• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình Dục vẫn như mọi ngày đi làm ở phòng cấp cứu, lúc này, một tin tức chấn động như cuồng phong khiến cô gần như ngất lịm đi.

28 phút 0 giây ngày 14 tháng 5 năm 2008, ở Bắc Xuyên, Vấn Xuyên thuộc Tứ Xuyên xảy ra một trận động đất mạnh 8 độ richte, đây là trận động đất lớn nhất, có phạm vi ảnh hưởng và tàn phá rộng nhất kể từ khi tân Trung Quốc được thành lập cho tới nay.

Lần động đất này đã san bằng khoảng 50 vạn mét vuông diện tích, khu vực Triều Dương Môn của thành phố này, chính là vùng đất dưới tòa nhà văn phòng cũng chịu ảnh hưởng của trận động đất. Nhưng những tin tức liên quan chưa chính thức công khai, có bị thiệt hại về người hay không vẫn còn là một ẩn số.

Thực ra xung quanh bệnh viện cũng cảm nhận được sự rung chuyển, nhưng những nơi đông người là nơi thường tạo ra không khí khủng hoảng nhanh nhất, trong ngoài bệnh viện hỗn loạn, bệnh nhân và nhân viên y tế xô nhau chạy, ai cũng đang ở trong trạng thái không an toàn, lo âu chờ đợi.

“Hình Khải, Hình Khải… nghe điện đi.” Hình Dục lẩm bẩm tự nói, ngón tay run run bấm máy gọi cho Hình Khải. Chính vì tất cả mọi người ai cũng lo lắng cho bạn bè và người thân, nên di động, mạng… các phương tiện truyền tải thông tin đều tắc nghẽn.

Hình Dục không kịp cả thay đồ, vừa tiếp tục gọi vào di động cho Hình Khải, vừa lao ra khỏi bệnh viện, bên ngoài ồn ào huyên náo, cô len qua biển người, cũng chẳng buồn quan tâm xem chiếc xe taxi đang đậu bên đường có hoạt động nữa không, cô lập tức chui đại vào xe.

“Bác tài, Triều Dương Môn. Nhanh.”

Bác tài vặn to radio trong xe, nhắc nhở Hình Dục: “Cô gái à, cô tự nghe tin tức đi, Triều Dương Môn, Kiến Quốc Môn đều đang động đất, cô đổi sang xe khác đi… Hả? Cô… cô thật quá đáng…” Anh chàng tài xế hoảng sợ mở trừng mắt, bởi vì một con dao sáng loáng đang kề vào cổ họng anh ta, còn “nữ sát thủ” mặc blu trắng này mặt đang đầy nước mắt.

Dân chúng trong thành phố này chỉ biết là đang có động đất, nhưng thật ra chưa ai ý thức được rằng lần động đất này rất mạnh, rào rào bàn tán, ai chẳng muốn sống chứ? Đáng tiếc trên đường ngoài ngõ chỗ nào cũng chật ních người, chẳng có cách nào đành tránh cho xa.

“Đi được bao xa thì đi, xin anh đấy.” Hình Dục quệt nước mắt, đặt mấy tờ một trăm tệ lên phía trước xe.

Anh chàng lái xe nào dám không nghe, tính mạng anh ta nằm trong tay nữ bác sĩ này mà! Thế là, nhấn ga cho xe chạy.

Hình Dục thấy xe đã khởi động, lúc này mới thu con dao phẫu thuật về, trịnh trọng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi anh, người nhà tôi đang làm việc trong phạm vi khu vực bị động đất, điện thoại lại không gọi được. Anh đưa tôi đến gần đường vành đai hai là được rồi, tôi sẽ tự nghĩ cách tiếp.”

“Không sao không sao, có thể hiểu được. Cô cũng đừng lo quá, lần nào tin tức đưa chẳng sai với thực tế, báo mưa bão thì chỉ mưa phùn chứ? Tôi nhất định sẽ đưa cô đến tận nơi, ngồi vững nhé!” Anh lái xe tốt bụng an ủi. Đàn ông con trai thường chỉ ưa nhu chứ không ưa cương, bạn cứ nói chuyện khách sáo quá, đối phương lại còn cảm thấy ngại.

Hình Dục im lặng không đáp, nhìn về phía đám người đang chạy nạn, lòng rối như tơ vò.

Hơn hai mươi phút sau, chiếc taxi đi lên cầu vào Triều Dương Môn. Cảnh sát giao thông vì muốn đảm bảo an toàn cho nhân dân, đã nhanh chóng phong tỏa khu vực bị động đất, vì vậy Hình Dục đành phải đi bộ vào khu vực nguy hiểm đó, đoạn đường này nói dài thì cũng không dài, nói ngắn không ngắn, cô điên cuồng chạy suốt dọc đường…

Rất nhanh, cô đã đứng trước tòa nhà nơi Hình Khải làm việc, trước tòa nhà lớn hùng vĩ quốc kỳ bay phấp phới, các đồng chí cảnh vệ vẫn đứng im như tượng bên ngoài, từ ngoài nhìn vào, trông họ bình tĩnh dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Song trong nội bộ đã náo loạn hết cả lên, nói chính xác thì là, bận rộn căng thẳng. Các bộ ngành đang phối hợp chặt chẽ với nhau, chẳng ai còn thời gian mà để ý tới sự an toàn của bản thân.

Khi Hình Dục nói rõ thân phận của mình cho anh cảnh vệ biết, di động của cô đổ chuông, ngay lập tức, mười mấy tin nhắn liên tiếp được gửi đến.

Nội dung đại khái khá giống nhau: Tiểu Dục, Vấn Xuyên xảy ra động đất khá lớn, số người tử vong vẫn đang thống kê, khu vực bọn anh làm việc chỉ bị chấn động nhẹ, điện thoại hiện đang bị nghẽn mạng, không cần lo lắng cho anh. Hình Khải.

Tin nhắn báo bình an của anh khiến Hình Dục thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi đờ đẫn trước bậc thềm của tòa nhà. Nhưng trước khi liên lạc được với Hình Khải, trái tim cô thật chơi vơi.

Lúc này, anh lính cảnh vệ ra lệnh cho Hình Dục đứng sang một bên chờ, dù sao bên trong tòa nhà này cũng không phải là nơi có thể tùy tiện ngồi nghỉ ngơi.

Tín hiệu điện thoại lại một lần nữa bị gián đoạn, Hình Dục đáp lại anh ta một tiếng, rồi đi đến bãi đỗ xe chờ máy kết nối.

Cùng lúc ấy, một nhóm nhân viên công vụ vội vội vàng vàng đi về phía bãi đỗ xe, Phó Gia Hào đang chuẩn bị mở cửa xe, thì nhìn thấy Hình Dục mặc áo blu trắng đứng gần đó.

“Tiểu Dục, sao em lại ở đây?” Phó Gia Hào nói với đồng nghiệp một tiếng, rồi chạy lại phía cô.

Hình Dục như gặp được cứu tinh, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Hình Khải không sao chứ?”

“Không sao, có điều phòng cậu ấy đang bận lắm, đang bận an ủi đại sứ quán các nước.” Phó Gia Hào nhìn đôi mắt đỏ mọng của cô, nụ cười dần dần tắt lịm: “Thật sự không sao đâu, Tiểu Dục, vừa rồi tòa nhà này đúng là có rung lắc một chút, nhưng từ tầng năm trở xuống thì không thể cảm nhận được.”

“Anh có thể đưa em vào gặp Hình Khải không? Em trốn ở một góc nhìn anh ấy cũng được.” Hình Dục vẫn không yên tâm.

Phó Gia Hào bối rối, suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK