Đến ngày thứ hai, thì không thấy Mai Tâm đâu, mọi người vốn cũng không có để ý, thế nhưng nửa ngày không thấy được, thì có điểm kỳ quái, Mạc Sầu lập tức đem tình huống bẩm báo cho chủ tử.
Mộc Thanh Dao đang ở bên trong Minh Nguyệt uyển nhìn người làm vườn đang cắt sửa hoa cỏ, vừa nghe Mạc Sầu bẩm báo, sắc mặt lập tức khó coi đến cực điểm, hơi nghiêng người nhìn về phía Nghênh Phong cùng mấy người tiểu nha đầu: “Nói đi, nàng đi đâu vậy, các ngươi nên biết, nơi này là Minh Nguyệt uyển, hướng đi mấy người chúng ta, sẽ chạy không khỏi ánh mắtcủa các ngươi.”
Nghênh Phong cùng ba nha đầu khác ánh mắt loé lên một cái, không dám nhìn thẳng Mộc Thanh Dao.
Mộc Thanh Dao là người thông minh, vừa nhìn thấy hành động của các nàng, sao lại không biết xảy ra chuyện gì? sắc mặt lập tức lạnh lại, âm trầm mở miệng.
“Là Trưởng Tôn Trúc sai người ta đem nàng mang đi, hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
Nghênh Phong vừa nhìn Mộc cô nương sinh khí, hù nàng hoảng sợ ùm một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu.
“Mộc cô nương ngươi đừng nóng giận, Mai Tâm muội muội sẽ không có việc gì, ngươi yên tâm đi, gia chỉ muốn cho người theo hắn tiến cung tham gia yến hội thôi, chờ người từ trong cung trở về, sẽ thả Mai Tâm muội muội.”
“Lấy nha đầu của ta uy hiếp ta, tốt cho ngươi Trưởng Tôn Trúc, xem ra ta vẫn đánh giá cao ngươi, vốn nghĩ rằng ngươi là người hành sự luôn luôn quang minh lỗi lạc, hiện tại xem ra, chính là hạng người vì mục đích mà không từ thủ đoạn.”
Thanh Dao quanh thân hiện lên ánh sáng u ám, lãnh khí lập tức toả ra, ngưng tụ thành màn sương dày đặc, đôi mắt bị nhiễm lệ khí, phẫn nộ trừng mắt nhìn Nghênh Phong.
“Lập tức dẫn ta đi gặp chủ tử các ngươi.”
“Dạ, Mộc cô nương, gia ở trong thư phòng chờ Mộc cô nương đến!” Nghênh Phong nào dám nói thêm cái gì nữa, gia đã sớm đoán được Mộc cô nương nhất định đi gặp hắn, vì thế sáng sớm liền ở thư phòng chờ.
“Tốt, thật sự là quá tốt, ” Mộc Thanh Dao tức giận sắp hộc máu, không nghĩ tới Trưởng Tôn Trúc chơi trò đâm sau lưng nàng, hắn muốn làm gì, nếu như nàng không theo hắn đi tham gia cung yến, chẳng lẽ hắn sẽ giết nha đầu của nàng sao, nếu như Mai Tâm xảy ra chuyện gì, nàng quyết sẽ không tha thứ hắn.
“Đi, ” Mộc Thanh Dao ý bảo Nghênh Phong ở phía trước dẫn đường, nàng căn bản không biết thư phòng ở nơi nào trong thái tử phủ, ngoại trừ Minh Nguyệt uyển, những nơi khác nàng đại khái chỉ biết là một ít, nhưng lại không biết thư phòng ở nơi nào.
Nghênh Phong thấy Mộc cô nương bị tức không nhẹ, đâu còn dám nói thêm câu nào, vội vàng đứng dậy, ở phía trước dẫn đường, một đường ra khỏi Minh Nguyệt uyển, hướng phía thư phòng mà đi.
Dọc theo đường đi, rất nhiều hạ nhân bị sát khí của Mộc Thanh Dao lảm cho hoảng sợ, không dám thở mạnh, nhanh chóng lủi đi làm việc.
