Tô Lệ Nhã sợ A Kim lộn xộn làm cho miệng vết thương vỡ ra, vội vàng đè hắn lại: “A Kim ngươi không cần đứng lên.”
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng bệch xuất hiện tươi cười nói: “Thật tốt quá! A Nhã không có việc gì.”
Tô Lệ Nhã không nghĩ đến A Kim bị trọng thương, bình thường là sợ đau nhất, vừa tỉnh lại không phải kêu đau, ngược lại hỏi nàng như thế nào. Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Tô Lệ Nhã thấy như có một luồng nhiệt đánh sâu vào nội tâm, nắm tay hắn: “Đứa ngốc! Ngươi là đồ đại ngốc a!”
A Kim vừa thấy Tô Lệ Nhã khóc, không màng đến vết thương vội vàng đứng dậy, giúp nàng lau lau nước mắt, bối rối nói: “A Nhã, ngươi có chỗ nào không thoải mái à? Ta đến giúp ngươi sờ sờ, đau đau phi, đau đau phi phi đi!”
Nhìn gương mặt hoảng loạn vì lo lắng, nghe giọng nói hồn nhiên, Tô Lệ Nhã “xì” cười ra tiếng.
A Kim giật mình rồi cũng ngốc nghếch cười theo. Nhưng hắn ngây ngô cười không được bao lâu thì đã đánh ngáp.
Tô Lệ Nhã vội vàng mở miệng nói: “A Kim, ngươi ngủ chút đi!”
A Kim ngáp một cái, nắm chặt tay Tô Lệ Nhã: “A Nhã, ngươi không cần đi a! Ta ngủ một chút là tốt rồi!”
Tô Lệ Nhã chỉnh lại những sợ tóc rối trước mặt A Kim, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không đi. Ta sẽ luôn ở đây chờ A Kim tỉnh lại.”
“Không được bỏ đi nha! Không được…” Tiếng nói nhỏ dần, A Kim rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
“Đứa ngốc!” Tô Lệ Nhã vuốt gương mặt tái nhợt kia nói. Nàng im lặng nhìn A Kim nắm tay mình ngủ, nhẹ giọng nói với Đại Mao: “Đại Mao, ngươi ra ngoài trước đi! Ta ở lại bồi A Kim ngủ.”
Đại Mao thấy thế cũng không muốn là phá bầu không khí ôn hâm (ấm áp+vui vẻ) này, lên tiếng rời đi.
Tô Lệ Nhã dùng bàn tay không bị A Kim nắm vuốt ve khuôn mặt tuấn tú trắng bệch kia, lẩm bẩm: “Ngươi rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?” Kỳ thật đêm qua A Kim vẻ mặt xơ xác tiêu điều thu phục bọn cường đạo, nàng cũng đã biết A Kim không phải là sinh ra đã ngốc. Có thể bẽ gãy cổ của một người mà mặt không biến sắc sao có thể là người đơn giản được? Nhưng nàng sợ phải biết đáp án. Nàng sợ khi vạch trần được sự thật sẽ không còn được nghe tiếng cười ngây ngô của A Kim nhìn nàng nói: “A Nhã, ta thích ngươi nhất!”
Có thể vừa rồi A Kim vừa tỉnh lại đã lo lắng cho an nguy của nàng, hay là lúc A Kim bị đại đao của cường đạo đâm vào ngực, chỉ vì cứu nàng, cũng có thể là A Kim thường xuyên bảo hộ nàng trước mặt dân thôn, nàng đã không biết từ khi nào mà nụ cười ngây ngô kia đã lặng lẽ ngự trị trong tâm trí nàng. Nàng không phân biệt rõ được tình cảm của chính mình đối với A Kim vẫn là tình thân hay nó đã phát triển thành tình yêu, nàng chỉ biết là về sau trong cuộc sống của nàng không thể không có A Kim. Bởi vậy, nàng thà để cho A Kim mãi là đứa ngốc cũng không muốn cho một con người khác của A Kim thức tỉnh.
Tô Lệ Nhã hai tay nắm chặt lấy bàn tay to lớn của A Kim, thì thào: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Mấy ngày kế tiếp, A Kim ở trong phủ Trình Lân, nhanh chóng hồi phục. Không đến vài ngày, miệng vết thương đã lên vảy (kéo da non). Nửa tháng sau, A Kim đã có thể xuống giường.
