“Ân ~” Một người trên giường giật mình. Tô Lệ Nhã mơ hồ mở mắt ra, nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, không khách khí hôn lên trên bạc môi khêu gợi.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, tinh tế hôn, sau đó mở hy vọng trong mắt ra, nhưng khi ngọn lửa hy vọng nhìn thấy người dưới thân không hề có động tĩnh, rất nhanh liền dập tắt. Nàng phải thất vọng bao nhiêu lần mới có thể chờ Hạo Thừa từ người thực vật tỉnh lại. Hắn đã nằm ngủ mười ngày, không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Nàng vĩnh viễn không quên được thời điểm nhận được tin vui chiến thắng, vui vẻ sửa soạn, chỉ vì muốn có bộ dáng xinh đẹp đi nghênh đón Hạo Thừa trở về. Nhưng chờ được cũng là bộ dáng hắn bị người nâng trở về. Nhìn gương mặt tái nhợt không hề có tí máu, nàng nghĩ hắn sẽ vĩnh viễn rời khỏi chính mình. Thế giới giống như trong khắc tan biến, thân thể không chịu khống chế kịch liệt run rẫy.
Lâm Tư ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, không thể không đem tin tức sớm nhận được nói cho nàng:“Nương nương, Hoàng Thượng vẫn chưa băng hà, chỉ bị thương nặng hôn mê thôi.” Nàng cố ý đem bệnh tình của Hoàng Thượng nói một cách nhẹ nhàng qua loa, chỉ vì trấn an A Nhã thôi. Trên thực tế, tình huống của Hoàng Thượng vô cùng suy yếu. Nàng đã phái người đi hỏi thăm tin tức, nên hai ngày trước đã nhận được tin, Hoàng Thượng bị tên bắn trúng não, đến nay đã hôn mê gần mười ngày. Hơn nữa, một chút dấu hiệu thức tỉnh đều không có. Nhưng nàng lại lựa chọn giấu diếm, dù sao đối với A Nhã đã mang thai năm tháng thật sự là đả kích quá lớn. Biết trễ một chút A Nhã có thể giảm chút lo lắng..
Tô Lệ Nhã hít sâu một hơi, đến gần, vươn tay đang áp chế run rẫy, khẽ chạm gương mặt tái nhợt, sau khi cảm thấy có hơi thở ấm ấp truyền đến, nàng mới thở ra một hơi, vội vàng bảo người cẩn thận đưa Long Hạo Thừa vào cung.
Nhưng giấy vẫn không gói được lửa. Ngày thứ ba phát hiện khác thường Tô Lệ Nhã không ngừng truy hỏi Trình Lân, rốt cục biết được chân tướng. Não bộ trúng tên?! Khó trách ngày đó, nàng lại mơ thấy ác mộng chân thật đến thế. Hóa ra đúng đêm đó Hạo Thừa đang đấu tranh sinh tử. Tuy rằng, hắn cuối cùng đã giữ được mạng. Nhưng nàng biết não là bộ phận quan trọng như thế nào. Y thuật của Trình Lân có cao tới đâu, nhưng với thời đại thiếu thốn điều kiện khoa học kĩ thuật này, thì cơ hội tỉnh lại từ người thực vật là rất mong manh. Có thể là một tháng, cũng có thể là một năm, thậm chí là – trong mắt nổi lên đau thương cùng nồng đậm bất an: Thậm chí là vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. Tuy rằng không muốn đối mặt tình huống như vậy, nhưng nàng vẫn không thể không bức chính mình đối mặt. Bởi vì, nàng tinh tường biết hiện tại chính mình tuyệt không thể rồi ngã xuống. Hạo Thừa trước khi đi đã phong nàng làm giám quốc, nàng nhất định phải giúp hắn bảo vệ tốt hoàng đế của hắn, quốc gia của hắn.
Thu hồi thất vọng, nàng nhẹ giọng vỗ về gương mặt tuấn mỹ, ôn nhu nói:“Hạo Thừa, chàng không thể ngủ lâu a! Ngủ đủ nhớ phải tỉnh lại giúp ta nha!” Nói đến cuối cùng trở thành nghẹn ngào. Nàng bắt buộc chính mình thu hồi nước mắt, đứng dậy. Hiện tại nàng không thể khóc. Khóc sẽ đem tất cả kiên cường mà nàng cố gắng duy trì đánh vỡ. Hiện tại nàng phải kiên cường, cũng chỉ có thể là kiên cường. Hai ngày trước Long Kình Lệ đã một lần nữa trở lại triều đình. Sự bình tĩnh miễn cưỡng trong triều đã bởi vì hắn trở về mà đánh vỡ. Mà Lã gia cùng Hà gia rõ ràng phụ thuộc vào hắn.
Nàng biết thế giới này không thể không có gió lùa tường. Cho dù nàng muốn giấu diếm bệnh tình của Hạo Thừa, nhưng với cơ sở ngầm trong cung của Hà gia, vẫn sẽ có biện pháp biết được tình huống của hắn. Mà Long Kình Lệ lấy một bộ dạng tân hoàng đế tiếp theo ngạo nghễ đứng đầu bách quan, đứng ở phía trước Thượng Quan Hành. Long Kình Lệ tuy là người hữu dũng vô mưu, nhưng dù sao cũng là người lớn lên trong hoàng thất, tinh thông thủ đoạn, bởi vậy, mới có thể thoải mái mượn sức Lã gia và Hà gia. Hơn nữa, nếu Hạo Thừa thật sự không thể tỉnh lại, hoặc là – trong mắt của nàng nhiễm lên thâm trầm thống khổ: Hoặc là thật sự có vạn nhất, mà trong bụng nàng lại không biết có phải là hoàng tử hay không. Cho dù là hoàng tử, chỉ sợ Long Kình Lệ cũng sẽ không từ bỏ cơ hội ngàn năm có một như vậy. Nàng cần phải áp chế Long Kình Lệ trước, về phương diện khác cần mượn sức của Hách gia.
“Nương nương, đã đến giờ lâm triều!” Lâm Tư ra tiếng nhắc nhở nói.
Tô Lệ Nhã hít sâu một hơi, khôi phục thần thái ngạo nghễ uy nghi đi vào đại điện.
.......................................................................................................................................
Giờ phút này triều đình có chút giống phố xá sầm uất, đại thần tụm năm tụm ba cùng một chỗ nhỏ giọng thảo luận. Bọn họ thảo luận vấn đề tương lai phải như thế nào mới có thể đứng vững. Mấy lão hồ li trong quan trường có thể không có năng lực chính trị, nhưng đối với vấn đề này lại vô cùng khôn khéo. Quyền thế của một quốc gia khi gặp thay đổi triều đại, bọn họ khẳng định tốn rất nhiều tinh lực nghiên cứu như thế nào mới có thể đứng vững. Dù sao, một bước sai lầm, quyền thế sẽ biến đổi, cuộc đời của bọn họ có khả năng phải đi vào thời kì ảm đạm vĩnh viễn. Mấy lão hồ li thông qua tai mắt trong cung đã biết được tình trạng của Hoàng Thượng, rất rõ ràng Hoàng Thượng rất có khả năng cả đời sẽ không tỉnh lại. Hiện tại triều đình, ở trong mắt quần thần chia làm hai đội, một đội ủng hộ Long Kình Lệ, một đội là hoàng hậu nương nương cùng với đứa nhỏ trong bụng nàng.
Long Kình Lệ là Tứ vương gia, mà hoàng hậu nương nương hiện tại là giám quốc. Tuy rằng nếu luận về năng lực thống trị quốc gia, hoàng hậu nương nương xem như hơn Tứ vương gia một bậc, sau lưng của nàng còn có thế lực của Thượng Quan gia, nhưng hoàng hậu nương nương dù sao cũng là hạng nữ lưu. Một nữ nhân cho dù có năng lực, cũng không có khả năng cầm quyền lâu dài. Nếu trong bụng hoàng hậu nương nương là hoàng tử, bọn họ sẽ lựa chọn ủng hộ nàng. Nhưng việc sinh hoàng tử hay công chúa bọn họ sao có khả năng đoán trước được? Nếu hiện tại bọn họ đứng về phía hoàng hậu nương nương, đến lúc đó, hoàng hậu nương nương sinh hạ công chúa, ngôi vị hoàng đế vẫn là từ Tứ vương gia kế thừa. Nên tính ra vẫn là đứng về phía Tứ vương gia an toàn hơn. Trong lòng mấy lão hồ li âm thầm tính toán, trong lòng tự nhiên là nghiêng về Long Kình Lệ. Tại đây, số lượng đại thần vây quanh Long Kình Lệ lập tức gia tăng lên rất nhiều.
Đương nhiên, cũng có đại thần không nằm trong số đó. Đại diện chính là Hách gia. Liễu gia và Dương gia cho tới nay đều nghe theo Hách gia, Hách Huy không đứng về phía Tứ vương gia, bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ mà qua mặt hắn, cho dù trong lòng của bọn họ đã có khuynh hướng nghiêng về Tứ vương gia. Hách Huy cũng đã có tính toán riêng. Tình huống hiện tại xem ra, khả năng Hoàng Thượng tỉnh lại là rất nhỏ, còn khả năng Tứ vương gia ngày sau kế thừa ngôi vị hoàng đế là rất lớn. Nhưng hắn vẫn không nghĩ nhanh như vậy phải chuyển hướng sang ủng hộ Tứ vương gia. Bởi vì, ở trên người Tứ vương gia, hắn không nhìn thấy được tia hy vọng thực hiện khát khao của hắn. Hoàng hậu nương nương, tuy là hạng nữ lưu, nhưng không thể phủ nhận năng lực của nàng so với Tứ vương gia cao hơn nhiều. Hơn nữa, lấy quan hệ của Tứ vương gia cùng Lã gia, Hà gia, cho dù chính mình có ủng hộ, Hách gia cũng vĩnh viễn bị hai nhà bọn họ áp chế. Chi bằng đánh cược một ván. Nếu trong bụng hoàng hậu nương nương là hoàng tử, hắn có thể ủng hộ hoàng hậu nương nương tiếp tục giám quốc. Hắn tin tưởng dưới sự thống trj của hoàng hậu nương nương, khát vọng của hắn nhất định có thể thực hiện.
