Lúc này, mấy đứa nhỏ hôm trước quay quanh hắn bỗng nhiên xuất hiện. A Kim cảnh giác dừng bước.
Đại Mao đứng ra, làm cho A Kim nghĩ hắn lại muốn bắt nạt mình.
“Lão đại.” Đại Mao đột nhiên hướng hắn cúi đầu, rồi mấy đứa tiểu mập cũng cúi đầu theo. Tư thế này làm cho A Kim ngốc lăng tại chỗ.
Hóa sra từ khi bọn họ bị A Kim đánh bay, bởi vì nghe nhiều chuyện xưa giang hồ nên cả nhóm đối với A Kim dâng lên loại tình cảm kính nể. bởi bọn họ cho rằng A Kim có võ công siêu phàm, cho nên quyết định chọn A Kim làm lão đại.
A Kim nghi hoặc hỏi: “Lão đại là cái gì a?”
Đại Mao giải thích: “Lão đại chính là người có thể làm cho chúng ta nghe lời.”
A Kim oai đầu nói: “Sau khi ta làm lão đại, các người sẽ không khi dễ ta à?”
Đại Mao vỗ ngực, tuyên bố nói: “Chúng ta nguyện trung thành với lão đại.”
A Kim vuốt đầu, ngây ngô cười nói: “Ta đây coi như là lão đại các người.”
Đại Mao cao hứng, đứng đầu hô: “Lão đại tốt.”
“Ha ha…” A Kim có điểm không quen ngây ngô cười khúc khích.
Đại Mao a dua trước tiên, nói: “Lão đại ngươi tính làm gì?”
Lúc này, A Kim nhớ tới mục đích của mình, nói: “Ta muốn hái hoa tặng A Nhã.” Vừa nói xong, hắn bước nhanh đi về phía trước không xa.
“Lão đại đợi ta với!” Đại Mao kêu lên.
Đại Mao vì tỏ vẻ lòng trung thành của mình, hắn dẫn dắt mấy tiểu hài tử cùng thu thập hoa hồng phấn nhỏ. Rất nhanh, trong lòng A Kim đã ôm một bó hoa to, hắn từ trong đó rút ra một bông hoa đẹp nhất nói: “A Nhã đội khẳng định rất đẹp.”
Đứng bên cạnh hắn trong đầu Đại Mao không tự giác hiện lên hình ảnh kia, lập tức rùng mình một cái. Hắn cố gắng áp chế, miễn đem bữa sáng nôn ra. Đại Mao không khỏi vì lão đại có thẩm mĩ kỳ quái mà cảm khái vạn phần.
A Kim hoan hỉ vui mừng cầm những đóa hoa nhỏ đẹp nhất trở về.
Đi được nửa đường, nhạc thanh đón dâu làm cho A Kim dừng bước. Hắn nghi hoặc nhìn trước mắt thấy nhiều người đang đánh trống thổi kèn, mặc hỉ phục đỏ.
“Lão, lão đại.” Thật vất vả Đại Mao mới đuổi kịp thở dốc hô.
A Kim chỉ vào kiệu hoa nói: “Đại Mao đây là cái gì?”
Khôi phục hơi thở Đại Mao giải thích: “Đây là đón dâu.”
A Kim quay đầu, khó hiểu nói: “Đón dâu là cái gì a?”
Đại Mao trong lòng cảm thán lão đại ngốc, nhưng vẫn trả lời: “Đón dâu chính là nam nhân cưới vợ, hai người vĩnh viễn sinh hoạt cùng nhau.”
“Vĩnh viễn cùng một chỗ?” A Kim thì thào. Sau đó trong mắt hắn xuất hiện hưng phấn loang loáng, nhanh như chớp biến mất.
Lưu lại Đại Mao chưa kíp phản ứng, nhìn bóng dáng hắn kêu lên: “Lão đại – lão đại~”
“A Nhã, A Nhã.” A Kim kích động vọt vào trong phòng.
Tô Lệ Nhã buông kim trong tay xuống, đứng dậy giúp hắn lau mồ hôi trên trán, nói: “Xem ngươi, trên trán đầy mồ hôi.”
A Kim ôm trong lòng những đóa hoa, vẻ mặt đứng đắn nói: “A Nhã gả cho ta.”
Tô Lệ Nhã ngẩn người nhìn đóa hoa, bên tai quanh quẫn câu nói cầu hôn kia. Rất nhanh, nàng liền khôi phục thần trí, nói: “A Kim, là ai dạy ngươi a?”
“Là Đại Mao. Vừa rồi ở bên đường chúng ta nhìn thấy đón dâu, hắn nói nam nhân cưới thê tử, có thể vĩnh viễn cùng một chỗ. Ta muốn cùng A Nhã vĩnh viễn chung một chỗ.” A Kim đầu gỗ nói.
Đại Mao, nàng biết đó là tiểu bá vương trong thôn. Tên gây chuyện! cư nhiên giám dạy bậy A Kim, lần sau gặp hắn sẽ cho đẹp mặt. Tô Lệ Nhã cười lôi kéo A Kim ngồi xuống, giải thích: “A Kim, đón dâu là một người nam nhân thích một người nữ nhân, cùng nàng cùng nhau chung sống.”
A Kim đánh gãy lời của nàng đang nói: “Ta cũng rất thích A Nhã a!”
Tô Lệ Nhã ngốc lăng, vuốt đầu hắn, nói: “Không phải loại thích này.”
“Thích có nhiều loại sao? Không phải thích là thích à?” A Kim nghi hoặc hỏi.
“Này.” Tô Lệ Nhã biết giải thích cho hắn rất khó nhọc, vì thế quyết định đổi cách nói ngăn chặn hắn truy hỏi, nói: “A Kim, chúng ta không phải vợ chồng, nhưng chẳng phải cũng cùng nhau sinh hoạt lâu như vậy?”
“Ừn. Nhưng ta nghĩ muốn cùng A Nhã vĩnh viễn một chỗ.” A Kim vẻ mặt kiên quyết nói.
Tô Lệ Nhã cười nói: “Ta sẽ cùng A Kim vĩnh viễn một chỗ.”
A Kim bỗng nhiên tiến lên ôm cổ Tô Lệ Nhã, hưng phấn hét lên: “Thật tốt quá, thật tốt quá. A Nhã cùng A Kim vĩnh viễn một chỗ, vĩnh viễn một chỗ.”
“Đứa ngốc.” Tô Lệ Nhã lắc đầu nói.