Mục lục
Thiên Giới Hoàng Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh nàng kia đã đi xuống, sau đó lại bước lên một người, mà nữ tử xuống đài lần nữa lớn lên cùng Như Âm thập phần tương tự, vừa nhìn thấy nàng, Thanh Dao không khỏi lại nổi lên nghi ngờ, nàng đến tột cùng là có phải công chúa không?

Bất quá bất kể nàng ta có phải công chúa hay không, thì Mộ Dung Như Âm từ trước đến nay cùng nàng không thân thiết, hơn nữa khắp nơi tìm cách hãm hại nàng, còn dùng kế tính hại Mộc Thanh Hương cùng Mộc Thanh Châu, nếu như hôm nay thật là nàng, cũng là báo ứng của nàng …

Mộ Dung Như Âm một thân hoa y, vóc người cao gầy đầy đặn, đường cong lả lướt, tựa hồ có một loại cao quý bẩm sinh, làm cho nàng giở tay nhấc chân, đều mang theo ánh sáng làm cho người ta không dám bỏ qua, nàng vừa ra sân khấu, lập tức hấp dẫn rất nhiều nam nhân tâm viên ý mã đứng lên, bài tử sôi nổi ném đến, đợi được nàng đi hai vòng xuống dưới, bên dưới đài, chẳng những có tiếng vỗ tay, còn có tiếng hoan hô, đợt sau cao hơn đợt trước, cho đến khi nàng vững vàng tiêu sái xuống dưới.

Thanh Dao thở dài.

Nói thật ra, nữ nhân này xác thực lớn lên xinh đẹp không gì sánh nổi, hơn nữa trãi qua việc vừa quan sát, nàng ta tựa hồ thật sự là Như Âm, sự cao quý kia có từ trong xương mà ra có giả bộ cũng không được, huyết thống hoàng thất cao quý, làm cho nhất cử nhất động của nàng, đều mang theo quý tộc phong phạm.

Nhìn bộ dạng này của nàng ta, Thanh Dao nói không ra là cảm giác gì, nói chung việc này cùng nàng không có liên quan gì.

Nàng sở dĩ phải ở chỗ này, chỉ  vì phải báo thù cho Mai Tâm, báo xong thù, nàng sẽ về vô tình cốc, sau này nếu không có việc gì, nàng cũng lười xuất cốc.

Tiếp theo Như Âm, lại có hai người đi lên, chỉ là trãi qua ba vị thanh quan của Tu Hoa lâu vừa rồi, nam nhân bên dưới tựa hồ cũng không có nhiệt tình gì nữa, cho dù có người lên đài, tiếng vỗ tay cũng khá thưa thớt, bài tử thỉnh thoảng cũng ném lên nhưng rất ít, làm hại hai tiểu quan kia, sắc mặt ửng đỏ, nhanh chóng đi xuống.

Kế tiếp, chính là Thanh Dao, nàng chậm rãi đứng lên, quanh thân lạnh lùng, gió nhẹ lay động khăn mỏng che mặt, khuôn mặt tinh xảo như ẩn như hiện, một đôi con ngươi như nước tựa như cất giấu hằng hà bí mật, trên khóe mắt thượng đính một ít hạt pha lên, sáng quắc rực rỡ, càng thêm vô hạn phong tình, trên người sa y, mờ ảo xuất trần, tựa như tiên tử đạp bụi trần mà đến, không chút nào có tục vị của hồng trần.

Trong đại sảnh, hoàn toàn yên tĩnh, mọi người hình như bị trúng ma thuật, thật lâu không hề cử động, đợi đến lúc Thanh Dao đi lần thứ hai, tư thái ưu nhã chậm rãi xoay người lại, các nam nhân mới thanh tỉnh, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, kèm theo thanh âm bài tử rầm rầm, chớp mắt, trên đài cao hiện lên một tầng bài tử.

Lúc này trên phòng khách hơn hai mươi mốt nữ nhân cũng đều chú ý tới nàng.

Rất nhiều người trong mắt lộ đố kị, đặc biệt hai tên nữ tử của Tu Hoa lâu, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng rồi biến mất, khóe môi nhất mân, chính là nụ cười châm chọc.

Các nàng cũng không tin, hôm nay khôi vị này còn rơi vào nhà khác được, đừng quên các nàng còn có chỗ dựa trên nhã khách.

Kế tiếp tiến vào trận tỷ thí thứ hai, cầm kỳ thi họa, chọn một trong số đó…

Vẫn là giống như lúc trước, theo thứ tự mà bắt đầu, không biết có phải bởi vì những tiểu quan này bị đả kích hay không, nói chung họ lên đài phát huy cũng không tốt lắm, tiếng đàn đều đàn ra đều không thanh nhã lắm, làm hại nam nhân phía dưới đều mang vẻ mặt thất vọng, không đúng khẩu vị. Cuối cùng ngay cả bài tử cũng không ném.

Hội họa, vẽ một bức tranh cũng phải có bảy tiêu chuẩn, nói chung đến trận tỷ thí thứ hai, đã có rất nhiều người từ đáy lòng đã bỏ cuộc, còn lại chỉ có người của Tu hoa lâu, cùng Thanh Dao so tài.

Tu hoa lâu có ba thanh quan, một người đàn, một người múa, và một người hoạ.

Như Âm chọn chính là múa, kỹ thuật nhảy cao nhã động lòng người, dáng người uyển chuyển ở trên đài cao múa ra nhiều đóa kiều diễm đầy hương thơm, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tựa như đạp bụi trần mà đi, đúng là kỹ thuật nhảy hiếm có, nhìn nàng khiêu vũ, Thanh Dao trong đầu không khỏi hiện lên hình dáng một người, đó là Đan Phượng quốc hoàng thái nữ Cơ Phượng, kỹ thuật múa có thể nói kinh người, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh.

Kỹ thuật của Như Âm so với Cơ Phượng, có thể nói tương xứng có một không hai.

Múa ngừng, phòng khách trong nháy mắt tiếng kêu không ngừng, như sóng triều không ngừng xông tới.

Như Âm cũng không có chút nào hưng phấn, ngược lại càng thêm đạm mạc, chậm rãi hướng dưới đài làm thi lễ, rồi lui xuống.

Kế tiếp là Thanh Dao lên đài, nàng chọn tất nhiên là cầm, nhưng lại dùng là hoàng vĩ cầm tự mình mang đến, đương nhiên hôm nay lên đài, nàng chắc sẽ không dùng ma âm để đánh vào lỗ tai người nghe, ngược lại chỉ là đơn thuần đàn một khúc tri âm tri kỷ.

Mười ngón nhỏ và dài, khẽ vuốt lên hoàng vĩ cầm, ánh mắt khẽ nhắm lại, gió nhẹ lay động sa y của nàng, kể cả khăn che mỏng trên mặt, nhẹ nhàng phất phới, cả người liền như đang tan trong gió.

Tiếng đàn du dương, như ngọc châu rơi xuống, dễ nghe êm tai, như dòng suối chảy quá, tươi mát cam lạnh, như mây xanh lên trời, bay vào chín tầng mây.

Như mê như say, mọi người chìm đắm ở trong tiếng đàn, trước mắt coi như có ngọc châu bậc lên, trong suốt như dòng suối chảy qua, ngay sau đó bay thẳng đến chín tầng mây xanh, cả người giống như cưỡi mây đạp gió, phiêu phiêu dục tiên, không phải thần tiên, càng hơn thần tiên.

Một khúc kết thúc, mọi người vẫn chưa phục hồi tinh thần, cho đến khi tiếng vỗ tay thứ nhất rơi xuống đất, toàn bộ phòng khách đều vang lên tiếng vỗ tay, thật lâu không dứt…

Thanh Dao ôm cầm đi xuống, lần này thanh quan đại tái hoa khôi đã không cần nói cũng biết.

Thanh quan Xuân phong lâu hơn một chút, xảy ra việc này mọi người có chút ngoài ý muốn.

Nhất là người của Tu Hoa lâu, trên có tú bà, dưới có tiểu quan, đều rất tức giận, bất quá dù tức giận cũng không có biện pháp, chỉ nhìn đợt kết quả cuối cùng phân loại nửa thôi.

Cuối cùng phân loại, kỳ thực chính là những vương tôn quý tộc, quan to hiển quý, cũng chính là người nắm bài tử đỏ, có nguyện ý đích thân vì nữ tử này mà dâng lên thẻ đỏ không, đương nhiên càng nhiều người, liền chứng tỏ cơ hội càng lớn.

Bất quá từ trước này quan to hiển quý khinh thường làm loại sự tình phải xuất đầu lộ diện này, dù sao thì đây cũng là việc bất nhã, ai mà muốn  xuất đầu lộ diện làm chuyện này chứ.

Mặc dù Thanh La quốc dân phong cởi mở, nhưng trong cảm nhận nam tử cuối cùng vẫn cảm thấy nữ tử thanh lâu còn không có đủ sức nặng kia, vì thế năm rồi, những quan to hiển quý, chỉ phái người đưa xuống bài tử đỏ là được, không biết năm nay lại là cảnh tượng như thế nào.

Xung quanh phòng khách một mảnh yên tĩnh.

Chỉ thấy trên đài cao, bọn nữ tử kiển chân chờ đợi, biết rõ sẽ không tới, vẫn là muốn sẽ có người tới.

Mà Thanh Dao vừa lúc ngược lại, vẻ mặt như chuyện không liên quan mình, nói thật ra, những người đó tới hay không đều không trọng yếu, bởi vì chiếu theo quang cảnh lúc này, nàng đã thắng chắc, về phần phân loại cuối cùng, cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Thế nhưng một trận ồn ào nổi lên, lại thật sự có người từ nhã giữa đi xuống.

Một bên tóc đen che mặt, xinh đẹp quỷ mị, nam tử lạnh lùng, chậm rãi đi lên đài cao, hắn vừa xuất hiện, toàn bộ hai bên khán đài đều cảm thấy nội tâm cứng lại, khủng hoảng từ đáy lòng vẫn lên tới đỉnh đầu, nam nhân này tuy rằng che ở bên mặt, thế nhưng phân nửa dung nhan mặt khác, tuyệt sắc vô biên, khóe mắt có vẻ thiên diệp hải đường, càng thanh tươi đẹp bức người, mà tóc che nữa mặt, để lộ ra thần bí khó lường, làm cho người ta nhịn không được lòng âm thầm suy đoán.

Một nửa mặt kia có phải như phân nửa lộ ra hay không, tinh mỹ dị thường, thật là tuyệt thế tao nhã…

Nhưng hết lần này tới lần khác quanh thân hắn bao phủ xa cách, làm cho người ta không dám làm điều quá mức.

Hắn mặt không chút thay đổi, sải bước đi lên, trước ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt Mộc Thanh Dao, mà lúc này Mộc Thanh Dao đang hồn du cõi mộng, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có bóng đen bao phủ nàng, rất lâu không kịp phản ứng.

Thẳng đợi đến lúc quanh mình bắt đầu vang lên tiếng hút không khí, nàng mới hồi phục tinh thần lại, mới biết trước mặt có một người đang đứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK