• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc sau.

“Đúng rồi, Hình Dục, anh phải đi công tác một tuần, anh sẽ gọi vợ của Dương Minh tới chăm sóc cho em.”

Hình Khải suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải nói ra câu chuyện không vui này.

Phản ứng của Hình Dục khá bình tĩnh, cô lắc lắc đầu, nũng nịu nói: “Không, anh đi đâu em đi đấy.”

“Anh sẽ cố gắng rút ngắn thời gian, có thể chỉ hai ba ngày thôi.”

“Không đâu! Mang theo em đi, em ăn ít lắm…” Hình Dục chu môi, ôm chặt Hình Khải.

Hình Khải nhìn bộ dạng đáng thương của cô, thật lòng chỉ muốn cho cô vào hành lý rồi mang theo luôn, nhưng nhiệm vụ lần này không phải thường, vì vậy anh chỉ có thể ngăn ý nghĩ đó lại, nghiêm mặt nói: “Không nghe lời rồi…”

Hình Dục chau mày, cô tin Hình Khải chắc chắn là bất đắc dĩ nên mới phải rời nhà đi công tác xa, nhưng thật sự cô không nỡ, môi cô run run, giật phắt chăn ra, nhẫn tâm đạp một cái, chỉ một cái đã khiến Hình Khải rơi khỏi giường.

“…”

Hình Khải ngã bụp xuống đất, trời ơi, đạp cũng chuẩn quá nhỉ!

“Tiểu Dục!”

“Xì! Anh ra ngủ ngoài ghế sô pha đi.”

Hình Dục cuộn chăn lăn ba vòng, khiến cả cái chăn ôm gọn lấy cô, quay lưng về phía Hình Khải, tức giận nhắm mắt lại.

Hình Khải liếc mắt nhìn Hình Dục nằm chắn ngang cả cái giường, anh chặc chặc lưỡi, lấy chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường kẹp dưới nách, ôm gối đi ra ngoài phòng khách.

Anh nằm trên ghế sô pha, vốn muốn suy nghĩ xem nên giải thích với Hình Dục thế nào, nhưng anh đã mệt tới không chịu nổi nữa, vừa rồi lại lao lực quá sức, nên vừa đặt mình xuống đã ngủ luôn.

Cho tới sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ reo inh ỏi.

Hình Khải đau khổ ấn nút tắt, đang chuẩn bị lật người ngủ tiếp, nhưng phát hiện ra cánh tay mình không thể cử động được, anh mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện ra Hình Dục không biết chạy ra từ lúc nào, đang cùng anh chen chúc nằm trên chiếc ghế sô pha chật hẹp.

Hình Khải từ từ chớp chớp mắt, cúi xuống nhìn Tiểu Dục đang ngủ say trong lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn hằn vết nước mắt, Hình Khải bất giác thấy đau lòng vô cùng, khe khẽ siết chặt cô trong lòng. Anh định gọi cô dậy, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua chắc chắn khiến cô không dễ chịu, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, hối hận.

Lúc này, di động đổ chuông, Hình Khải nhận ra áo khoác ngoài đang vắt trên ghế sô pha, vì vậy tiện tay móc di động ra, đầu tiên phải tắt tiếng, sau đó nhắn tin cho đối phương: “Phó bộ trưởng, mười giờ tôi sẽ đúng giờ có mặt ở sân bay.”

Xong việc, anh thở dài, Tiểu Dục làm thế nào đây?

Anh vừa suy nghĩ vừa nhét di động vào lại trong áo khoác, ngón tay lại chạm phải một hộp gì đó cưng cứng, anh sững lại, lấy thứ đồ đó ra xem, trí nhớ kiểu gì thế này, sao anh lại quên không tặng cho Tiểu Dục chiếc dây chuyền được anh lựa chọn kĩ càng này chứ.

Hình Khải liếc mắt về phía Hình Dục đang say giấc, cười gian xảo, một tay tiếp tục ôm Hình Dục, một tay thò ra ngoài chăn, xé cái hộp, dùng răng giật mác ra.

Anh cẩn thận đeo chiếc vòng vào cổ Hình Dục, thủy tinh sáng lóng lánh nổi bật trên làn da trắng ngần, phập phồng theo hơi thở của cô, thật đẹp tới huy hoàng.

Song anh đã không còn nhiều thời gian để ngắm nhìn tiểu tiên nữ xinh đẹp của mình nữa, vì vậy sau khi than ngắn thở dài, anh rón rén đi vào phòng tắm.

Hình Khải lấy mấy bộ quần áo, vừa sắp xếp vừa liếc Hình Dục trên ghế sô pha, Hình Dục chưa tỉnh dậy, xem ra đúng là cô rất mệt.

Hình Khải khe khẽ thở dài, một tuần không gặp Hình Dục, anh còn khó chịu hơn cô, còn không nỡ hơn cô. Trong lúc tức giận nói thì nói vậy, thật không thể không đi, huống hồ ai bảo anh là phó chánh văn phòng chứ, đã nhận lời rồi không có cơ hội rút lại.

Trước khi xuất phát, anh đã liên lạc với Đặng Dương Minh, đợi khi xác định chắc chắn vợ Đặng Dương Minh sẽ đến nhà mình trong vòng một tiếng nữa, Hình Khải mới thấy yên tâm. Anh lẳng lặng lấy chiếc áo khoác bên cạnh Hình Dục, rón rén đi ra cửa, khi đóng cửa, lại không kìm được quay đầu nhìn cô mấy lần, sau khi ngập ngừng chừng mười phút, cuối cùng anh đành bất lực khép cửa lại.

Đi ra đến sân, Đại Dục lập tức ngoáy ngoáy đuôi quấn lấy chân Hình Khải, Hình Khải vục một nắm thức ăn dành cho chó bỏ vào bát của Đại Dục, sau đó nghiêm mặt ra lệnh: “Tao cảnh cáo mày, đừng chỉ biết ăn rồi lại ngủ! Phải bảo vệ Tiểu Dục, nghe chưa?”

“Gâu gâu gâu.” Đại Dục vẫy vẫy đuôi mặt mày hớn hở.

Hình Khải đang định nói thêm gì đó, thì bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe giục giã. Anh lập tức xị mặt, cầm cặp đi ra ngoài, ngay sau đó ngồi vào xe không chút do dự.

Trong con ngõ chật hẹp, xe công vụ lại to, vì vậy đi với tốc độ khá chậm.

Hình Khải ngồi ở ghế sau, lập tức lật giở xem tài liệu vừa được đưa vào tay. Đúng lúc này,một thân hình mảnh khảnh xuất hiện ở gương sau…

Chỉ thấy Hình Dục người mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê, ra sức chạy đuổi theo sau đuôi chiếc xe, Đại Dục chạy ngay sau cô, đuổi theo Hình Khải.

“Gâu gâu gâu!”

Mấy tiếng sủa rất lớn khiến lái xe và Hình Khải phải chú ý.

Hình Khải nghe thấy tiếng quay lại nhìn, kinh ngạc khi thấy Hình Dục đang chạy đuổi theo mình, anh lập tức kêu lái xe dừng lại.

Anh vội vàng nhảy xuống xe, quay người đón Hình Dục, Hình Dục ngay lập tức lao vào lòng Hình Khải, nước mắt giàn giụa.

“Tiểu Dục, đừng khóc, Tiểu Dục… Anh sẽ về nhanh thôi, không bỏ lại em một mình đâu, em có tin anh không?”

Hình Khải thực ra rất sợ Hình Dục tỉnh dậy, chỉ là một tuần xa cách nhưng với anh mà nói lại quá lâu. Anh ôm Hình Dục trong lòng, vốn không muốn đi, Hình Dục lại đuổi theo như thế, anh càng tâm trí hỗn loạn.

Hình Dục vừa khóc lóc vừa lắc đầu, ôm chặt lấy mặt Hình Khải hôn lấy hôn để.

“Cái vòng, rất đẹp, cảm ơn anh, em chỉ chạy theo để nói một tiếng cảm ơn…” Cô cầm chiếc vòng cổ lên, mặc dù nước mắt vẫn rơi lã chã, nhưng vì không muốn Hình Khải lo lắng, cô thà tự mình cố tỏ ra kiên cường mỉm cười.

Hình Khải ra sức mím chặt môi, cố gắng đè nén tâm trạng của mình rồi.

“Tiểu Dục nhà anh đeo cái gì cũng đẹp, ha ha!”

Hình Dục lẳng lặng gật đầu, ngón tay túm chặt cổ áo Hình Khải, nhưng không sao thuyết phục mình buông tay ra được. Cô biết mình rất trẻ con, nhưng liệu có thể để Hình Khải ở lại với cô mấy phút không…

“Phó chánh văn phòng, sắp không kịp nữa rồi.” Lái xe biết mình phiền phức, nhưng không thể không lên tiếng nhắc nhở.

Hình Khải quay đầu ừ một tiếng, ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh buông Hình Dục ra, không biết nên nói gì, bởi vì nói gì cũng đều khiến cả hai buồn bã, đến một câu “tạm biệt” cũng không muốn nói.

Thế là anh quay người đi lên xe.

Hình Dục vẫn cúi gằm đầu, cho tới khi bánh xe chầm chậm lăn đi, cô đột nhiên lao lên phía trước, vỗ vỗ vào cửa sổ xe, và hét lên.

“Hình Khải, hôm qua em đã nói, từ nay về sau mỗi ngày, em đều nói với anh rằng “em yêu anh”. Anh còn nhớ không?”

Nhưng, Hình Khải chỉ biết là cô đang hét gì đó, chứ không nghe rõ nội dung mà cô muốn nói, khi anh thả cửa sổ xe xuống, thì lọt vào tai anh là những lời tự đáy lòng Hình Dục, nhẹ nhàng dịu dàng nhưng khiến Hình Khải cảm động vô cùng.

Thứ hai, Hình Khải, em yêu anh;

Thứ ba, Hình Khải, em yêu anh;

Thứ tư, Hình Khải, em yêu anh;

Thứ năm, Hình Khải, em yêu anh;

Thứ sáu, Hình Khải, em yêu anh;

Thứ bảy, Hình Khải, em yêu anh;

Chủ nhật, Hình Khải, em yêu anh;

Em yêu anh Hình Khải, anh chính là hạnh phúc duy nhất của cuộc đời em!

Anh phải nhớ nhé!

Em chính là Hình Dục người yêu anh sâu đậm sâu đậm nhất…

Hình Dục dừng lại không chạy đuổi theo nữa, đứng nguyên tại chỗ, hai tay bắc lên miệng làm loa, cười nói: “Em yêu anh Hình Khải! Đợi anh trở về cưới em!”

Cô nhìn theo hướng chiếc xe đang chầm chậm lăn bánh, cười tươi như hoa, nước mắt cô dưới ánh nắng mặt trời trở nên lóng lánh.



Nước mắt nóng hổi làm nhòe tầm nhìn của Hình Khải, đột nhiên, anh bịt chặt miệng ngón tay kích động run run…

Đây không phải ảo giác, tuyệt đối không phải ảo giác, Hình Dục của anh, hạnh phúc của anh, cuối cùng đã trở về rồi.

“Dừng xe, Dừng xe!”

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang