Thanh Dao sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Mạc ưu, liền phân phó Mạc ưu chú ý hành động của Vô tình, nàng còn không muốn gặp lại bọn họ, bởi vì Ngân hiên vẫn không lấy được giải dược, nàng đang đợi giải dược, hiện tại gặp mặt làm cái gì, chỉ sợ lại trúng quỷ kế của người nam nhân kia, hắn nhất định sẽ phái người giám thị Vô tình.
Ngân hiên âm thầm mệnh lệnh Trường Đình, bí mật gặp ngự sử đại phu của Đan Phượng hoàng triều, cũng chính là sứ thần lần trước cùng đi với hoàng thái nữ Cơ phượng, nàng đã gặp qua Huyền đế, bởi vậy hắn muốn gặp nữ hoàng bệ hạ, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Quả nhiên ngự sử đại phu được Trường Đình bẩm báo, lập tức tiến cung bẩm báo chuyện này cho nữ hoàng bệ hạ, nữ hoàng kinh hãi, không biết Huyền đế bí mật đến Đan Phượng quốc là vì chuyện gì, nữ hoàng suốt đêm triệu tập vài tên trọng thần, thương lượng chuyện này.
Cuối cùng phái ra ngự sử đại phu thông tri Huyền đế, gặp mặt ở Nguyệt đình.
Ban đêm, Nguyệt đình, gió mát lay động, rèm trướng tung bay.
Bên ngoài đình đứng một hàng nội thị, còn có cung nữ, mỗi người đều cẩn thận, không dám khinh thường, nữ hoàng đang ở trong đình nghỉ ngơi, những người như bọn họ đều bị mệnh lệnh đứng cách xa đình một chút, nữ hoàng không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy.
Trên bầu trời, vài đạo bóng đen thổi qua, tựa như một cơn gió, chớp mắt xuyên thấu sa mỏng, rơi xuống trong đình.
Một thân cuồng ngạo, tuấn mỹ khí phách, phảng phất hơi thở như chúa tể vạn vật thế gian, Huyền đế khôi phục diện mạo như cũ, lạnh lùng nhìn nữ tử trên ghế thượng thủ, Đan Phượng nữ hoàng đế hơn năm mươi tuổi, mặc quần áo minh hoàng phượng bào, thêu phượng hoàng kim tuyến, nhiều màu nhiều vẻ, khuôn mặt hơi béo phì, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe lên kinh diễm, sau đó trở về bình yên như cũ, hậu cung người đẹp ba nghìn, mỹ sắc căn bản không ảnh hưởng không được nàng, chỉ bởi vì nam tử trước mắt, trên người mang theo khí phách vương giả, mà đây chính là khiếm khuyết của nam nhân nơi hậu cung của nàng, họ vẻ đẹp gì đều có, duy chỉ có thiếu khí phách dương cương.
Khí phách nam tử, bởi vì Đan Phượng quốc từ trước đến nay nữ nhân vi tôn, nam tử được nuôi ở trong khuê phòng, vì thế nam tử đều thanh tú dịu dàng, đâu còn có cái gì là khí phách, cho dù có khí phách, cũng sớm bị bào mòn.
“Ngươi chính là Huyền đế.”
“Phải.” Mộ Dung Lưu Tôn, lãnh lùng gật đầu, vung tay lên, phía sau vài người thối lui ra ngoài đình, nhưng vẫn chưa ra khỏi đình, bọn họ sợ vị Đan Phượng nữ hoàng này đối với chủ tử bất lợi, vì thế không thể lơ là được, bất quá có thể nhìn ra nữ hoàng rất có thành ý, tất cả bố phòng đều ở ngoài mười thước có hơn.
“Không biết ngươi tìm bổn hoàng vì chuyện gì?”
Nữ hoàng hơi lên tiếng, trời sinh uy nghi, ánh mắt càng lợi hại không gì sánh được, khí thế cũng không thua kém Mộ Dung Lưu Tôn.
Mộ Dung Lưu Tôn chậm rãi cười, lãnh mị mà âm trầm, chậm rãi mở miệng: “Ta đến, là muốn lấy của nữ hoàng một vật?”
“Vật gì vậy?”
Nữ hoàng giọng điệu có chút không tốt, hắn không phải cùng ngự sử đại phu nói có việc quân cơ đại sự quan trọng muốn cùng nàng thương lượng sao? Nàng tưởng chuyện hai nước liên thủ, để tỏ lòng thành ý, mới có thể đem bố phòng đặt rất xa, không nghĩ tới Huyền đế vừa nói ra khỏi miệng lại cùng nàng đòi một vật, lập tức thần sắc âm u, ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh khiếp người.
“Ngươi cùng bổn hoàng muốn lấy cái gì?”
“Ta mà nói một chuyện xưa kể cho nữ hoàng nghe, nữ hoàng nghe xong sẽ hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối.”
Mộ Dung Lưu Tôn đó có thể thấy được này nữ hoàng đã có chút không kiên nhẫn, khóe môi câu ra nụ cười nhạt, lúc trước nhìn thấy hắn, nàng không phải có vẻ mặt cao hứng sao? Trước sau chuyển biến lại quá nhanh, nghĩ đến nàng đem bố phòng đặt rất xa như vậy, chẳng lẽ nàng cho rằng, hắn là tìm đến nàng là nói chuyện hợp tác, nữ nhân này dã tâm cũng không nhỏ đâu.