Ở phía sau rèm Tô Lệ Nhã ngăn cản thái giám thông báo, mắt lạnh đánh giá đám người đang vây quanh Long Kình Lệ, mà hắn giờ này vẻ mặt vô cùng đắc ý. Trong mắt hiện lên thâm trầm. Xem ra đa số đại thần là nghiêng về Long Kình Lệ. Long Kình Lệ mới vào triều không đến ba ngày, đã có gần hai phần ba đại thần phụ thuộc vào hắn. Cũng đã đến lúc nàng hành động. Tầm mắt dừng trên người Hách Huy. Trong mắt hiện lên tinh quang. sau đó gật đầu ý bảo Lâm Tư để thái giám thông báo.
“Hoàng hậu nương nương, giá lâm.”
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế.”
Long Kình Lệ cho dù không tình nguyện quỳ trước mặt một nữ nhân, vẫn không thể không quỳ xuống.
“Bình thân!” Giọng nói nhu hòa nhưng uy nghiêm vang lên.
Long Kình Lệ dẫn đầu đứng dậy, rồi càn rỡ đánh giá thân ảnh phía sau rèm, cũng không quản hành động này là vô lễ cỡ nào! Mới vừa rồi nhìn thoáng qua, hắn phát hiện Tô Lệ Nhã càng ngày càng trở nên kiều diễm động lòng người. Hắn muốn nữ nhân này. Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày hắn khát vọng một nữ nhân như thế. Tô Lệ Nhã thật sự rất đặc biệt. Nhìn như bình thường, nhưng nhìn lâu ngược lại cảm thấy vô cùng thuận mắt, muốn dời tầm mắt, lại phát hiện rốt cuộc không thể dời đi. Thật ra thì từ đêm đó đem Tô Lệ Nhã trả về cho Long Hạo Thừa, hắn liền hối hận, hối hận thật sâu. Bạc môi nổi lên đắc ý, không bao lâu nữa, nữ nhân này chính là của mình. Căn cứ cơ sở ngầm của hắn ở trong cung, hiện tại tình trạng của Hoàng Thượng vô cùng không khả quan, có thể cả đời cũng không tỉnh. Chờ qua mấy ngày, hắn có thể âm thầm làm cho người ta tạo thế, nói Hoàng Thượng cả đời sẽ không tỉnh lại, sau đó đề cử hắn trở thành tân đế. Tuy rằng, dựa theo tổ lệ, hoàng hậu của tiên hoàng đều phải đến chùa chiền của hoàng gia xuất gia thủ tiết, nhưng nếu muốn tân hoàng đương nhiên có quyền để cho nàng tiếp tục ở lại hậu cung.
Phía sau rèm Tô Lệ Nhã cho dù cách tấm mành, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Long Kình Lệ. Giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, làm cho nàng cảm thấy chính mình bị vũ nhục. Ánh mắt rõ ràng như vậy, nàng cho dù trì độn cũng biết Long Kình Lệ thích mình. Tuy rằng không biết trước kia vẫn gọi nàng là xấu nữ Long Kình Lệ vì sao đột nhiên lại thích mình. Nhưng hiện tại nàng không có thể cùng hắn ngữa bài. Cố ý bỏ qua ánh mắt nóng rực ấy, nàng mở miệng hỏi:“Các khanh có sự khải tấu?”
