Lã Trác trong mắt hiện lên hào quang nói:“Nói như vậy, hiện tại hậu cung chỉ còn lại có một mình hoàng hậu nương nương?”
Hà Huyền châm chọc nói:“Hoàng hậu kỳ thật cũng là muốn đuổi sạch tất cả nữ nhân bên cạnh hoàng thượng. Cái gì cần kiệm? Đây chính là tật phụ muốn mượn lý do quang minh chính đại mà độc chiếm Hoàng Thượng.” Hà Huyền bởi vì hoàng hậu các triều đại đều là người Hà gia, vốn tính chờ tân đế đăng vị, đem tiểu nữ nhi xinh đẹp nhất của chính mình đưa vào cung. Hiện tại bị người nhanh chân đến trước, tâm lý luôn phi thường không thoải mái. Đối với tân hoàng hậu, ngay từ đầu liền khinh thường.
Lã Trác càng tức giận hơn:“Cho dù hoàng hậu nương nương là tật phụ, nàng cũng có năng lực ghen tị a! Long Viêm quốc từ khi khai quốc tới nay, khi nào có nữ nhân giám quốc, nhưng Hoàng Thượng lại lựa chọn để cho hoàng hậu giám quốc. Hoàng Thượng đối với hoàng hậu nương nương sủng ái đến như vậy.”
“Một nữ nhân hiểu được cái gì là chính sự?” Hà Huyền hừ lạnh nói.
Ánh mắt Lã Trác quét về phía Hà Huyền nói:“Ngươi không được quên nhà mẹ đẻ hoàng hậu nương nương là Thượng Quan gia. Hiện tại có nguyên lão tam triều Hành tướng ở bên phụ trợ, ta nghĩ hoàng hậu nương nương giám quốc sẽ không mắc sai lầm gì lớn.”
Hà Huyền trong mắt hiện lên không cam lòng nói:“Chẳng lẽ chúng ta để một mình Thượng Quan gia nắm quyền sao?”
Lã Trác trong mắt hiện lên tính kế nói:“Kia cũng không nhất định. Hoàng hậu nương nương dù sao cũng là một nữ nhân. Xưa nay có nữ nhân nào hiểu được xử lý chính sự, chỉ cần chờ đợi, hẳn là rất nhanh có thể bắt lấy sơ hở của nàng ta.”
Ngón tay Lã Trác ở trên bàn gõ gõ nghĩ tới ba cung nữ được lưu lại, nói:“Ngươi phái người đi điều tra bối cảnh ba người này.”
Hà Huyền tuy rằng nghi hoặc, nhưng mọi chuyện từ trước tới nay đều nghe theo ý kiến của Lã Trác ý nên hắn vẫn gật đầu.
.....................................................................................................................
Đồng dạng gió đêm thổi vào Hách gia. ngọn đèn mỏng manh chiếu vào trên mặt trẻ tuổi của Hách Trưng. Hách Trưng là đương gia của Hách gia cũng là một trong năm đại gia tộc. Bởi vậy, có rất nhiều người đối với người ba mươi tuổi này vẫn là trong lòng vẫn tồn tại không phục, ít nhất Dương gia Dương Chấn cùng Liễu gia Liễu Vu không để hắn vào mắt, mà tự bàn bạc :
“Ngày mai hoàng hậu nương nương sẽ vào triều giám quốc. Chúng ta trước phải hướng hoàng hậu nương nương hoặc là Thượng Quan Hành ca tụng, hay là phản đối?” Dương Chấn nghiền ngẫm phải tỏ thái độ như thế nào. Dù sao trong triều đình , đứng vững là vô cùng trọng yếu.
“Chúng ta trước nên bảo trì trầm mặc, nhìn xem thái độ của Lã Trác và Hà Huyền rồi nói sau!” Liễu Vu bảo thủ nói.
Rốt cục, Hách Trưng mở miệng nói:“Chúng ta nên lập tức tỏ thái độ đứng về phía hoàng hậu nương nương.”