“Bổn hoàng nếu có chuyện trọng yếu gì, cũng không cần Huyền đế phải nhàn hạ bận tâm, lại còn không quản đường xa chạy đến Đan Phượng đến kể chuyện xưa cho bổn hoàng nghe, hay là ngươi dụng tâm kín đáo đi?”
Nữ hoàng một lời vừa nói ra, khẽ nheo mắt lại, tinh quang bắn ra bốn phía, đầy rẫy hồ nghi ở trong đó, Mộ Dung Lưu Tôn lơ đễnh, chậm rãi mở miệng.
“Đây là một câu chuyện cũ của hai mươi mấy năm trước, có một nữ hoàng sủng ái hai người nam phi, đồng thời làm cho hai người nam phi uống nước sinh con trong cung, đây là cung đình bí thuật, sau đó cùng lúc thụ thai, không nghĩ tới hai gã nam phi đều mang thai, nữ hoàng đồng ý, mặc kệ là ai trong hai người sinh hạ hoàng nữ, thì sẽ là hoàng thái nữ, sau này sẽ là nữ hoàng, sinh hạ trước chính là hoàng thái nữ, sinh sau sẽ là vương gia, ai ngờ trong đó có một nam phi tâm cao khí ngạo, sinh hạ hoàng tử trước, vị nam phi kia không cam lòng địa vị chính phu rơi vào tay người khác, thế là liền trộm long tráo phụng, đổi một nữ tử tiến cung, mà đem huyết mạch chân chính của hoàng thất vứt ở nơi hoang dã.”
Huyền đế nói đến đây, thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ hoàng đế đối diện, nàng là người khôn khéo đến bậc nào, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận chuyện này, mở to hai mắt khó có thể tin.
“Ý tứ của Huyền đế, lúc đầu hoàng phu sinh hạ chính là hoàng tử, mà không phải hoàng nữ.”
“Đúng vậy.”
Huyền đế trầm giọng mở miệng, nữ hoàng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đại biến, nàng không tin ở chính nơi của mình, lại phát sinh ra chuyện gièm pha này, lại chuyện buồn cười nhất của hoàng thất, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không tin tưởng, mục đích của nam nhân này là gì, nàng lạnh lùng căm tức nhìn Mộ Dung Lưu Tôn.
“Ngươi lén lén lút lút đến Đan Phượng, rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Ta muốn như thế nào, nên hỏi một chút nữ hoàng bệ hạ rốt cuộc đã làm chuyện gì? Mặc cho một hậu cung tham gia vào chính sự, hắn lại bắt đi hoàng hậu của ta, làm hại Thanh Dao hiện tại trúng cổ thuật, chẳng lẽ nữ hoàng không biết chính phu của ngươi có chút dị năng đặc thù sao? Hắn không chỉ hại hoàng hậu của ta, còn hại nhi tử thân sinh của ngươi, ta tiến cung, chính là vì muốn lấy giải dược, hi vọng nữ hoàng xử lý tốt chuyện này.”
Mộ Dung Lưu Tôn vừa nghĩ tới Thanh Dao phải chịu khổ, quanh thân lãnh chìm, hàn ý se lạnh, âm trầm tựa như quỷ sứ trong địa ngục âm u.
Nữ hoàng bị kinh ngạc rồi, con ngươi âm u nhìn Huyền đế, hi vọng nhìn thấy hắn đang nói đùa, hoặc là trêu chọc nàng, nhưng vẻ mặt của hắn cực kỳ chăm chú, nói cách khác, Huyền đế sở dĩ xuất hiện ở đây, là bởi vì Đan Phượng quốc chính phu dám hạ cổ hoàng hậu của hắn, trả lại cho đứa nhỏ bị hắn tống xuất ra ngoài giải cổ.
Nữ hoàng mê man, Văn Bác luôn luôn là một người nhu thuận, làm sao mà làm ra loại thủ đoạn độc ác này? Tất cả mọi chuyện phát sinh lúc nào, mà nàng một điểm không biết.
Tiểu đình rơi vào vắng vẻ, đúng lúc này, rất xa truyền đến thanh âm ôn nhu nhẵn nhụi.
“Nữ hoàng có ở bên trong không?”
“Có, hoàng phu nương nương.”
Thanh âm nội thị cung kính vang lên, nữ hoàng sắc mặt rất lạnh, hắc đồng giống như băng hàn, lạnh lẽo mệnh lệnh: “Cho hắn vào đây.”
“Dạ, nữ hoàng bệ hạ.”
Có cung nữ lên tiếng trả lời, rất nhanh từ trên thêm đá bạch ngọc đi xuống, bước tới bên người Hoa Văn Bác thi lễ, cung kính mở miệng: “Nương nương, nữ hoàng cho mời, mời theo nô tỳ vào.”
Hoa Văn Bác nghe được thanh âm trong đình bay ra ngoài, đáy lòng cảm giác được một cỗ bất an, tựa hồ có bóng ma gì đó đang bao phủ hắn.
Hắn bất động thanh sắc theo bóng dáng cung nữ đi lên bạch ngọc thềm đá, người còn chưa tiến vào, liền cảm nhận được sát khí trong tiểu đình, càng phát ra cẩn thận hơn, hắn bình tĩnh bước vào, ngước mắt nhìn về phía nữ hoàng bệ hạ, sắc mặt của nàng rất khó coi, đôi mắt đen lóe ra hỏa hoa phẫn nộ, đôi môi khêu gợi nhếch lên, cho thấy tâm tình của nàng có bao nhiêu là xấu.