
Tôn Điềm Điềm ngơ ngác ngồi xổm trong sân, trái tim giống như đột nhiên bị thứ gì đó bóp nghẹn, khó chịu nói không nên lời.
Đôi mắt cô ẩm hơi nước, thời điểm nghe thấy câu cuối cùng của Trình Đóa, nước mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rớt xuống.
Thẩm Niệm Thâm trước nay chưa từng nói với cô chuyện này.
...
11 giờ tối, Thẩm Niệm Thâm thấy bà ngáp vài cái liền nhẹ giọng nói: "Bà ngoại, thời gian không còn sớm, bà đi nghỉ ngơi một chút đi."
Bà ngoại thở dài, "Tuổi lớn, thật là chịu không nổi nữa."
Bà vốn còn muốn đón năm mới, nhưng thân thể thật sự là có chút chịu không được.
Thẩm Niệm Thâm đỡ bà ngoại từ trên sô pha lên, "Con đỡ bà về phòng nghỉ ngơi."
Bà ngoại gật gật đầu, "Được, cháu cũng đi ngủ sớm một chút."
"Vâng."
Thẩm Niệm Thâm đỡ bà ngoại trở về phòng, thời điểm đi ra thì tắt TV, sau đó về phòng cầm chìa khóa, lặng lẽ ra cửa.
Rạng sáng 12 giờ, ngõ nhỏ tối tăm đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nhỏ xinh.
Trong tay Tôn Điềm Điềm xách theo túi, đi đến cửa nhà Thẩm Niệm Thâm.
Bên trong cửa sổ một mảnh đen như mực, không có bật đèn.
Tôn Điềm Điềm có chút buồn bực, lẩm bẩm: "Sẽ không ngủ rồi chứ."
Cô lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm.
Ai ngờ điện thoại vang lên nửa ngày, lại không có người nghe máy.
Tôn Điềm Điềm đứng ở cửa một lát, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Nhưng mà đợi một lát, cũng không ai mở cửa cho cô.
Cô sợ bà ngoại đang ngủ nên không dám gõ quá lớn, ngồi xổm trên mặt đất, lại tiếp tục gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm.
Liên tục gọi vài cuộc, trước sau vẫn không ai nghe máy.
"Đi đâu rồi sao." Tôn Điềm Điềm nhận được điện thoại của Trình Đóa, liền lập tức ngồi xe từ quê chạy tới. Cô muốn gặp anh, muốn ôm anh.
...
Nửa đêm Lương Kì ngủ không được, muốn ra ngoài hút điếu thuốc.
Từ trên giường bò dậy, đẩy cửa sổ ra, vừa mới cắn điếu thuốc trong miệng, đột nhiên thấy cửa nhà Thẩm Niệm Thâm ở đối diện có một cô gái đang ngồi xổm.
Cậu sửng sốt, không khỏi cẩn thận đánh giá một lượt.
Bỗng nhiên nhớ tới tối đó Thẩm Niệm Thâm cho cậu xem qua ảnh chụp, thử hỏi một tiếng, "Chị là bạn gái của anh Niệm phải không?"
Tôn Điềm Điềm không gọi cho cho Thẩm Niệm Thâm được, đang không biết nên làm gì thì đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, ngẩng đầu liền thấy một cậu trai bọc áo lông vũ đứng ở trước cửa sổ đối diện.
Cô vội đứng lên, "Cậu biết Thẩm Niệm Thâm ở đâu không? Hình như anh ấy không có ở nhà."
"Không ở nhà sao?" Lương Kì liếc mắt nhìn nhà đối diện một cái. Thời điểm tâm tình Thẩm Niệm Thâm không tốt liền thích một mình ra bờ sông hóng gió, chắc là anh đã ra đó rồi.
"Chị gọi điện thoại cho anh ấy chưa?"
"Gọi rồi, anh ấy không bắt máy."
Lương Kì đáp, "Chắc là không có mang di động ra cửa." Lại nói: "Lúc chị tới có thấy bên ngoài có con sông không?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Thấy."
