Theo lời của hoàng thượng và hoàng hậu, hắn cảm thấy giống như đi đêm không cầm đèn, tuy rằng muốn thống nhất thất quốc thì cũng phải bắt tay với nước láng giềng. Làm sao lại có thể cách một nước, đánh một nước, đây chính là tự đưa mình vào nguy hiểm, mặc dù hoàng hậu năng lực phi phàm cũng không nên đánh giá thấp người khác.
Đối với phản ứng của An Định Phong, Thanh Dao từ sớm đã dự liệu được. Điều này cho thấy hắn là một đại tướng có chính kiến, người như vậy có thể trọng dụng. Hiện tại, chỉ cần làm cho hắn tin nàng, như vậy hắn sẽ trở thành một tiên phong tốt nhất.
Thanh Dao nghĩ xong, nhàn nhạt cười, chậm rãi mở miệng: “Kì thực có một việc hoàng thượng chưa nói với An tướng quân, Hoàng Viên quốc kia chính là thuộc địa của chúng ta, vì thế chúng ta đi qua Hoàng Viên quốc cũng giống như đi trong nhà mình. Tân hoàng đế của Hoàng Viên quốc đã hạ hàng thư, hiện tại đang ở trong tay hoàng thượng. Nhưng chuyện này là tối mật, hi vọng An tướng quân không nên tiết lộ ra ngoài.”
An Định Phong mở to mắt, rất lâu sau mới tin vào chuyện mình vừa nghe được, không ngờ binh mã còn chưa động đã có được Hoàng Viên quốc, như vậy lần này tất cả phong ba xung quang việc tân hoàng đế của họ đăng cơ đều do một tay hoàng hậu giải quyết, thật sự quá lợi hại. An Định Phong thay đổi cách nhìn lúc trước của hắn, nghiêm túc ngắm nữ nhân trước mặt, cặp mắt kia tràn đầy trí tuệ, một thân cuồng nghễ, phong phạm đại tướng lộ rõ, tựa hồ như thất quốc sắp được thống nhất vậy.
An Định Phong có chút buông lỏng, bất quá vẫn còn chần chừ, nhìn về Huyền đế ở một bên, chẳng lẽ hoàng thượng tin hoàng hậu như vậy sao?
Đây là đại kế của cả một quốc gia, không thể có bất kì sai sót nào, nếu không Huyền Nguyệt chỉ còn một đường chết.
“Trẫm tin năng lực của Dao nhi.”
Một câu nói của Huyền đế tựa như một liều thuốc an thần cho của An Định Phong. Thần sắc hắn lại buông lỏng thêm rất nhiều, lúc này Thanh Dao quay đầu ra ngoài cửa, kêu một tiếng: “Băng Tiêu, đến đây.”
Băng Tiêu ứng tiếng bước vào, hơi khom người, cung kính mở miệng: “Nương nương”
Thanh Dao cũng lười chỉnh sửa xưng hô của nàng, dù sao sau khi thống nhất thất quốc rồi, các nàng sẽ không lưu luyến gì nữa, sẽ rời xa nơi này. Hiện tại họ muốn gọi thế nào thì cứ gọi đi.
“Đến chỗ tiểu Đào lấy một quả lựu đạn qua đây.”
“Dạ.” Băng Tiêu gật đầu. Mấy chuyện công binh này, ngoại trừ những người thân cận, người khác căn bản không biết.
Băng Tiêu ra ngoài, trong chính sảnh, An Định Phong nhìn hoàng hậu bằng vẻ mặt mê man, chỉ thấy nàng thần tình bình tĩnh, quanh thân vững chãi, tựa hồ trận chiến kinh thiên động địa này trong mắt nàng chỉ là cực kỳ bình thường. Mà đối với hắn, đây vốn là một chuyện kinh tâm động phách, là chuyện liên quan đến tồn vong của cả một dân tộc a.
Hoàng thượng đến tột cùng là người có tuệ nhãn biết nhìn người hay chỉ là có lòng muốn bảo vệ hoàng hậu?
Trong chính sảnh, ba người theo đuổi ba luồng suy nghĩ.
