Đặng Dương Minh cụng chén với Hình Khải, nói thẳng không úp mở: “Vợ bạn không đùa được. Mẹ kiếp, đừng rào trước đón sau tìm cách nhắc nhở mình.”
Hai người nhìn nhau cười, được lắm! Có câu nói này của Đặng Dương Minh, anh coi như có thể yên tâm rồi.
Nói hết chuyện nhảm sang chuyện chính, Đặng Dương Minh ngồi bên cạnh Hình Khải, vòng tay qua vai anh ôm thật chặt: “Trường quân sự không giống cấp ba, đừng vào đó làm loạn, cố gắng kìm nén tính nóng nảy của cậu, mình không muốn nhìn thấy cậu trở về trong tình trạng thiếu tay gãy chân.”
Hình Khải chăm chú nhìn bộ dạng lo lắng của Đặng Dương Minh, vò rối tóc cậu ta lên, đập bàn cười: “Sao bộ dạng cậu lo lắng như cậu là vợ mình không bằng thế, còn quan tâm tới mình nữa, đợi anh cậu khải hoàn trở về đi.”
Hai người nói chưa được mấy câu đã bắt đầu “động tay động chân”, từ phòng khách đánh ra tới tận phòng tắm, trêu đùa nhau như hồi còn nhỏ.
“Cộc!” Hình Khải không cẩn thận ngã xuống nền, lăn lông lốc trên sàn, Đặng Dương Minh ném khẩu súng nước trên tay xuống, vội vàng đỡ lấy lưng Hình Khải: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Hình Khải hất hất đầu, lảo đảo túm chặt lấy cổ áo của Đặng Dương Minh, trịnh trọng nói: “Giúp mình chăm sóc cho Hình Dục, đợi mình về mình sẽ cưới cô ấy.”
Đặng Dương Minh nắm tay anh, giơ ba ngón tay chỉ lên trời thề: “Yên tâm đi Hình Khải, người con gái cậu nhắm trúng chính là đối tượng mà mình có trách nhiệm chăm sóc, chỉ cần Đặng Dương Minh còn trên đời này, tuyệt đối không để bất cứ ai bắt nạt Hình Dục.”
Một lời thề từ đáy lòng, cũng là lời thề cả đời này, bắt đầu từ ngày hôm nay, trong đầu Đặng Dương Minh, Hình Dục chỉ tồn tại ở một dạng xưng hô: vợ bạn.
Hình Khải ho khan hai tiếng vẻ thiếu tự nhiên, khịt mũi, cười, Đặng Dương Minh thấy anh cười cũng cười theo, hai người bắt đầu phá lên cười ngây ngốc.
“Đợi cậu cưới vợ rồi, mình sẽ tốt với vợ cậu gấp mười lần.” Hình Khải thành tâm thành ý nói.
“Đừng mơ, cậu chẳng có ưu điểm gì, chỉ là dẻo miệng và đẹp trai thôi, gọi cậu tới để cậu lại dụ mất à?”
Đặng Dương Minh bắt đầu không nghiêm túc.
Hình Khải cố ý bày ra bộ dạng điển trai nhất của mình: “Thế này đi, vậy đợi khi nào cậu muốn ly hôn mình sẽ ra tay dụ dỗ vợ cậu phạm lỗi…”
“Ông nội ơi!”
Thế là hai người lại bắt đầu đánh nhau.
Trong một tiết mục giải trí, một nhà sản xuất nổi tiếng nói: Thực ra mỗi người đàn ông đều là “gay”, tình bạn của đàn ông ngay cả trong tiềm thức cũng đã quan trọng hơn đàn bà, đặc biệt là trong lúc bạn gặp khó khăn, cho dù là nửa đêm canh ba hay thời tiết giá rét, nóng nực, chỉ cần một cuộc điện thoại, họ dám vứt vợ ở nhà để chạy tới giúp bạn. Đấy gọi là nghĩa khí. Câu này sau đó còn được in trong sách của ông.
Chẳng cần phải nói gì nữa, đời này có người bạn như thế, Hình Khải thấy mãn nguyện lắm rồi.
Khi Hình Khải tỉnh lại đã là 4 giờ sáng, Đặng Dương Minh vẫn ôm bình rượu rỗng ngủ, Hình Khải mơ mơ màng màng đứng dậy, đắp lên người Đặng Dương Minh một chiếc áo khoác dày, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra về.
Nhiệt độ sáng sớm xuống âm 10 độ C, Hình Khải rùng mình, kéo chặt áo khoác chạy về nhà.
Nhưng khi anh vừa chạy đến phía cổng vòm của khu nhà, một thứ âm thanh rất mảnh lọt vào tai.
Hình Khải quay người áp sát bên cửa đá, nghiêng đầu ra ngó… chỉ thấy Hình Dục ăn mặc chỉnh tề, nhón chân đứng im trong sân ngó ngó nghiêng nghiêng. Chú chó nhỏ thấy Hình Dục ra ngoài, vẫy vẫy đuôi chạy lên phía trước cọ cọ vào ống quần cô, Hình Dục ngồi xổm xuống, hướng về phía con chó làm động tác suỵt một cái, rồi lấy từ túi áo khoác ra một nắm thức ăn dành cho chó, nhân lúc con chó vục đầu xuống ăn, cô bí hiểm đi ra khỏi cổng khu.
Hình Khải thấy thế chau mày lại, ngay lập tức hơi rượu bay sạch, lặng lẽ đi theo phía sau cô.
Trên con phố gió Bắc thổi xào xạc, ngoài đám lá rụng thì chỉ có hai người đi cách nhau khoảng năm mươi mét này thôi. Hình Dục đi rất nhanh, thỉnh thoảng lại dừng chân quay lại nhìn quanh, Hình Khải đề cao cảnh giác, vừa đi theo vừa nấp, cứ như hành động bí mật của đặc vụ và tội phạm vậy.