Lương Kì: "Trên sông có cây cầu, anh Niệm ở đấy."
Tôn Điềm Điềm từ ngõ nhỏ đi ra, xa xa liền thấy cây cầu mà Lương Kì nói.
Cây cầu cách đầu ngõ không xa, liếc mắt một cái là thấy, quả nhiên cô thấy Thẩm Niệm Thâm.
Tôn Điềm Điềm vội vàng chạy tới, chạy tới đầu cầu thì phát hiện Thẩm Niệm Thâm dựa vào bên trụ cầu, cúi đầu mà hút thuốc.
Tôn Điềm Điềm mím môi, đi qua, trực tiếp duỗi tay lấy điếu thuốc trên miệng anh xuống "Không phải đã nói là không hút thuốc lá sao?"
Cả người Thẩm Niệm Thâm chấn động, bỗng dưng ngẩng đầu, khó có thể tin mà nhìn Tôn Điềm Điềm, sau một lúc lâu, mới hỏi một câu, "Sao em về rồi?"
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, "Sao anh lại gạt em?"
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Tôn Điềm Điềm: "Ba mẹ anh căn bản là không trở lại, sao anh lại muốn gạt em?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, yết hầu có chút trướng, không biết nên nói cái gì.
Tôn Điềm Điềm nhìn anh chằm chằm, qua một lát, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, cô ôm chặt lấy Thẩm Niệm Thâm, "Thẩm Niệm Thâm, ba mẹ không thương anh cũng không sao, hiện tại anh đã có em rồi, em sẽ không để anh phải cô độc."
Cả người Thẩm Niệm Thâm cứng đờ đứng tại chỗ, chậm chạp không mở miệng.
Ban đêm gió như gào thét bên tai, tâm vốn cô độc lạnh lẽo lại dần dần trở nên ấm áp.
Qua hồi lâu, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng nâng tay lên, ôn nhu xoa đầu Tôn Điềm Điềm, thấp giọng nói: "Khuya như vậy còn chạy ra, không sợ nguy hiểm sao?"
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Em lo cho anh."
...
Thẩm Niệm Thâm mang theo Tôn Điềm Điềm về nhà.
Lương Kì còn ghé vào bục cửa sổ, thấy Thẩm Niệm Thâm dắt tay Tôn Điềm Điềm trở về, ái muội mà huýt sáo, "Ôi, anh, đã trở về rồi à."
Thẩm Niệm Thâm quét mắt liếc hắn một cái, "Đi ngủ sớm một chút."
Nói xong liền mở cửa, dẫn Tôn Điềm Điềm đi vào nhà.
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm vào trong phòng anh.
Lấy nước ấm cho cô rửa mặt rồi lại đổi một chậu nước sạch tới cho cô rửa chân.
Tôn Điềm Điềm ngồi ở mép giường, cười tủm tỉm đưa chân cho anh.
Thẩm Niệm Thâm cười, ngồi xổm phía trước, giúp cô cởi giày cùng vớ, sau đó nắm chân cô nhẹ nhàng bỏ vào trong nước, "Thế nào? Có nóng không?"
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Không nóng, vừa vặn tốt."
Thẩm Niệm Thâm lại giúp cô cởi giày và vớ bên còn lại rồi bỏ vào trong nước.
Trầm mặc một lát, anh ngẩng đầu, "Buổi tối em không trở về nhà thật sự sẽ không sao chứ?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Đã trễ thế này, em muốn về cũng không được."
Dừng một chút, đột nhiên có chút tức giận, "Anh sao vậy? Em sẽ không làm gì anh đâu."1
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Anh là sợ chính anh.
Ban đêm.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm ngủ chung một chiếc chăn trên giường, Tôn Điềm Điềm nhịn không được chui vào trong lòng, ôm lấy eo anh, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh, "A Niệm, người anh ấm thật."4
Thẩm Niệm Thâm có chút đau đầu, nhẹ nhàng lấy tay Tôn Điềm Điềm ra, "Ngoan, nằm yên nào."