Huyền đế tin tưởng, nếu Thanh Dao có lòng trợ giúp hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu, tất nhiên có thể thống nhất thất quốc. Nhưng mà hắn còn muốn một chuyện khác, sau khi thống nhất thất quốc, hắn hi vọng có thể ở bên cạnh nàng suốt đời, nếu nàng vẫn không muốn trở về, thì hắn sẽ cùng nàng và Tiểu Ngư nhi trở về Vô Tình cốc, Vô Tình không phải sợ hãi tịch mịch sao? Bọn họ sẽ ở đó cùng hắn.
Mà Thanh Dao thì chỉ đang nghĩ làm cách nào để đối mặt với chiến tranh sắp tới.
Trong lúc yên lặng, Băng Tiêu đã mang lựu đạn tới, đưa cho chủ tử, cái vật này người bình thường không biết thao tác, chỉ có chủ tử là biết sử dụng.
Để tránh lộ tin tức rước lấy tai vạ, Tiểu Ngư nhi không có nói cho bất cứ ai phương pháp sử dụng, tuy rằng rất đơn giản, nhưng mọi người không thấy được tận mắt làm sao dám sử dụng.
Thanh Dao cầm lựu đạn nho nhỏ trong tay, nhìn An Định Phong ngồi một bên, nhẹ giọng mở miệng: “Đi, An tướng quân, đi xem thử vũ khí do chúng ta tạo nên, thứ này trong chiến tranh sắp tới sẽ giữ vị trí chủ đạo.”
“Dạ.” An Định Phong từng nhìn qua bản vẽ của hoàng thượng, lúc này hắn rất hưng phấn, lập tức đáp ứng, đứng dậy theo Thanh Dao ra ngoài.
Mộ Dung Lưu Tôn không nói một lời, nhìn Thanh Dao đang vui vẻ, thân hình cao lớn đi theo sau nàng.
Dưới ánh trăng, hai bóng người chồng lên nhau.
An Định Phong có thể cảm nhận được tâm tình ôn nhuận như ngọc của hoàng thượng, xem ra hoàng thượng rất thích hoàng hậu nương nương, một nam nhân cao cao tại thượng, có thể động tâm với một nữ nhân, cũng là chuyện không dễ dàng. Đây vốn là việc có thể gặp, không thể cầu, rất nhiều người đều nhìn thấy được điểm này. Ngoài cửa, Băng Tiêu dẫn theo người đi cùng các nàng.
Thanh Dao đi qua hành lang, thềm đá, đưa Huyền đế và An Định Phong ra ngoài khuôn viên Biệt uyển, cách đó không xa có một tòa bích hồ, uy lực của lựu đạn tốt nhất nên thử nghiệm ở đây, bằng không sẽ hủy hoại cảnh vật trong Biệt uyển.
Gió đêm nhẹ thổi, tạo thành tầng tầng lớp lớp sóng gợn trên mặt hồ.Thanh Dao và Mộ Dung Lưu Tôn đứng lại, hai bóng một đôi ngươi sáng quắc nhìn An tướng quân.
“An tướng quân, vũ khí này gọi là lựu đạn, có thể dễ dàng đánh sập bất cứ loại cửa thành cứng rắn nào. Nếu dùng để công thành, chắc chắn sẽ lập đại công.”
Trong màn đêm, Thanh Dao vừa dứt lời, kéo ngòi nổ, ném lựu đạn ra ngoài, phát thành một tiếng ‘oành’ thật lớn, trong bích hồ, nhiều cột nước dâng cao tới tận trời, vô số giọt nước bắn ra ngoài, rất nhiều cá cũng bị đẩy lên bờ. An Định Phong ngây ngẩn cả người, rất lâu không lên tiếng, hắn hoàn toàn kinh ngạc, thứ này thật lợi hại a. Hắn hành quân đánh trận nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua loại vũ khí này. Có vũ khí lợi hại, xem ra ngày Huyền Nguyệt thống nhất thất quốc đã sắp tới.
An Định Phong từ đáy lòng toát ra kính nể đối với nữ nhân trước mắt, hoàng hậu nương nương quả nhiên lợi hại như lời đồn a.
Hắn ập tức cung kính, trầm giọng mở miệng: “Hoàng thượng, xem ra trời thật sự giúp Huyền Nguyệt a, có vũ khí lợi hại bực này của hoàng hậu nương nương, mười vạn binh mã cũng có thể sử dụng như hai mươi vạn binh mã. Thần bây giờ lập tức chạy đến biên quan, gọi thêm mấy người điều binh khiển tướng, tuyển ra mười vạn nhân mã, thao luyện tốt một phen, chuẩn bị khai chiến.”
An Định Phong kích động mở miệng, đây nhất định là cuộc chiến tranh thu hút mọi sự chú ý nhất trên đời. Thảo này Hoàng Viên quốc quy hàng, có vũ khí này, cộng thêm nhân vật lợi hại như vậy, họ quy hàng đúng là kẻ thức thời a.
Thanh Dao cười rộ thỏa mãn, gật đầu một cái: “Được, hi vọng An tướng quân mau chóng điều binh mã đến, ta rất nhanh cũng sẽ mang theo binh khí đến biên cương Huyền Nguyệt.”
“Dạ, thần suốt đêm sẽ lên đường về biên cương Huyền Nguyệt. Khi nương nương tới nơi, binh mã nhất định chuẩn bị đầy đủ.”
An Định Phong nóng ruột đứng lên, nghĩ tới tương lai không lâu, thiên hạ nhất thống, An Định Phong cũng sẽ trở thành công thần tiên phong, làm sao hắn không kích động được. Nhưng mà mười vạn binh mã này còn cần một thống lĩnh đại nguyên soái, sẽ do người phương nào đảm nhiệm đây? An Định Phong tự biết mình không đủ năng lực trở thành thống soái, nhiều lắm cũng chỉ có thể đảm đương một viên tướng tiên phong.
Mộ Dung Lưu Tôn nhìn cục diện trước mắt, thỏa mãn cười khẽ, rạng rỡ như sao kim trên trời.
“Mộc Thanh Dao tiếp chỉ.”
Huyền đế mở miệng, Thanh Dao ngẩn ra, ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy trong con ngươi sâu thẳm của Huyền đế ẩn chứa mũi nhọn, tựa hồ tất cả sóng to gió lớn đều sắp nổi dậy.
Thanh Dao chậm rãi quỳ xuống: “Thanh Dao tiếp chỉ.”
“Trẫm tứ phong Mộc Thanh Dao làm Bắc chinh binh mã Đại nguyên soái, An Định Phong làm tiên phong, Ngân Hiên làm phó tiên phong, cùng thống lĩnh mười vạn binh mã, tiến quân Đan Phượng quốc.”
Huyền đế một lời vừa rơi xuống, đáy lòng Thanh Dao kích động tuôn trào. Nàng rốt cuộc cũng được đi đánh Đan Phượng quốc, thật sự quá tốt.
Nghĩ tới chuyện Huyền đế nghĩa bất dung từ đem mười vạn binh mã giao vào tay nàng, Thanh Dao thật sự rất cảm động, cảm tạ sự tín nhiệm của hắn, cảm tạ sự thành toàn của hắn. Mộc Thanh Dao cùng An Định Phong song song mở miệng: “Thần tiếp chỉ.”
Hoàng hậu nương nương nắm giữ ấn soái, An Định Phong không có ý kiến, chỉ là từ đâu lại nảy ra một phó tiên phong, lại là nhân vật chưa từng nghe nói đến: Ngân Hiên?
“Hoàng thượng, Ngân Hiên kia là người phương nào? Thần chưa từng nghe nói qua.”
Huyền đế cười bí hiểm, con ngươi sâu như giếng cổ ngàn năm không thấy đáy, thanh âm từ tính vang lên:
“Là một viên đại tướng, đệ nhất thủ hạ của hoàng hậu, cùng nàng kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử.”
Dưới bóng đêm, những lời này giống như lời thề sắt son, Thanh Dao run lên một cái, ngẩng đầu kêu một tiếng: “Hoàng thượng?”
Chẳng lẽ hoàng thượng muốn thân chinh, làm sao được chứ? Hắn lại muốn để Nam An vương thay thế hắn thủ ở trong cung sao? Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu truyền ra ngoài, chỉ e bất lợi cho hắn, cho nên nàng muốn ngăn cản, nhưng mà ở trước mặt An Định Phong, nàng vô phương nói ra sự thật:
Ngân Hiên chính là hoàng thượng…