Hai mắt Vân Lãnh Ca hàm chứa dịu dàng nhìn Mộ Dung Diệp, chỉ thấy hắn nhếch môi, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm một đóa hoa xinh đẹp tùy ý vươn lên kiếm, nhưng hắn không chút để ý vẫn đứng thẳng chờ Vũ Văn Trạch ra sân.
"Đao kiếm không có mắt, bản Thế tử nếu không cẩn thận làm tổn thương Đại Hoàng tử, xin đừng trách bản Thế tử xuống tay không lưu tình." Mộ Dung Diệp dời trường kiếm lên trước người, hai ngón tay trái gảy nhẹ thân kiếm, lạnh lùng nói.
"Mộ Dung Diệp, ngươi có năng lực đả thương Bản Hoàng tử rồi hãy nói tiếp, đừng ở đây nhiều lời." Vũ Văn Trạch thấy Mộ Dung Diệp khinh thường mình, lửa giận trong lòng từ từ thiêu đốt, không đợi người kêu bắt đầu, thân hình chợt lóe, trường kiếm xuất ra một sát chiêu, bay thẳng đến trước mặt Mộ Dung Diệp, muốn giết trong một chiêu.
Cho dù trường kiếm sáng bóng này cách Mộ Dung Diệp chưa đầy hai thước, nét mặt Mộ Dung Diệp vẫn tùy ý, mặt mày lười biếng, giơ kiếm lên thuận thế đỡ, sát chiêu của Vũ Văn Trạch ra như sét đánh nhưng hắn có thể dễ dàng đỡ được, sutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n sau đó trở tay, ngân quang chớp lóe, mọi người còn chưa thấy rõ ràng Mộ Dung Diệp ra tay thế nào, kiếm trong tay hắn đã gác lên cổ Vũ Văn Trạch.
"Đại Hoàng tử, đắc tội bản Thế tử thì được, nhưng ngàn vạn lần không nên trêu chọc Thế tử phi của bản Thế tử, nếu không lần sau, ngươi không có vận tốt như vậy đâu." Mộ Dung Diệp nhìn vẻ mặt trắng bệch, không có chút máu của Vũ Văn Trạch, âm thanh miễn cưỡng nhưng nghiêm túc, sau đó, ra tay dùng sức, lưỡi kiếm sắc bén nhất thời xướt qua cổ Vũ Văn Trạch, một vết thương lập tức xuất hiện, máu đỏ tươi chảy xuống từ vết thương.
Trong ngự hoa viên không khí như đóng băng, nữ quyến bên kia đã có người mở to hai mắt, che miệng nhỏ giọng kêu lên, đại đa số các đại thần Đông Dương đều chỉ biết dùng ngòi bút làm vũ khí, nhưng chính mắt thấy kiếm vốn đâm về phía Thái tử nhưng bị Đại Hoàng tử bẻ cong, ngược lại hướng về phía Tam Hoàng tử, điểm này, tin rằng các vị đều rất muốn hiểu rõ, chẳng lẽ Thái tử và Bắc Nguyệt Đại Hoàng tử đã trải qua chuyện đổ máu gì? Từng người mang vẻ mặt hoảng sợ, trố mắt nhìn nhau, đều sợ đến ngây người.
"Mộ Dung Thế tử, ngươi đang làm gì vậy, Đại Hoàng tử đã bại trong tay ngươi, vì sao ngươi còn phải ra tay đả thương người?" Một Tướng quân mặt than chợt đứng lên từ chỗ ngồi của Bắc Nguyệt, hai mắt hàm chứa lửa giận, lớn tiếng chỉ trích.
"Đây chính là cái giá hắn dám khiêu khích Thế tử phi của bản Thế tử, còn nữa, bản Thế tử đã nói đao kiếm vô tình, bị thương không thể trách ai, chỉ có thể trách võ nghệ mình quá kém, huống chi, Đại Hoàng tử không bị ảnh hưởng đến tính mạng, ngươi gấp cái gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi." Mộ Dung Diệp thu kiếm, ném về phía Xích Ngôn, xoay người trực tiếp sải bước đến chỗ ngồi của hắn.