Lã Trác dẫn đầu bước ra khỏi hàng nói:“Thần có chuyện tấu. Triều Dương quốc tuy rằng đã ký kết hiệp nghị đầu hàng, cũng đã vận chuyển phần lớn tiền đền bù, mới vừa rồi biên cảnh truyền đến thư hàm của Triều Dương quốc, hy vọng có thể lùi lại thời gian hoàn trả số tiền còn lại. Thần cho rằng đây rõ ràng là Triều Dương quốc không muốn bồi thường số tiền còn lại, phải nên cảnh cáo bọn họ mới được. Thần thỉnh cầu nương nương có thể phê chuẩn một lần nữa xuất binh tấn công Triều Dương quốc. Như vậy cũng có thể báo thù cho việc Hoàng Thượng bị hôn mê.” Hắn riêng ở chữ hôn mê càng nhấn mạnh ngữ khí. Mục đích của Lã Trác đề nghị việc này, ths nhất là để cho Tứ vương gia có cơ hội lập chiến công. Hiện tại binh lính tinh nhuệ của Triều Dương quốc đều đã chết gần hết trong quá trình dịch bệnh, còn lại là số binh lính vừa khỏi bệnh, đánh chiếm căn bản không có khả năng khó khăn. Thứ hai có thể nhắc nhở quần thần tình trạng hiện tại của Hoàng Thượng. Chỉ cần Tứ vương gia tiêu diệt Triều Dương quốc, mà Hoàng Thượng vẫn hôn mê, bọn họ sẽ có thể đưa ra yêu cầu lập tân quân.
Lã Trác mưu tính như thế, thông minh như Tô Lệ Nhã làm sao có thể không biết được? Nhưng nàng lại càng biết hiện tại không thể phát động tiến công Triều Dương quốc. Thứ nhất, quốc khố hư không, không có dư thừa tiền để duy trì chiến tranh. Thứ hai, nàng thật sự không muốn dân chúng một lần nữa lâm vào chiến tranh. Thứ ba, nàng biết Triều Dương quốc tuy rằng lần này quân lực đã bị tổn hao nghiêm trọng, nhưng Triều Dương quốc vốn là dân tộc du mục, có thể nói cử quốc vì binh (mọi người có thể làm binh lính). Nếu thực sự bức bọn họ vào đường cùng, thì nhất định không có lợi gì.
Long Kình Lệ thấy phía sau vẫn im lặng, nghĩ Tô Lệ Nhã bị đề nghị của Lã Trác làm cho dao động, muốn mở miệng nguyện ý thống lĩnh ba quân xuất chinh. Nhưng giọng nói mềm nhẹ lại vang lên trước hắn một bước:“Ai gia biết Lã đại nhân là vì suy nghĩ cho Long Viêm quốc. Ai gia cũng nói thẳng. Hiện tại quốc khố hư không, thật sự là không có khả năng duy trì chiến tranh. Điểm này, Hách đại nhân hẳn là rõ ràng nhất.”
Trở thành tiêu điểm của quần thần Hách Huy cũng không thể không nói:“Quả thật quốc khố đã không thể duy trì chiến tranh.”
Lã Trác và Long Kình Lệ trao đổi ánh mắt, ý muốn vô luận như thế nào cũng phải thúc đẩy trận chiến này. Ở phía sau rèm Tô Lệ Nhã nhìn thấy tất cả, vội vàng cố ý ôm bụng rên rỉ.
Thượng Quan Hành quan tâm ra tiếng hỏi:“Nương nương, ngài làm sao vậy?”
“Hành tướng, ai gia bỗng nhiên cảm thấy bụng rất đau.” Giọng nói thống khổ từ phía sau rèm truyền đến.
Đã sớm muốn nhanh chấm dứt lần lâm triều này Thượng Quan Hành lập tức nói:“Người tới mau mời Trình Thái y lại đây. Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì. Mau đỡ nương nương trở về phượng loan điện. Trong bụng hoàng hậu là long mạch. Có chuyện gì, nô tài các ngươi có thể gánh tội sao?”
Rất nhanh, thái giám, cung nữ lập tức luống cuống tay chân đỡ Tô Lệ Nhã ly khai, lưu lại quần thần đang kinh ngạc. Đương nhiên, Lã Trác không có kinh ngạc, chính là thầm nghĩ hoàng hậu nương nương thật lợi hại, người xưa là mượn đi tiểu trốn tránh, mà hoàng hậu nương nương lại lấy long mạch trong bụng làm cớ, công khai bãi triều, tránh bọn họ gây sức ép. Chỉ sợ lần này hoàng hậu nương nương đau bụng có thể đau đến một thời gian. Ngưng lâm triều vài ngày.
Ngược lại với tâm tư đang tính kế của Lã Trác, Long Kình Lệ lại đơn giản hơn. Hắn mắt mang lo lắng nhìn Tô Lệ Nhã ly khai.
Thông minh như Hách Huy đương nhiên cũng đoán được hoàng hậu nương nương không phải thực sự bụng đau, này chính là chiêu kéo dài thời gian đi! Nhưng từ việc này cũng có thể nhìn ra hoàng hậu nương nương thông minh. Hắn thật vô cùng chờ mong không lâu nữa có thể cùng hoàng hậu nương nương đơn độc độc gặp mặt. Nếu hoàng hậu nương nương thực sự là người thông minh, như vậy nàng nhất định sẽ tìm mình, lôi kéo chính mình. Hách Huy trong mắt hiện lên tia chờ mong.