Kỳ thực Minh Nguyệt uyển cách thư phòng cũng không xa, bởi vì thư phòng cũng là Thiên Nhiên cư nơi thái tử ở, mà Thiên Nhiên cư cùng Minh Nguyệt uyển lại liền nhau, chỉ cách một tòa hoa viên, đoàn người rất nhanh đã tới bên ngoài cửa thư phòng.
Mộc Thanh Dao lãnh trầm mặt, cũng không chờ Nghênh Phong thông báo, người đã trực tiếp xông vào thư phòng.
Những người khác không dám lỗ mãng, đều ở lại ngoài thư phòng chờ.
Thư phòng không phải đặc biệt xa hoa, nhưng rất trang trọng, ngoại trừ những quyển sách bìa cứng, còn có các bức thư hoạ, kế đến mới là đồ cổ ngọc khí.
Trưởng Tôn Trúc vẻ mặt thản nhiên ngồi ngay ngắn ở bên trong thư phòng, đối với sự lỗ mãng của nàng hắn cũng không so đo, chỉ phất phất tay, ý bảo bọn Nghênh Phong lui xuống.
Thư phòng an tĩnh lại, hắn chậm rãi cười, trên khuôn mặt tuấn dật đang giản ra, một đôi mắt đen tựa như ngôi sao trong đêm tối, chói mắt đến nghẹn lời, quanh thân tùy ý không gò bó.
“Ngươi đã đến rồi?”
Mộc Thanh Dao nhìn vẻ mặt hắn bình thường như không có việc gì, tức đến không có chỗ phát, bắt nha đầu của nàng, mà trên mặt vẫn còn cười được, còn cười đến nhàn hạ thoải mái phong cảnh vô hạn như vậy, nàng thật muốn đấm một cái cho sưng mặt của hắn, không biết nàng nóng ruột đến bao nhiêu sao? Mai Tâm tuy là nha đầu của nàng, nhưng ở lòng nàng xem nàng ấy như tỷ muội, lần đầu mình xuyên qua đây, người đầu tiên nhìn thấy là nàng ấy, cảm tình thâm hậu trong đó, không phải người nào cũng có thể hiểu.
Có đôi khi, nàng cảm thấy cô đơn, khi gặp nàng ta, tâm tình liền không khỏi thả lỏng.
Bởi vì nàng ấy sẽ nghĩ ra cách nào đó để chọc cho nàng cười, chọc cho nàng vui vẻ.
Tuy rằng nàng ta rất ngốc, lá gan lại nhỏ, thế nhưng vẫn đối với nàng trung thành và tận tâm.
“Ngươi đem Mai Tâm giấu đến nơi nào rồi?”
“Đêm nay theo ta tham gia cung yến, sáng sớm ngày mai, ta sẽ đem nàng hoàn hảo vô khuyết giao cho ngươi.”
Trưởng Tôn Trúc cười dịu dàng mở miệng, thanh âm ôn nhuận như mặt nước, tựa hồ đây là chuyện rất bé nhỏ không đáng kể.
Mộc Thanh Dao sắc mặt đột nhiên chìm, tàn bạo quyết tuyệt mở miệng: “Ta muốn biết, nếu như ta không cùng ngươi tham gia cung yến, nàng ta sẽ như thế nào?”
Đây là chuyện nàng muốn biết nhất, nếu như nàng không theo hắn tham gia cung yến, hắn sẽ làm những chuyện như thế nào, chẳng lẽ thực sự dùng thủ đoạn độc ác giết chết Mai Tâm, người như vậy nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý làm thái tử phi của hắn, thực sự là cuồng dại đến lệch lạc mà.
“Như vậy ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được nàng ta.”
Trưởng Tôn Trúc ý cười vẫn không thay đổi, thế nhưng lời nói kia lộ ra một cỗ sát khí máu tanh, lan toả đầy rẫy ở trong thư phòng, Mộc Thanh Dao sớm đã nghĩ đến điều này, thế nhưng khi chính tai nghe được hắn nói ra chuyện ấy, vẫn cảm thấy lòng lạnh tận đáy, tiếp theo nàng ngẩn đầu lên với ánh mắt đầy cừu hận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Trúc.
“Tại sao lại muốn đem mọi chuyện biến thành như vậy? Lúc ngươi đem ta mang ra khỏi Huyền Nguyệt, khi đó ít nhất trong tâm tồn ta rất cảm kích, vì sao lại muốn cho ta hận ngươi mới được? Vào lúc ngươi có thể thản nhiên nói ra những lời lãnh huyết vô tình này, lòng căm hận của ngươi dành cho ngươi chỉ có nhiều hơn, mà không phải vơi bớt đi chút nào.”
Lời nói của nàng cuối cùng cũng đả kích được Trưởng Tôn Trúc, hắn rốt cuộc cũng không thể vẫn duy trì cái nụ cười thản nhiên đó, xoay mình đứng lên, nghiên thân về phía trước, trong đôi mắt đen sát khí thị máu rất nặng.
“Nếu như không phải ngươi ép ta, ta sẽ không làm ra chuyện quyết tuyệt như thế.”
“Vì sao nhất định phải nạp ta làm phi, ngươi thật là thích ta sao? Hay bởi vì trong lòng ngươi thực sự có mục đích khác.”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng chất vấn hắn, Trưởng Tôn Trúc nghe thấy lời chất vấn của nàng thì sửng sốt một chút, rất nhanh mở miệng.
“Ta thích ngươi, trong thiên hạ này người có thể hợp với Trưởng Tôn Trúc ta không có ai ngoài ngươi, không có thêm người nào khác nữa, vì thế ngươi nhất định phải làm thái tử phi của Thanh La quốc.”
Hắn bá đạo tuyên bố, mang theo sự cuồng vọng thị máu, nếu không đạt mục đích quyết không bỏ qua.
Khi hắn nói đến đây, thì Thanh Dao biết mình nói thêm cái gì nữa cũng vô ích, người nam nhân này giống như một kẻ trúng độc, nhất định phải nạp nàng làm thái tử phi, mà nàng thì tuyệt đối không thể nào đồng ý, nhưng nếu như nàng không đáp ứng, chỉ sợ Mai Tâm sẽ thực sự bị hắn giết chết, một người như vậy có cái gì mà không dám làm.
Nàng vạn lần không hy vọng Mai Tâm gặp chuyện chẳng may, vì thế chỉ có thể dùng kế hoãn binh, trước đáp ứng hắn tham gia yến hội đêm nay, đến lúc đó đành hành sự tùy theo hoàn cảnh.
“Được, đêm nay ta tham gia yến hội hoàng cung của các ngươi, chỉ mong ngươi sẽ không hối hận, nếu như ngày mai ta không thấy được Mai Tâm, ta sẽ đem thái tử phủ của các ngươi hỏa thiêu, cho thái tử phủ các ngươi một manh giáp cũng không còn.”
Mộc Thanh Dao sát khí tận trời giận dữ rống lên, sắc mặt âm ngao lãnh khốc, trong con ngươi một mảnh cuồng bạo huyết khí, tựa như tu la đến từ địa ngục, nếu như Trưởng Tôn Trúc ngày mai không thả Mai Tâm, phỏng chừng nàng thật sự một ngọn đuốc đốt phủ Đông cung thái tử.
“Được, ngày mai ta nhất định bảo người ta thả nàng.”
Trưởng Tôn Trúc đã đạt được mục đích của chính mình, cũng không cần làm khó nàng, nhìn nàng tức giận như thế, lại cảm thấy có chút đau lòng, ánh mắt hiện lên thống khổ, hắn thật sự là muốn giữ nàng lại, nhưng vì sao lại khó như vậy chứ? Hiện tại mặc kệ hắn làm cách nào, chỉ sợ nàng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Như vậy hắn cũng không ngại làm tàn ác thêm một chút, chỉ cần có thể mang nàng lưu lại là tốt rồi, hắn tin tất cả rồi từ từ sẽ tốt.