Bất quá, trong nửa tháng này A Kim thập phần vui vẻ.
“A Nhã, ta muốn ăn bánh gạo nếp.”
“Được. Ta lập tức làm cho ngươi ăn.”
“A Nhã, ta muốn ăn chuối.”
“Được. Ta lập tức lấy cho ngươi.”
“A Nhã, ta muốn ôm một cái.”
“Được, chỉ cần ngươi uống hết chén thuốc này, buổi tối sẽ cho ngươi ôm.”
Mấy ngày nay, theo tôn chỉ bệnh nhân lớn nhất, vô luận A Kim có yêu cầu gì, Tô Lệ Nhã đều hùa theo hắn, chỉ vì muốn cho hắn ngoan ngoãn uống thuốc, hắn yêu cầu ôm nàng ngủ, nàng cũng đáp ứng luôn. Nhưng A Kim bị chìu hỏng rồi. Rốt cuộc, hắn bắt đầu yêu cầu mà từ trước tới nay chưa bao giờ dám nói.
“A Nhã, A Nhã….”
“Ừm. Có chuyện gì a?” Tô Lệ Nhã đang đổ thuốc ra chén cho A Kim đáp.
“A Nhã, ta đói bụng.”
Tô Lệ Nhã bưng chén thuốc đến bên giường, cười nói: “Uống hết chén thuốc này, ta sẽ đi làm đồ cho ngươi ăn.”
A Kim lắc đầu, nhìn chằm chăm đôi môi khát vọng đã lâu nói: “Ta không muốn ăn cơm. Ta muốn ăn miệng A Nhã!”
Trong nháy mắt nụ cười của Tô Lệ Nhã đông cứng lại: A Kim này cho hắn vài phần màu sắc, cư nhiên đòi nàng mở phường nhuộm, được một tất lại muốn tiến một thước. Tô Lệ Nhã tươi cười cứng ngắt nói: “Chỉ cần ngươi uống hết chén thuốc này, ta sẽ cho ngươi ăn.”
Nhưng là, lần này A Kim thông minh bắt trước người ta cò kè mặc cả: “Không, ta muốn ăn trước, ta muốn ăn trước.”
Tô Lệ Nhã không khỏi cảm thán đúng là “gần mực thì đen”, đơn thuần như A Kim mà cũng biết học cò kè mặc cả.
“Ta muốn ăn trước, ta muốn ăn trước.” A Kim bắt đầu nói ầm lên.
Tô Lệ Nhã híp mắt, cười nguy hiểm nói: “A Kim, ngươi nhất định muốn ăn quà vặt à?”
A Kim đáng thương không nhìn ra Tô Lệ Nhã tức giận, thẳng thắn gật đầu: “Ừm.”
“Được.” Tô Lệ Nhã đem chén thuốc đen như mực hớp một ngụm vào miệng, rồi sau đó kéo A Kim đến trước người, không khách khí đem thuốc đắng trong miệng đổ vào miệng A Kim.
“Ực, ực, ực…….” A Kim đáng thương lần đầu bị bắt uống thuốc đắng, những lần trước Tô Lệ Nhã đều thêm chút đường vào thuốc cho A Kim uống.
Tô Lệ Nhã lấy tay lau thuốc ở khóe miệng, cố gắng áp chế cảm giác ghê tởm, nhìn A Kim đang mạnh mẽ nôn, ôn nhu cười nói: “A Kim, ngươi còn muốn ăn quà vặt a?”
A Kim rốt cuộc biết được sau lưng tươi cươi kia là tức giận, lắc đầu nói: “Không, không muốn.”
Tô Lệ Nhã vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú của A Kim nói: “Đây mới là bé ngoan! Nhớ kỹ nha, bé ngoan mới có đường ăn nha!”
Nói xong nàng mới rời đi. Lưu lại khuôn mặt nhăn nhúm của A Kim vì trong miệng cay đắng.
Đứng ở bên ngoài đình viện, Trình Lân vừa vặn thấy một màn Tô Lệ Nhã bắt A Kim uống thuốc, không khỏi trợn mắt há mồm thầm nghĩ: Nữ nhân này rốt cục là người thế nào a? Cư nhiên đối đãi với trượng phu mình như thế. Hắn không khỏi đồng tình với nam nhân đáng thương kia.