Ánh mắt Âu Dương Phong phức tạp nhìn phong thái không ai có thể so được của Mộ Dung Diệp, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Mộ Dung Diệp động võ, rõ ràng có thể thắng lợi một cách dễ dàng như vậy, danh hiệu chiến thần quả nhiên không phải giả, trong đầu vẫn lặp lại câu vừa nói kia của hắn, đáy lòng vừa cảm thấy vui mừng vì Mộ Dung Diệp thật lòng yêu thương Vân Lãnh Ca, vừa khổ sở vì mình không thể danh chính ngôn thuận bảo vệ nàng.
Cảm thấy hơi thở đau đớn tỏa ra từ người Âu Dương Phong, Lãnh Thần nhìn hắn ta một cái, làm bằng hữu nhiều nắm với hắn ta, đương nhiên Lãnh Thần biết tâm trạng bây giờ của hắn ta, ánh mắt kín đáo nhàn nhạt gật đầu với hắn ta.
"Mộ Dung Diệp, Bản Hoàng tử giết chết ngươi!" Vũ Văn Trạch không thể nhịn được Mộ Dung Diệp chỉ ra một chiêu, ánh mắt đỏ ngầu, bị kích thích hệt như mãnh thú, cầm trường kiếm, đâm lung tung về phía trước, trong miệng phát ra tiếng gào thét điên cuồng.
"Thế tử cẩn thận!" Vài người phản ứng kịp lớn tiếng nhắc nhở.
Vân Lãnh Ca khẽ nhíu mày, ngón tay đang kẹp ngân châm đã vận sức chờ phát động, nhưng nàng không ngờ Mộ Dung Diệp không tránh thoát, vừa mới xem bọn họ giao đấu, võ công Vũ Văn Trạch chính là gối thêu hoa, chiêu thức hoa lệ, nhưng không có bao nhiêu lực sát thương.
Mộ Dung Diệp đưa lưng về phía Vũ Văn Trạch nhưng trên môi thoáng qua một nụ cười đầy thâm ý, tựa như không nhìn thấy cũng không né tránh, chỉ hơi tăng nhanh bước chân hướng vào bữa tiệc, cho đến khi thanh kiếm kia sắp đâm trúng vai hắn thì Mộ Dung Diệp mới né qua một cái, thân hình lóe lên, cả người đã biến mất!
Mà một kiếm này của Vũ Văn Trạch hầu như đã dùng toàn bộ hơi sức của hắn, hơn nữa dưới sự phẫn nộ cực độ nên bạo phát ra sức mạnh kinh người, bước chân cấp tốc hoàn toàn không thu lại được, thấy phía trước đã không có bóng dáng Mộ Dung Diệp, Vũ Văn Trạch cả kinh, vội muốn khống chế sức mạnh thu kiếm lại, nhưng cánh tay nắm kiếm tựa như không còn tri giác, trong kinh hoảng, phát hiện mũi kiếm của mình đang hướng đến chỗ Thái tử Thượng Quan Hạo, giờ khắc này trong lòng Vũ Văn Trạch đã tràn ngập hoảng sợ, nhưng bên trong đan điền còn sót lại một tia nội lực cuối cùng, tay trái nâng lên đánh vào tay phải đang cầm kiếm, trong điện quang hỏa thạch [1], Thượng Quan Hạo sợ đến mức hồn phi phách tán, thì trong phút chốc mũi kiếm thay đổi, hướng đến chỗ Tam Hoàng tử Thượng Quan Vũ bên cạnh.
[1] điện quang hỏa thạch: nhanh như chớp điện
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, rất nhiều người trong Ngự Hoa Viên không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp phản ứng thì Vũ Văn Trạch đã đâm về phía Thượng Quan Vũ! Mọi người cùng hít vào một ngụm khí lạnh, run sợ trong lòng trợn to hai mắt chờ đợi sự tình phát triển sau đó!
Thượng Quan Vũ nhíu mày một cái, liền cảm giác sát khí đập vào mặt, muốn lập tức đứng dậy tránh ra nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ thấy tay phải Thượng Quan Vũ nhanh như chớp xuất ra, kiềm chặt cổ tay cầm kiếm của Vũ Văn Trạch, ngăn cản hắn ta tiếp tục di chuyển về phía trước.
Vân Lãnh Ca nhíu mày, trong lòng có chút hiểu cách làm của Mộ Dung Diệp, nhàn nhạt thở dài một cái, quả thật yêu nghiệt a, ý định hoàn toàn không giống người khác, không đi đường bình thường nha, thấy tình huống đã ổn định lại, Vân Lãnh Ca nghiêng đầu nhìn nữ tân bên này đi, chỉ thấy mỗi vị khuê tú đều run lẩy bẩy, gương mặt trắng bệch, có người nhát gan hoảng sợ nhỏ giọng khóc thút thít, ngại vì trước mặt Thiên tử, lại không thể quá mức lỗ mãng tránh cho người ta chán ghét, chỉ đành phải cắn chặt khăn lụa trong tay không tiếng động run run vai.
"Đại Hoàng tử, người đang làm gì vậy? Ngay trước mặt Ngô Hoàng, ám sát thân tử của bệ hạ, chẳng lẽ đây chính là cách làm của quý quốc." Khóe môi Mộ Dung Diệp châm biếm, đi đến chỗ hai người chưa tỉnh hồn bên cạnh, bàn tay nâng lên, búng tay vào thân kiếm vẫn đang ở không trung, nhất thời, hai người không tự chủ được buông lỏng sức lực trong tay, thanh kiếm kia rớt xuống đất, vang lên tiếng ‘keng’ thanh thúy, cũng khiến rất nhiều người thanh tỉnh lại.
"Mộ Dung Thế tử nói sai rồi, Đại Hoàng huynh chỉ có chút không cam lòng muốn tiếp tục cùng Thế tử so tài, ngược lại Thế tử bụng dạ khó lường, thản nhiên dừng bước, nên khiến kiếm của Đại Hoàng huynh bất đắc dĩ phải đâm đến, không biết Thế tử có nên cho Bản Hoàng tử một lời giải thích?" Nghe được lời nói của Mộ Dung Diệp liên lụy đến quan hệ hai nước, cho dù trong lòng Vũ Văn Minh vô cùng không muốn giúp Vũ Văn Trạch, nhưng vì lập trường quốc gia không thể không đứng ra lên tiếng phê phán Mộ Dung Diệp.
Cảm thấy Vũ Văn Minh bẻ cong hành động ám sát của Vũ Văn Trạch thành hành động bất đắc dĩ, đôi mắt sáng như sao của Mộ Dung Diệp thoáng qua một tia giễu cợt, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Thế nào? Đại Hoàng tử thua không cam lòng muốn tiếp tục so tài với bản Thế tử, chẳng lẽ mỗi ngày bản Thế tử đều phải chờ hắn sao? Hơn nữa, cho dù so tài, nên quang mình chính đại mà so, nhưng Đại Hoàng tử ngầm hạ độc thủ sau lưng bản Thế tử, thủ pháp xấu xa như thế thật khiến người ta khinh thường!"
Mộ Dung Diệp vừa nói xong, ngay cả Vũ Văn Minh muốn giúp Vũ Văn Trạch giải vây cũng không thể tiếp lời, dù sao, lúc ấy Mộ Dung Diệp đã ném kiếm xoay người lui về phía sau, Vũ Văn Trạch nâng kiếm muốn giết đều bị tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, đây là sự thật dưới mắt mọi người, dù y nói khéo thế nào, cũng không thể dựa vào vài câu không có sức thuyết phục thì có thể bóp méo mọi chuyện.
"Vũ nhi, con không sao chứ?" Không khí đang ngưng đọng, thời điểm ai nấy đều cảm thấy lo lắng, lời nói ân cần của Hoàng đế vang lên, nói với người suýt nữa không giữ được tính mạng, Thượng Quan Vũ.
"Bẩm phụ hoàng, nhi thần không sao." Thượng Quan Vũ thất thần suy nghĩ bị giật mình, sắc mặt tái nhợt vẫn mang theo sợ hãi, âm thanh rất trấn định nói, không muốn quá mức luống cuống trước mặt địch quốc để tránh mất mặt Đông Dương!
Trên mặt Hoàng đế hàm chứa ba phần nụ cười, bốn phần tức giận gật đầu, đáy mắt tràn ra tán thưởng thật mỏng, nghĩ đến Thượng Quan Vũ ngày thường có vẻ không xuất sắc nhưng ở tại thời khắc mấu chốt lại có thể trấn định khác thường.
"Không biết Đại Hoàng tử có giải thích gì với hành động mưu hại Hoàng tử của bổn triều?" Mộ Dung Diệp nhìn lướt qua sắc mặt Vũ Văn Trạch không ngừng biến đổi, cực kỳ khó coi, nhếch miệng cười lạnh, giọng nói cường ngạnh chất vấn, nửa phần không cho kẻ địch suy nghĩ biện pháp chạy trốn.
"Mộ Dung Diệp, ngươi đừng quá đáng, Bản Hoàng tử chỉ là một lúc thất thủ thôi, hơn nữa Tam Hoàng tử quý quốc cũng không bị thương, ngươi cần gì phải gây sự?" Thấy Mộ Dung Diệp tự đặt tội danh cho mình, Vũ Văn Trạch giận dữ, âm ngoan trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp, tức giận nói.
"Nhất thời thất thủ thì có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra sao? Bây giờ bản Thế tử cầm đao cắt lên người Đại Hoàng tử, sau đó nói một tiếng nhầm lẫn, có phải các người sẽ nhân nhượng cho không? Sẽ không ai truy cứu đúng chứ?" Mộ Dung Diệp tật ngôn lệ sắc[2] nhìn Vũ Văn Trạch, nhấc chân đi đến vị trí của mình, sau khi ngồi xuống, mới chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chưa một tia cười nhạo càng khiến mọi người hiểu rõ.
[2] tật ngôn lệ sắc: tật ngôn: lời nói tức giận, lệ sắc: vẻ mặt tàn khốc
Trong lòng Vân Lãnh Ca bật cười, A Diệp am hiểu nhất chính là bắt chân đau của người khác, sau đó dùng sức đạp, không dẫm đến mức khiến người khác cầu xin tha thứ, hắn sẽ không bỏ qua.
"Mộ Dung Thế tử khuyên ngươi nên có lòng khoan dung, Đại Hoàng huynh cũng bị thương, mọi người đều nhường một bước, bỏ qua chuyện này được không?" Cho dù đáy lòng Vũ Văn Minh hận không thể thiên đao vạn quả Hoàng huynh thành sự thì ít bại sự có thừa kia của y, nhưng ngoài mặt vẫn hài hòa, có thể nói hoàn mỹ vô khuyết.
"Tam Hoàng tử nói sai rồi, theo như Mộ Dung Thế tử nói, Đại Hoàng tử bị thương là vì học nghệ không tinh, nhưng nếu thua nên cam bái hạ phong, một ngày nào đó lúc võ nghệ đại thành thì trở lại tìm Mộ Dung Thế tử quyết đấu một trận công bằng, chứ không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn rồi bắn lén lấy loại thủ đoạn hèn hạ này để đoạt tính mạng người, huống chi, nếu không phải Tam Hoàng huynh nhạy bén, sợ rằng lúc này huynh ấy không thể bình yên vô sự ngồi ở đây rồi." Ánh mắt Thượng Quan Thành lóe lên, nhìn về phía Thượng Quan Vũ mang theo dò xét, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta vào rơi vào hầm băng, không rét mà run: "Đông Dương thành tâm thành ý tiếp đãi Sứ giả Bắc Nguyệt, nhưng các người lại nhiều lần khiêu khích, Bản Hoàng tử xin hỏi, các người thật lòng đến yết kiến phụ hoàng sao?"
"Ngũ Hoàng đệ nói quá mức nghiêm trọng rồi, Đại Hoàng tử cũng không phải muốn hãm hại Tam Hoàng đệ, trong lúc nguy cấp, thu tay không được cũng là chuyện thường tình." Thái tử bình phục nhịp tim rối loạn, vẻ âm trầm trong mắt chợt lóe lên, sau đó biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.