Liễu Vu lập tức mở miệng phản bác nói:“Làm như vậy thật sự rất liều lĩnh. Nếu năng lực của hoàng hậu nương nương không đủ, giám quốc xuất hiện vấn đề, chỉ sợ Hoàng Thượng trở về sẽ trách tội đại thần ủng hộ nàng ta.” Hoàng Thượng chung quy không thể trách cứ hoàng hậu đi? Đây không phải giống như đánh miệng mình sao? Bởi vì lúc trước là Hoàng Thượng phong cho hoàng hậu làm giám quốc. Bởi vậy, nếu xuất hiện vấn đề, nhất định sẽ tìm người gánh tội thay. ở trong quan trường chuyện như thế vẫn thường xuyên xảy ra.
Hách Trưng khẽ hớp một ngụm trà nói:“Ngũ đại gia tộc ở Viêm Đô gồm: Lã gia, Hà gia, Hách gia, Dương gia, Liễu gia, theo sắp xếp là có thể nhìn ra Lã gia và Hà gia so với ba gia tộc chúng ta có quyền thế nhiều hơn. Ba mươi năm nay, chúng ta vẫn luôn bị hai nhà bọn họ áp chế. Trong đó một nguyên nhân chủ yếu là Lã gia hiểu được cách nắm giữ hậu cung là cùng Hà gia liên hợp. Hậu cung có đôi khi đối với Hoàng Thượng ảnh hưởng sẽ vượt quá tưởng tượng của chúng ta. các nàng chỉ việc thổi thổi gió ở gối đầu, cũng đủ làm chúng ta chịu không nổi. Lại càng không nói, có thể thông qua việc trên giường, biết được suy nghĩ trong lòng Hoàng Thượng. Còn chúng ta phải nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, làm sao hiểu rõ thánh ý. Hiện tại khó được dịp tân hoàng lựa chọn hoàng hậu không phải người Hà gia, đây là cơ hội của chúng ta. Mặc kệ hoàng hậu nương nương có năng lực hay không, trước hướng về phe nàng, luôn lợi nhiều hơi hại.”
Phân tích có trật tự như thế, làm cho hai người đều trầm mặc, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.
Hách Trưng nhẹ nhàng thổi trà, thầm than nói: chức vị đương gia này không phải dễ làm. Hơn nữa, hắn còn muốn thay đổi cục diện suy yếu trong mười năm gần đây của Hách gia, khó càng thêm khó a!
.....................................................................................................................
Ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào trong điện hoàng hậu, vốn nên mặc xong phượng y thì Tô Lệ Nhã lại còn đang ở trên giường, cũng không nhúc nhích, không thấy có một chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Lâm Tư không thể không tiến lên, kêu to nói:“Hoàng hậu nương nương -- hoàng hậu nương nương --”
Trên giường mỗ nữ vẫn là không có một tia động đậy.
Trong mắt sáng nổi lên một kế, Lâm Tư lấy chậu rửa mặt không, dùng tay gõ vào lồng vàng.
“Đinh đông” Tiếng va chạm làm cho người ở trên giường rất nhanh giật mình, sau đó đôi mắt đẹp bắt đầu mở to, chuẩn xác nhìn chăm chú màu vàng trước mắt.
Lâm Tư thu hồi chậu rửa mặt cười nói:“Nương nương rốt cục tỉnh.”
Tô Lệ Nhã đánh ngáp, oán hận nhìn chằm chằm Lâm Tư nói:“Tiểu Tư, ngươi rất ti bỉ. Cư nhiên lợi dụng vàng.”
Lâm Tư buồn cười kéo mỗ nữ vẫn không muốn rời giường, nói:“Nhưng phương pháp ti bỉ này, đối với nương nương mà nói thực hữu dụng. Không phải sao? Tốt lắm, hiện tại rời giường chỉ sợ làm cho văn võ bá quan đợi lâu.”
Tô Lệ Nhã xoa mũi nói:“Ai bảo bọn họ thích rời giường sớm như vậy a? Con người a, chỉ có ngủ đủ, mới có thể có tinh thần làm việc không phải sao? Hãy chờ xem! không bao lâu, ta sẽ làm cho thời gian lâm triều thay đổi thành giờ ngọ.”
“Dạ, dạ, dạ.” Lâm Tư chỉ hùa theo nàng nói giỡn, dù sao, lâm triều cũng không phải chỉ nói là có thể thay đổi.
Bởi vì ngủ không đủ giấc Tô Lệ Nhã không thể không mơ mơ màng màng ăn điểm tâm, đi đến đại điện.
............................................................................................................
Giờ phút này trong Kim Loan điện, văn võ bá quan vẻ mặt khó coi cùng đợi chánh chủ đến. Bọn họ đã ở trong này đau khổ chờ đợi nửa canh giờ. cảm xúc bất mãn trong tiếng nghị luận để lộ ra.
Lã Trác nghe thấy âm thanh bất mãn, lại hiện lên đắc ý. Ngay cả sắc mặt Hách Trưng cũng không tốt. Đồng dạng trên mặt Thượng Quan Hành cũng không có khí sắc gì. Vốn nên là Long Kình Lệ đứng ở vị trí thủ vị nhưng bởi vì nghỉ bệnh mà vắng mặt.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm --” Rốt cục giọng nói ỏng ẹo của thái giám làm cho quần thần một lần nữa đứng vững, cung nghênh nói:“Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, ngàn thiên tuế.”
“Các khanh bình thân!” giọng nói từ phía sau rèm truyền đến. Tô Lệ Nhã dù sao là thân phận nữ tử, nên phải che mành trước mặt. Ý tứ hàm xúc như câu “Buông rèm chấp chính”. Bất quá, giờ phút này nàng lại phi thường cảm tạ tấm mành này có thể che dấu bộ dáng đánh ngáp của chính mình. Nàng bắt đầu bắt chước trong phim truyền hình nói:“Có việc mau tấu, vô sự liền bãi triều đi!” Nàng riêng ở hai chữ bãi triều tăng thêm ngữ khí, mục đích là làm cho những người này có thể mau mau nói xong để có thể trở về ngủ lại một giấc thật tốt.
Chúng thần sắc mặt lại biến đổi. thái độ ngạo mạn như thế làm bọn hắn cảm thấy bị vũ nhục.
Lập tức còn có người đứng ra nói:“Về việc tân đế đăng cơ đại xá thiên hạ. Từ trước đên nay tân đế đăng cơ đều đại xá thiên hạ. Nhưng sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, lập tức phải xuất chinh. Bởi vậy, cụ thể đại xá như thế nào còn chưa định đoạt, xin hoàng hậu nương nương định đoạt.”
Đại xá, làm cho nàng nghĩ đến tình tiết miễn thuế ba năm trong phim truyền hình, hình ảnh đại xá thiên hạ. Đầu óc hỗn độn bắt đầu thanh tỉnh. Mắt sáng quét về phía lão nhân làm nàng phiền toái đầu tiên. Nàng rõ ràng biết hiện tại Triều Dương quốc khai chiến, là không có khả năng miễn thuế.
Lâm Tư ở một bên nhẹ giọng nói:“Hắn là công bộ giám quan -- Trần Chính.”
Thân vị công bộ thượng thư Liễu Vu đối với cấp dưới làm khó dễ mình hận nghiến răng ngứa. trước khi tiến cung, hắn đã tiện tay nói với vài người, muốn ủng hộ hoàng hậu nương nương. lão nhân này luôn bằng mặt không bằng lòng, vài lần không nghe lời mình nói. Hừ, xem ra hắn cũng là già rồi nên hồ đồ, đã đến lúc cáo lão hồi hương.
Phe Lã Hách hiện lên đắc ý cùng châm biếm.
Thượng Quan Hành thấy Tô Lệ Nhã trầm mặc, mở miệng nói:“Hiện tại hai quốc khai chiến. Bởi vậy, việc miễn thuế cũng chỉ có thể từ từ. Tin tưởng dân chúng sẽ thông cảm.”
Nói như thế, làm cho Trần Chính ngậm miệng lại. Dù sao thể diện nguyên lão tam triều, ai không cấp a!
Nhưng trong mắt chúng thần toát ra vẻ khinh bỉ, ở trong lòng thầm nghĩ: Nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân.
Tô Lệ Nhã sâu sắc cảm thấy khinh thị trong mắt bọn họ, biết không khai triển năng lực của chính mình, chỉ sợ sẽ làm cho chúng đại thần này khinh thường, mở miệng nói:“Hoàng Thượng đăng cơ hẳn là cùng dân vui mừng mới đúng. Nghe nói năm trước vừa tổ chức khoa cử. Nên phải đợi thêm ba năm nữa mới có kỳ thi, không bằng mùa thu năm sau liền tiến hành khoa cử. Thứ nhất có thể cho dân chúng vui mừng, thứ hai cũng có thể vì nước chọn lựa nhân tài. Về phần giảm thuế, cũng là có thể. Có thể tương ứng cắt giảm thuế nông công. Đương nhiên bộ phận giảm bớt này, có thể thông qua tiền của thương nhân để thực hiện. Theo ai gia biết, con cháu thương nhân Long Viêm quốc là không được phép tham gia khoa cử. Thương nhân chỉ cần tốn tiền là có thể làm cho chính mình hoặc con cháu tham gia khoa cử, cho dù giá định cao một chút, bọn họ cũng sẽ chấp nhận. Nói cách khác đối với thu nhập tổng thể từ thuế hẳn là không có ảnh hưởng. Nông dân nghèo khó cùng công hộ có thể được giảm thuế, thương nhân có thể được tham gia khoa cử, học trò có thể không cần khổ sở chờ ba năm, vẹn cả đôi đường. Kể từ đó, đúng là cùng dân vui vẻ.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều thất thần. Dù sao kế sách như thế, cư nhiên có thể lập tức suy nghĩ cho tất cả giai cấp nông công thương sĩ. Nếu chính là đại xá thiên hạ, chỉ có thể làm cho giai cấp nông công vui mừng. Đối với thương nhân không có ưu đãi gì.
Lập tức có người đứng ra nói:“Kế sách này không ổn. Thương nhân bản tính trục lợi, nếu để cho bọn họ vào triều, chỉ sợ triều đình sẽ biến thành một màn trục lợi.”
Lâm Tư ở một bên nhẹ giọng nói:“Đây là Lại bộ lang trung Lã Vệ.”
Môi đỏ mọng nổi lên tươi cười, nói:“Chỉ cần cấp cho thương nhân chức vị nhàn tản, không có thực quyền là được.”
Lã Vệ vừa nghe, vốn muốn mở miệng, nhưng lại bị giọng nói thanh thúy ngăn chặn lại:“Nếu Lã đại nhân phản đối, kế cũng chỉ có thể hủy bỏ! Bất quá, nếu đám học trò biết bởi vì một câu nói của Lã đại nhân, làm cho bọn họ đợi thêm ba năm nữa, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người đi quý phủ bái phỏng, nhận thức Lã đại nhân. Ai gia còn nghe nói, năm trước ở Viêm Đô còn có rất nhiều người không thi khoa cử.”
Ý tứ uy hiếp rõ ràng như thế, nhất thời làm cho sắc mặt Lã Vệ trở nên trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Nếu hoàng hậu nương nương thật sự tuyên bố bởi vì chính mình mà từ bỏ cho quyết định khoa cử năm sau, chỉ sợ hắn sẽ đắc tội với tất cả học trò mất. Hắn lau một phen mồ hôi lạnh nói:“Hoàng hậu nương nương suy nghĩ thấu đáo. quả thật thương nhân không thể đem triều đình biến thành một màn trục lợi.”
Lần này đến phiên phe Hách gia dùng ánh mắt khinh bỉ đối với phe Lã gia .
Lã Trác trong mắt hiện lên lúng túng, một lần nữa khôi phục, ngẩng đầu nhìn thân ảnh phía sau vải mành, sắc mặt trở nên thâm trầm.
Hách Trưng trong mắt hiện lên tinh quang, sau đó đứng ra lập tức tỏ rõ thái độ nói:“Thần cũng cho rằng kế sách này có thể thực hiện. Tuy rằng tổ tiên quy định thương nhân không thể tham gia khoa cử, nhưng hiện tại là tình huống đặc thù. Đây gọi là thời điểm đặc biệt thì dùng phương pháp đặc biệt.”
Dương Chấn cùng Liễu Vu cũng đứng ra ủng hộ.
Thượng Quan Hành cũng thu hồi giật mình và tán thưởng trong mắt, đồng thời cũng tỏ vẻ đồng ý. Bởi vậy, cuối cùng chúng thần đều phụ họa. Trong tiếng phụ họa, vị trí giám quốc của Tô Lệ Nhã cũng hoàn toàn đứng vững.
Từ ‘học trò’ ta thấy không phù hợp lắm nhưng lại không biết dùng từ nào thay thế, mọi người góp ý nha.