Tôn Điềm Điềm không chịu, lại lần nữa ôm lấy anh, "Em muốn ôm anh ngủ."
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Thẩm Niệm Thâm không lay chuyển được Tôn Điềm Điềm, đành phải ôm lấy cô.
Tôn Điềm Điềm gối đầu lên ngực Thẩm Niệm Thâm, qua một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Hứa Lệ nói ba mẹ anh căn bản đều mặc kệ anh, anh vẫn luôn tự mình làm công để kiếm học phí cùng sinh hoạt phí."
Thẩm Niệm Thâm không muốn nói những việc này cho Tôn Điềm Điềm, anh nhìn chằm chằm trần nhà không trả lời.
Tôn Điềm Điềm nói: "Vì sao bọn họ lại mặc kệ anh vậy?" Cô nghĩ rồi lại nghĩ, trước sau vẫn không rõ vì sao lại có ba mẹ nhẫn tâm như vậy.
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng nói một câu, "Anh không biết."
Anh vẫn không có dũng khí nói cho Tôn Điềm Điềm thân thế của mình, anh không dám nói cho cô, anh là đứa con hoang không ai muốn.
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm, che mặt anh lại, ánh mắt vô cùng kiên định, "A Niệm, em sẽ không bỏ anh, vĩnh viễn cũng sẽ không."
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn cô thật sâu, thật lâu sau, vô cùng ôn nhu mà hôn lên đôi mắt cô. Anh không nói gì nhưng đáy lòng lại bỗng nhiên có một sức mạnh rất kiên định.
Tôn Điềm Điềm nửa người trên ghé vào người Thẩm Niệm Thâm, cúi đầu hôn anh, học bộ dáng Thẩm Niệm Thâm mà nhẹ nhàng cắn bờ môi anh.
Thẩm Niệm Thâm kêu lên một tiếng, con ngươi đột nhiên trở nên thâm thúy, lực ôm eo cô không khỏi mạnh hơn một ít.
Anh nhìn cô chằm chằm, có chút trách cứ, "Đừng quậy."
Tôn Điềm Điềm cười một tiếng, giống như phát hiện chuyện gì đó thú vị, lại cúi đầu cắn môi anh một cái.
Thẩm Niệm Thâm hô hấp không khỏi có chút dồn dập, một cảm giác khô nóng xa lạ từ chỗ sâu trong thân thể không chịu khống chế mà nảy lên, anh bỗng nhiên trở mình, đè Tôn Điềm Điềm ở dưới thân, hôn cô thật mạnh.
Tôn Điềm Điềm ôm chặt anh, nhiệt tình đáp lại.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên ngừng lại.
Trong bóng đêm, hai người đều không hẹn mà cùng ngừng hô hấp lại.
Tôn Điềm Điềm cảm giác Thẩm Niệm Thâm có chút không thích hợp, thân thể có chút cứng đờ, cô không chớp mắt mà nhìn anh chằm chằm.
Lại qua vài giây, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, "A Niệm, anh... hình như anh..."
Thẩm Niệm Thâm lập tức che miệng cô lại, bên tai đỏ bừng, "Hư, đừng nói."
Tôn Điềm Điềm lập tức ngoan ngoãn mím môi lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm.
Đôi mắt Thẩm Niệm Thâm đen nhánh, ánh mắt rất sâu nhìn chằm chằm đôi mắt cô.
Một lát sau, anh buông tay ra, ngay sau đó ra khỏi chăn, mang giày xuống giường, lập tức đi ra ngoài.
Tôn Điềm Điềm theo bản năng lập tức ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Thẩm Niệm Thâm không trả lời cô, chỉ nói: "Em ngủ trước đi."
Thẩm Niệm Thâm đi ra ngoài, Tôn Điềm Điềm lại lần nữa chui vào trong chăn nhưng lại không buồn ngủ.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng nước xôn xao từ phòng tắm bên ngoài truyền đến.
Nhớ tới vừa rồi cảm nhận được thứ đó, khuôn mặt cô dần dần nóng lên.