Tất cả ý định của Thượng Quan Thành đều đặt trên người Thái tử, ánh mắt âm trầm sao có thể qua được quan sát của y, chỉ thấy ánh mắt y nhìn Thái tử mang theo châm biếm, chậm rãi mở miệng: "Vì sao Thái tử Hoàng huynh chắc chắn Đại Hoàng tử không phải cố ý chứ? Chẳng lẽ Hoàng huynh và Đại Hoàng tử tâm ý tương thông, có thể đoán được ý nghĩ của hắn, biết trước rồi sao? Hoàng đệ ngu muội, kính xin Hoàng huynh chỉ giáo! Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng thanh kiếm kia đâm đến chỗ Thái tử Hoàng huynh, nhưng bị Đại Hoàng tử cứng rắn thay đổi phương hướng chuyển đến Tam Hoàng huynh, chẳng lẽ Thái tử Hoàng huynh và Bắc Nguyệt Đại Hoàng tử là bạn tâm giao, mới có thể khiến hắn không hạ thủ với Thái tử Hoàng huynh?"
Mộ Dung Diệp nhìn Thượng Quan Thành mang theo một tia tán thưởng, xem ra chuyện Hoàng tử Đông Dương và Bắc Nguyệt có cấu kết, không chỉ mình và Hoàng đế phát hiện ra, nhưng không ngờ Thượng Quan Thành cũng tâm tế như phát [3], phát hiện chuyện này, hơn nữa người y hoài nghi hiển nhiên chính là Thái tử! Lần này lời nói ẩn chứa ý dò xét!
[2] tâm tế như phát: thận trọng, tính toán tỉ mỉ
Quả nhiên, vừa nói xong, trong lòng các đại thần Đông Dương đều xuất hiện những suy đoán không giống nhau, khẽ biến sắc, đều phức tạp nhìn Thái tử, đáy mắt rõ ràng hàm chứa ý chỉ trích!
Hoàng hậu ngồi cạnh Hoàng đế tỉnh lại từ trong kinh hách, thấy mũi nhọn chỉa về phía Thái tử, thái độ nhất thời khó chịu, chau mày, càng hiện rõ nếp nhăn dài nơi khóe mắt, ánh mắt nhìn Thượng Quan Thành tràn đầy hận ý.
Bà ta và Hoàng đế là phu thê hơn mười năm, mặc dù tâm tư Đế Vương thâm trầm khó dò, nhưng nhiều năm bên gối với Hoàng đế bà ta cũng có vài phần hiểu rõ, bà ta có thể cảm giác, từ lần trước Hoàng đế đã có ý phế Thái tử, mặc dù tạm thời bị đè xuống, nhưng tâm tư này vẫn quanh quẩn trong lòng Hoàng đế, thời thời khắc khắc sẽ bộc phát ra ngoài.
Nếu lúc này, Thái tử bị Thượng Quan Thành đội cái mũ tư thông với địch bán nước lên đầu, kết hợp với việc trước kia Hoàng đế không thích Thái tử, chỉ sợ lần này áp lực càng lớn hơn, Hoàng đế sẽ không bảo vệ Thái tử nữa!
"Ngũ Hoàng đệ quá lo lắng rồi, bản Thái tử chỉ luận sự, không hề có liên quan, kính xin phụ hoàng minh giám." Trên mặt Thái tử hơi mất tự nhiên, sắc mặt cứng ngắc ám chỉ trong lòng hắn ta có quỷ, mặc dù âm thanh kiên định nhưng không hề có sức thuyết phục.
Ánh mắt Hoàng đế thâm thúy khó dò, trầm xuống, không nói chuyện.
"Tam Hoàng huynh, huynh thấy sao? Dù sao người suýt nữa mất mạng chính là huynh." Nghe Thái tử tránh nặng tìm nhẹ, Thượng Quan Thành cũng không để ý nữa, đã lấy được đáp án mình muốn từ giọng điệu và vẻ mặt của hắn ta, sắc mặt chợt lạnh lẽo, nghiêng đầu hỏi Thượng Quan Vũ.
Thượng Quan Thành có thể nghĩ đến, thì Hoàng đế sẽ càng nghĩ sâu hơn, tâm niệm khẽ động, ánh mắt nhìn Thái tử đều lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
"Bản Hoàng tử bị tai bay vạ gió này, nếu trễ thêm một bước nữa, chắc chắn sẽ có máu tươi, đầu thân hai nơi, cho nên, Bản Hoàng tử muốn một lời giải thích, cũng không quá đáng chứ?" Âm thanh Thượng Quan Vũ hiếm khi mang theo một ít cứng rắn, hoàn toàn không giống hình tượng thiếu ngôn quả ngữ, trầm mặc đần độn lúc bình thường của y, lời nói càng thêm cường điệu, rõ ràng chỉ rõ chỗ quan trọng, thật sự có thể nói là những lời châu ngọc, khiến Hoàng đế phải nhìn y với cặp mắt khác xưa.
"Có ý tứ." Thượng Quan Thành không ngờ Thượng Quan Vũ cũng có khí phách như vậy, sửng sốt hồi lâu, sau đó nở nụ cười, tiếp lời: "Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử, các người đều nghe rồi đấy, ngay cả Hoàng huynh của Bản Hoàng tử cũng hoài nghi các ngươi có mục đích không trong sạch, rắp tâm không tốt, các người nên giải thích thật rõ đi."
"Các ngươi đừng ép người quá đáng, thật sự cho rằng Bắc Nguyệt dễ khi dễ sao!" Vẻ mặt Vũ Văn Trạch âm trầm tức giận kêu lên.
"Lời này của Đại Hoàng tử thật không có đạo lý, gây hấn là quý quốc, hành vi tiểu nhân cũng là quý quốc, làm hại Tam Hoàng tử bổn triều suýt nữa mất mạng cũng là quý quốc, hiện tại sao Đại Hoàng tử lại nói chắc như đinh đóng cột là do bổn triều bức bách? Bổn tướng xin hỏi, trên đời này làm gì có đạo lý chiếm tiện nghi rồi còn bắt người khác đến phụ trách?" Lâm Hải Bác là Văn Thần, Hoàng đế Hoàng tử đều ở đây, ông vốn không tiện mở lời, nhưng nhiều lần bị lời nói lỗ mạng của Vũ Văn Trạch chọc giận, liền đứng lên lớn tiếng quát.
"Lâm tướng nói rất có lý, đây rõ ràng là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết mà, hôm nay Bản Hoàng tử mở rộng tầm mắt rồi, chỉ có thể nhìn thấy chuyện này trong sách thôi, chuyến đi này không tệ a." Thượng Quan Thành giả vờ thổn thức thở dài một cái, lắc đầu cảm khái vô hạn nói.
Vân Lãnh Ca cúi thấp đầu, kìm nén ý cười trong lòng, quả nhiên A Diệp nói không sai, Thượng Quan Thành này thật sự là người thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, không quan tâm lời nói có lọt tai hay không.
"Thành nhi, không được vô lễ." Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, giả vờ nổi giận trợn mắt nhìn Thượng Quan Thành.
Bên kia đại thần Bắc Nguyệt giận nhưng không dám nói gì, lần này đại đa số thần tử đi theo đến Đông Dương đều là võ tướng, tính tình chính trực thoải mái, nói một không hai, lúc trước khi Vũ Văn Trạch đánh lén bọn họ đều có thể trợn to mắt nhìn thấy, không thể nào chống chế, cho nên biết rõ Thượng Quan Thành giễu cợt, nhưng vẫn không phản bác.
Ánh mắt Vũ Văn Minh như đao âm u nhìn sắc mặt trướng đỏ của Vũ Văn Trạch, trong mắt nhanh chóng xẹt qua quyết định gì đó, xem ra hôm nay không bỏ ra một cái giá cao, sợ rằng chuyện này sẽ không thể được bỏ qua, lần này cơ hội đi sứ Đông Dương mà y thật vất vả cầu được sẽ trở thành công dã tràng, còn chưa kịp áp dụng đã bị bóp chết từ trong trứng nước!
"Kính xin Ngô Hoàng Đông Dương đừng hoài nghi thành ý của Bắc Nguyệt, lần này Bản Hoàng tử muốn đến giao hảo với Đông Dương, cố ý dẫn theo Đệ Nhất Mỹ Nhân Bắc Nguyệt, cũng chính là đồng bào muội muội [4] của Bản Hoàng tử, Vũ Văn Mẫn, hi vọng kết thân với quý quốc, tăng cường tình hữu nghị bang giao giữa hai nước!" Ánh mắt Vũ Văn Minh híp lại, kìm nén đáy lòng, tàn nhẫn nói ra.
[4] đồng bào muội muội: muội muội ruột thịt